Chương 3
Thiểu Dư
02/01/2023
Từ Thận không phải bồ tát sống gì, việc này vốn là Chu gia không đúng, hoặc là trả lễ, hoặc là cho không người ta, vì vậy hắn không khách khí nói với em vợ: "Anh không thiếu đàn em, anh chỉ thiếu vợ, em suy nghĩ cho kỹ, hoặc là chị em gả cho anh, hoặc là em gả cho anh..."
Nói đến đây, Từ Thận nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt Thư Nhiên, tin rằng Thư Nhiên có thể hiểu được ý của mình.
"Hả, chuyện này..." Thư Nhiên thân là tân nhân loại của thế kỷ 21, đương nhiên biết ẩn ý của Từ Thận, cưới nam hay cưới nữ cũng đều được, hắn là song phích cắm sao?
Đây không phải là trọng điểm, Thư Nhiên vội vàng thanh lọc đầu óc, kinh hãi nhìn Từ Thận: "Nhưng mà..."
Từ Thận không thích ép buộc người ta: "Hoặc là trả lại 500 đồng cùng với đồ đạc mấy ngày nay cho nhà em trả lại đây. ”
Thư Nhiên lập tức đỏ mặt, mẹ kiếp, sao có thể xảy ra chuyện này được, Từ Thận không phải cố ý nói ra để giở trò với cậu đấy chứ?
“Hiện tại em không có nhiều tiền như vậy.” Cậu thì thầm.
Từ Thận: "Chờ khi nào em có tiền, em có đi anh cũng không cản." Nhưng trong lòng hắn cũng không coi trọng cho lắm, căn bản cảm thấy đối phương không thể nào tự mình kiếm được 500 đồng.
Thiếu niên trẻ tuổi ngay cả huyện thành cũng chưa từng ra, những lời tự đề cử vừa rồi, Từ Thận chỉ xem như phát ngôn bừa bãi.
Không có cười nhạo, nhưng cũng không coi trọng.
Trả tiền xong có thể rời đi, vậy còn tốt, không đến mức làm cho Thư Nhiên quá tuyệt vọng, nhưng chuyện trở thành vợ của Từ Thận quả thật khiến Thư Nhiên khiếp sợ.
Cậu còn tưởng rằng thời đại này sẽ không có quá nhiều gay, cho dù có cũng nghẹn, lộ cũng không dám lộ, chứ đừng nói là tìm bạn trai.
Mà Từ Thận... Thư Nhiên vụng trộm ngẩng đầu nhìn Từ Thận, đối phương lăn lộn trong xã hội đã lâu, hoàn toàn không kiêng dè nhìn thẳng cậu, làm cho người ta có cảm giác thành thục lõi đời.
"Thế nào rồi?" đối phương hỏi.
Thư Nhiên cúi đầu: "Để em nghĩ đã ”
Tiện thể, cậu sờ mặt mình, lúc đến đây chưa soi gương kỹ, chỉ biết dung mạo mình không tệ, da dẻ sờ cũng mịn màng, chỉ không ngờ là bị một tên đàn ông để ý, còn là anh rể tương lai của mình.
"Được." Từ Thận nói: "Đến lúc thì anh đi đón dâu, đón được ai thì chính là người đó, dù sao cũng phải có người đi cùng anh, bằng không thì..."
Danh tiếng của hắn bày ra ở đó, còn lại không cần phải nói, Chu gia cũng không dám giở trò.
"Vâng." Thư Nhiên cúi đầu đồng ý.
Vương Đông mua một giỏ lớn đồ ăn trở về, đồng thời theo hắn về còn có mấy người trẻ tuổi, chắc hẳn là anh em của Từ Thận.
"Anh Thận ở trên lầu, em vợ anh ấy tới, mấy cậu có lên gặp mặt không?"
Mấy người trẻ tuổi lắc đầu: "Phỏng chừng là đang nói chuyện, đừng đi lên quấy rầy. ”
Từ Thận không thích người khác nói to, dù sao chốc nữa sẽ thấy trên bàn cơm.
Vương Đông: "Mấy cậu kia dọn dẹp nấu nướng đi, ai nha, nếu chị dâu gả vào thì tốt rồi, đến lúc đó các anh em chỉ cần chờ ăn cơm chị dâu nấu."
Từ Thận đi xuống từ cầu thang, nghe vậy mắng: "Mơ xuân thu đại mộng của cậu đi, tôi cưới vợ về không phải để nấu cơm cho các cậu."
Trong đám người trẻ tuổi, có một người tên là Trần Khải cười ranh mãnh đi tới khoác vai Từ Thận, ánh mắt lại nhìn Thư Nhiên ở phía sau: "Anh Thận, đây là em vợ anh à? Tên cậu ấy là gì?”
Từ Thận đầu tiên đẩy Trần Khải ra không hề khách khí: "Đi đi." Sau đó mới quay lại giới thiệu Thư Nhiên: " Em ấy tên là Chu Định, các cậu đừng có mà bắt nạt em ấy. ”
"Xem anh nói kìa" Trần Khải nói: " Em vợ của anh sao tụi em dám bắt nạt, lấy lòng còn chả kịp."
"Lại đây." Từ Thận nói với Thư Nhiên: "Giới thiệu với em một chút. " Chỉ vào Trần Khải: "Chiếc áo sơ mi hoa này tên là Trần Khải, lớn hơn em hai tuổi.”
Thư Nhiên lễ phép gọi người: "Anh Khải."
Từ Thận chỉ vào người đầu đinh ngậm thuốc lá ngồi xổm trong sân xử lý cá, nói: "Trần Sâm, anh Trần Khải. ”
Nghe thấy tên của mình