Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
Chương 2: Túc Trực Bên Nhà Xác
Mẹ Kế
08/08/2021
Vào thời điểm Tích Di gần với cánh cửa Địa ngục, chú của cô xuất hiện, cứu cô, cẩn thận bảo bọc khiến cô không cần phải lo nghĩ. Cho đến vài năm sau, khi nữ chính gặp hắn, tình cảm hai người dần đậm sâu, nữ chính liền lập bẫy đẩy cô vào đám zombie, hơn nữa còn vờ như bản thân vì muốn cứu Tích Di nên bị thương, khiến hắn cảm thấy đau lòng hổ thẹn. Mà người chú kia của Tích Di cũng không phải ai xa lạ, hắn là nam chính trong bộ truyện này.
Dựa theo lời cảm thán của Phỉ Khuyên: "Cái cô nữ phụ cùng tên với bà cũng thật là đáng thương quá. Cha mẹ nuôi chết, bị crush bỏ rơi, thức tỉnh dị năng cũng không biết rõ lại không dám nói với ai, lúc suýt chết được người chú hờ kia cứu, không ngờ chẳng yên ổn nổi tới cuối đời, bị nữ chính lợi dụng cũng thôi đi, đã vậy còn mất luôn cái mạng nhỏ. Thảm hại hơn, di vật cha mẹ nuôi để lại còn bị nữ chính chiếm làm của riêng, sau cùng nhờ di vật đó mà nữ chính được chủ căn cứ lớn nhận làm cháu nội. Nữ chính phong quang bao nhiêu, nữ phụ pháo hôi liền khổ bấy nhiêu, nữ chính đúng là con ruột của tác giả mà."
Nhờ vào lời cảm thán đó của Phỉ Khuyên, cô nắm thêm được không ít tin tức, thâm tâm có phần thả lỏng. Xem đi, cô ta phản bội cô, nhưng trong lúc vô tình, cô ta lại giúp đỡ cô, quả thật là dòng đời vốn vô thường.
Tích Di vò tóc, bước đến gương, cô lặng lẽ quan sát hình dạng của bản thân. Da trắng môi đỏ không cần son phấn, mắt to mày ngài, sống mũi thon dài thập phần tinh tế, mái tóc đen dài óng ả buông xõa phía sau, thân thể hình chữ S nóng bỏng.
Chà, cô nữ phụ pháo hôi này đúng là hoàn toàn trái ngược với nữ chính. Theo lời miêu tả của Phỉ Khuyên, dẫu nữ chính đã hai mươi mấy tuổi, nhưng ngoại hình hệt như một cô gái mới lớn, chính là thuộc kiểu loli, tóc tém ngang vai, dùng bốn chữ “dịu dàng, dễ thương” để hình dung là vô cùng chính xác.
Có điều, nếu tác giả đã an bài cho nữ phụ một kết cục thê thảm như vậy, nhan sắc nhường này cũng chỉ để hợp lý hóa việc nữ phụ luôn bị bắt nạt, bị cưỡng hiếp, bị chà đạp xuyên suốt bộ truyện, đương nhiên không phải ưu ái gì.
Bởi đây là một bộ tiểu thuyết sắc tình, tác giả đã an bài nguồn gốc dịch bệnh có liên quan đến việc nghiên cứu sự sinh sản ở nữ giới. Do đó từ zombie biến dị cho đến boss zombie, thậm chí là nam phụ, nữ phụ hay người qua đường đều bị mạt thế tác động, dù ít dù nhiều, ai nấy đều bị thân dưới điều khiển, lấn át lý trí.
Tích Di thoáng rùng mình, tất cả những gì cô biết chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu, hiện tại để sinh tồn, cô chỉ có thể cẩn thận từng bước, tự lực tự cường.
Ngắm nghía bản thân xong, cơn đói không báo trước ập đến, Tích Di liền đi tìm gì đó ăn tạm. Mặt mũi nguyên chủ sưng húp thế này là do hôm qua cha mẹ nguyên chủ vừa từ giã cõi đời, Tích Di không khỏi ngẫm nghĩ một chút, nếu cô có thể đến sớm hơn, có lẽ cha mẹ nguyên chủ sẽ không bỏ mạng như vậy, nhưng rõ ràng, ở đời không có chữ nếu.
Tích Di ngồi trước bàn, chỉ vài lần gắp đã ăn sạch tô mì nóng, dọn dẹp sơ qua, cô liền vào phòng thu dọn một ít đồ đạc cần thiết.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Tích Di vào phòng ngủ của cha mẹ nguyên chủ, mở ngăn tủ đầu giường cuối cùng ra, bên trong có một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là mặt đá trông rất cổ xưa, thoạt nhìn không hề giống đồ bỏ đi, chính là thập phần trân quý.
Sau vụ tai nạn xe bất ngờ xảy ra, cha nguyên chủ tắt thở tại chỗ, mẹ nguyên chủ kiên trì đến được bệnh viện, lời trăn trối của bà là muốn nguyên chủ sống thật tốt, hãy tìm chú để hắn thay hai người chăm sóc cô, cuối cùng là tiết lộ bí mật về xuất thân của nguyên chủ, bà cũng không có nhiều thời gian để kể về chuyện xưa, chỉ nói nguyên chủ hãy tìm đồ vật trong ngăn tủ đầu giường, vật đó có thể giúp cô tìm được người thân, rằng bà nói ra không phải vì điều gì cả, chỉ đơn giản là nguyên chủ có quyền được biết xuất thân của mình.
Tay phải cầm chặt gậy đánh bóng chày, Tích Di một đường di chuyển đến chiếc SUV bên đường. Tay trái Tích Di cầm túi du lịch chứa đồ, tay phải cầm gậy đánh bóng không nương tay đập nát đầu zombie, những con zombie này chỉ vừa bị lây nhiễm, căn bản không khó đối phó, chỉ cần đánh nát đầu là được.
Đập nát đầu gần chục con zombie, Tích Di mới bò lên được chiếc SUV, nhanh chóng đóng sập cửa lại, sau vài đường hoạt động, cô cảm thấy khá thất vọng bởi thể lực của cơ thể này, khoan chưa nói đến dị năng gì đó xa xôi, chỉ riêng về thể lực tay đấm chân đá, nếu muốn bộc lộ hết khả năng của cô - cơ thể này làm không nổi.
Đưa tay vò tóc, Tích Di đạp ga đánh lái đến bệnh viện.
Mạt thế đến, những nơi như bệnh viện, nhà hàng, khách sạn đông đảo zombie là chuyện mọi người đều rõ. Có điều cô không thể không đến bệnh viện, vì Tích Di muốn tiễn đưa cha mẹ nuôi nguyên chủ đoạn đường cuối, giúp họ có thể an nghỉ thật tốt.
Trong nguyên tác của Mạt thế chi sắc nữ vương, nữ phụ Tích Di đã quá khổ sở, bây giờ, cô đến đây, nhất định sẽ không để một màn trong nguyên tác tái diễn.
Cô chiếm thân thể của nguyên chủ, tất nhiên sẽ dốc sức hoàn thành những điều dang dở nguyên chủ chưa thực hiện được, chính là có ân báo ân, có oán báo oán.
Tích Di chưa từng đọc tiểu thuyết, nhưng cô xem phim không ít, phim về zombie cũng từng xem rất nhiều, do đó cô hiểu, khi mạt thế xảy ra sẽ kéo theo rất nhiều hệ lụy khác.
Như hỏng vệ tinh, mất sóng, mất điện, môi trường thay đổi… trong đó, điều cô lo lắng hiện tại là mất điện, nói chính xác hơn là lo lắng nguồn điện ở bệnh viện không còn, khi đó thi thể của cha mẹ nguyên chủ cũng không tiếp tục bảo quản được nữa.
Nói đến tình trạng của cô bây giờ, đích thị là không có khả năng hộ tống cha mẹ nguyên chủ đến nhà quàn để hỏa thiêu, chưa nói đến zombie cản trở, người qua đường cũng không an toàn hơn so với zombie là bao, mạt thế đến, luật pháp tựa như một cái rắm, nhân loại còn mấy ai nhớ đến thứ gọi là pháp luật trong khi đạo đức họ cũng lười nghĩ tới.
Do đó, Tích Di đã suy tính xong kế hoạch tạm thời, cô đến túc trực ở bệnh viện, cố gắng bảo toàn nguồn điện để thi thể không bị phân hủy.
Song song đó, cô sẽ tiến hành huấn luyện cường độ cao cho cơ thể, chỉ khi cơ thể đủ thể lực cho ít nhất năm sáu phần khả năng của cô trước kia, Tích Di mới dám bôn ba bên ngoài.
Nếu cô chỉ có một mình không nói, đằng này thêm hai thi thể bên cạnh, quả thật không cân được, một sát thủ như cô, ngoại trừ bị dồn đến đường cùng, còn không lúc bình thường, khi hành động đều sẽ trù tính cặn kẽ, không có phần nắm chắc, không hành động.
Lái xe tới bệnh viện, Tích Di đưa mắt quan sát một vòng nắm tình hình mới mở cửa xe, dợm bước tiến vào bệnh viện, cô quấn tóc, dùng thun buộc chặt, đeo túi du lịch lên vai rồi điên cuồng vung tay dọn đường.
Cô cũng không tham chiến, đánh ngã vài con zombie lắc lư phía trước liền lách người chạy đi, mục đích của cô chỉ muốn đến nhà xác, tìm một căn phòng thích hợp bên cạnh nhà xác ở tạm qua ngày, vừa canh giữ thi thể cha mẹ của nguyên chủ, vừa rèn luyện cơ thể.
*
Nửa tháng sau.
Tích Di thở hổn hển, mồ hôi tuôn như tắm khiến hai mắt cô cay xè, nhưng cô không thể dừng lại, tiếp tục nện hai chân xuống đường mà chạy, phía sau cô lúc này là đầy rẫy zombie đang đuổi theo.
Nửa tháng trước cô đến bệnh viện tìm được nơi tá túc, nửa tháng nay vẫn luôn không ngừng rèn luyện cơ thể, mỗi ngày hai lần kiểm tra nguồn điện của bệnh viện, ăn, ngủ, đi vệ sinh, còn lại vẫn là rèn luyện, căn bản không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, ngay cả chỉ tiêu mỗi ngày một điếu thuốc của ngày xưa cũng phải vứt qua một bên vì không có thuốc, càng không có thời gian đi tìm thuốc.
Có điều vật liệu dự trữ trong bệnh viện không nhiều, Tích Di thám thính một vòng, số lượng vật liệu đó chỉ đủ dùng trong nửa tháng, vì vậy cô không thể không ra bên ngoài tìm vật liệu lấp bụng.
Bên cạnh bệnh viện rất tiện nghi, Tích Di không cần đi xa, tùy tiện vào một cửa hàng tiện lợi nho nhỏ gần bệnh viện, bên trong không có nhiều zombie, sau khi giải quyết vài con zombie, Tích Di thuận lợi thu thập vật liệu, tâm trạng cô khá tốt khi thấy vài thứ mình yêu thích ở nơi này.
Dựa theo lời cảm thán của Phỉ Khuyên: "Cái cô nữ phụ cùng tên với bà cũng thật là đáng thương quá. Cha mẹ nuôi chết, bị crush bỏ rơi, thức tỉnh dị năng cũng không biết rõ lại không dám nói với ai, lúc suýt chết được người chú hờ kia cứu, không ngờ chẳng yên ổn nổi tới cuối đời, bị nữ chính lợi dụng cũng thôi đi, đã vậy còn mất luôn cái mạng nhỏ. Thảm hại hơn, di vật cha mẹ nuôi để lại còn bị nữ chính chiếm làm của riêng, sau cùng nhờ di vật đó mà nữ chính được chủ căn cứ lớn nhận làm cháu nội. Nữ chính phong quang bao nhiêu, nữ phụ pháo hôi liền khổ bấy nhiêu, nữ chính đúng là con ruột của tác giả mà."
Nhờ vào lời cảm thán đó của Phỉ Khuyên, cô nắm thêm được không ít tin tức, thâm tâm có phần thả lỏng. Xem đi, cô ta phản bội cô, nhưng trong lúc vô tình, cô ta lại giúp đỡ cô, quả thật là dòng đời vốn vô thường.
Tích Di vò tóc, bước đến gương, cô lặng lẽ quan sát hình dạng của bản thân. Da trắng môi đỏ không cần son phấn, mắt to mày ngài, sống mũi thon dài thập phần tinh tế, mái tóc đen dài óng ả buông xõa phía sau, thân thể hình chữ S nóng bỏng.
Chà, cô nữ phụ pháo hôi này đúng là hoàn toàn trái ngược với nữ chính. Theo lời miêu tả của Phỉ Khuyên, dẫu nữ chính đã hai mươi mấy tuổi, nhưng ngoại hình hệt như một cô gái mới lớn, chính là thuộc kiểu loli, tóc tém ngang vai, dùng bốn chữ “dịu dàng, dễ thương” để hình dung là vô cùng chính xác.
Có điều, nếu tác giả đã an bài cho nữ phụ một kết cục thê thảm như vậy, nhan sắc nhường này cũng chỉ để hợp lý hóa việc nữ phụ luôn bị bắt nạt, bị cưỡng hiếp, bị chà đạp xuyên suốt bộ truyện, đương nhiên không phải ưu ái gì.
Bởi đây là một bộ tiểu thuyết sắc tình, tác giả đã an bài nguồn gốc dịch bệnh có liên quan đến việc nghiên cứu sự sinh sản ở nữ giới. Do đó từ zombie biến dị cho đến boss zombie, thậm chí là nam phụ, nữ phụ hay người qua đường đều bị mạt thế tác động, dù ít dù nhiều, ai nấy đều bị thân dưới điều khiển, lấn át lý trí.
Tích Di thoáng rùng mình, tất cả những gì cô biết chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu, hiện tại để sinh tồn, cô chỉ có thể cẩn thận từng bước, tự lực tự cường.
Ngắm nghía bản thân xong, cơn đói không báo trước ập đến, Tích Di liền đi tìm gì đó ăn tạm. Mặt mũi nguyên chủ sưng húp thế này là do hôm qua cha mẹ nguyên chủ vừa từ giã cõi đời, Tích Di không khỏi ngẫm nghĩ một chút, nếu cô có thể đến sớm hơn, có lẽ cha mẹ nguyên chủ sẽ không bỏ mạng như vậy, nhưng rõ ràng, ở đời không có chữ nếu.
Tích Di ngồi trước bàn, chỉ vài lần gắp đã ăn sạch tô mì nóng, dọn dẹp sơ qua, cô liền vào phòng thu dọn một ít đồ đạc cần thiết.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Tích Di vào phòng ngủ của cha mẹ nguyên chủ, mở ngăn tủ đầu giường cuối cùng ra, bên trong có một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là mặt đá trông rất cổ xưa, thoạt nhìn không hề giống đồ bỏ đi, chính là thập phần trân quý.
Sau vụ tai nạn xe bất ngờ xảy ra, cha nguyên chủ tắt thở tại chỗ, mẹ nguyên chủ kiên trì đến được bệnh viện, lời trăn trối của bà là muốn nguyên chủ sống thật tốt, hãy tìm chú để hắn thay hai người chăm sóc cô, cuối cùng là tiết lộ bí mật về xuất thân của nguyên chủ, bà cũng không có nhiều thời gian để kể về chuyện xưa, chỉ nói nguyên chủ hãy tìm đồ vật trong ngăn tủ đầu giường, vật đó có thể giúp cô tìm được người thân, rằng bà nói ra không phải vì điều gì cả, chỉ đơn giản là nguyên chủ có quyền được biết xuất thân của mình.
Tay phải cầm chặt gậy đánh bóng chày, Tích Di một đường di chuyển đến chiếc SUV bên đường. Tay trái Tích Di cầm túi du lịch chứa đồ, tay phải cầm gậy đánh bóng không nương tay đập nát đầu zombie, những con zombie này chỉ vừa bị lây nhiễm, căn bản không khó đối phó, chỉ cần đánh nát đầu là được.
Đập nát đầu gần chục con zombie, Tích Di mới bò lên được chiếc SUV, nhanh chóng đóng sập cửa lại, sau vài đường hoạt động, cô cảm thấy khá thất vọng bởi thể lực của cơ thể này, khoan chưa nói đến dị năng gì đó xa xôi, chỉ riêng về thể lực tay đấm chân đá, nếu muốn bộc lộ hết khả năng của cô - cơ thể này làm không nổi.
Đưa tay vò tóc, Tích Di đạp ga đánh lái đến bệnh viện.
Mạt thế đến, những nơi như bệnh viện, nhà hàng, khách sạn đông đảo zombie là chuyện mọi người đều rõ. Có điều cô không thể không đến bệnh viện, vì Tích Di muốn tiễn đưa cha mẹ nuôi nguyên chủ đoạn đường cuối, giúp họ có thể an nghỉ thật tốt.
Trong nguyên tác của Mạt thế chi sắc nữ vương, nữ phụ Tích Di đã quá khổ sở, bây giờ, cô đến đây, nhất định sẽ không để một màn trong nguyên tác tái diễn.
Cô chiếm thân thể của nguyên chủ, tất nhiên sẽ dốc sức hoàn thành những điều dang dở nguyên chủ chưa thực hiện được, chính là có ân báo ân, có oán báo oán.
Tích Di chưa từng đọc tiểu thuyết, nhưng cô xem phim không ít, phim về zombie cũng từng xem rất nhiều, do đó cô hiểu, khi mạt thế xảy ra sẽ kéo theo rất nhiều hệ lụy khác.
Như hỏng vệ tinh, mất sóng, mất điện, môi trường thay đổi… trong đó, điều cô lo lắng hiện tại là mất điện, nói chính xác hơn là lo lắng nguồn điện ở bệnh viện không còn, khi đó thi thể của cha mẹ nguyên chủ cũng không tiếp tục bảo quản được nữa.
Nói đến tình trạng của cô bây giờ, đích thị là không có khả năng hộ tống cha mẹ nguyên chủ đến nhà quàn để hỏa thiêu, chưa nói đến zombie cản trở, người qua đường cũng không an toàn hơn so với zombie là bao, mạt thế đến, luật pháp tựa như một cái rắm, nhân loại còn mấy ai nhớ đến thứ gọi là pháp luật trong khi đạo đức họ cũng lười nghĩ tới.
Do đó, Tích Di đã suy tính xong kế hoạch tạm thời, cô đến túc trực ở bệnh viện, cố gắng bảo toàn nguồn điện để thi thể không bị phân hủy.
Song song đó, cô sẽ tiến hành huấn luyện cường độ cao cho cơ thể, chỉ khi cơ thể đủ thể lực cho ít nhất năm sáu phần khả năng của cô trước kia, Tích Di mới dám bôn ba bên ngoài.
Nếu cô chỉ có một mình không nói, đằng này thêm hai thi thể bên cạnh, quả thật không cân được, một sát thủ như cô, ngoại trừ bị dồn đến đường cùng, còn không lúc bình thường, khi hành động đều sẽ trù tính cặn kẽ, không có phần nắm chắc, không hành động.
Lái xe tới bệnh viện, Tích Di đưa mắt quan sát một vòng nắm tình hình mới mở cửa xe, dợm bước tiến vào bệnh viện, cô quấn tóc, dùng thun buộc chặt, đeo túi du lịch lên vai rồi điên cuồng vung tay dọn đường.
Cô cũng không tham chiến, đánh ngã vài con zombie lắc lư phía trước liền lách người chạy đi, mục đích của cô chỉ muốn đến nhà xác, tìm một căn phòng thích hợp bên cạnh nhà xác ở tạm qua ngày, vừa canh giữ thi thể cha mẹ của nguyên chủ, vừa rèn luyện cơ thể.
*
Nửa tháng sau.
Tích Di thở hổn hển, mồ hôi tuôn như tắm khiến hai mắt cô cay xè, nhưng cô không thể dừng lại, tiếp tục nện hai chân xuống đường mà chạy, phía sau cô lúc này là đầy rẫy zombie đang đuổi theo.
Nửa tháng trước cô đến bệnh viện tìm được nơi tá túc, nửa tháng nay vẫn luôn không ngừng rèn luyện cơ thể, mỗi ngày hai lần kiểm tra nguồn điện của bệnh viện, ăn, ngủ, đi vệ sinh, còn lại vẫn là rèn luyện, căn bản không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, ngay cả chỉ tiêu mỗi ngày một điếu thuốc của ngày xưa cũng phải vứt qua một bên vì không có thuốc, càng không có thời gian đi tìm thuốc.
Có điều vật liệu dự trữ trong bệnh viện không nhiều, Tích Di thám thính một vòng, số lượng vật liệu đó chỉ đủ dùng trong nửa tháng, vì vậy cô không thể không ra bên ngoài tìm vật liệu lấp bụng.
Bên cạnh bệnh viện rất tiện nghi, Tích Di không cần đi xa, tùy tiện vào một cửa hàng tiện lợi nho nhỏ gần bệnh viện, bên trong không có nhiều zombie, sau khi giải quyết vài con zombie, Tích Di thuận lợi thu thập vật liệu, tâm trạng cô khá tốt khi thấy vài thứ mình yêu thích ở nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.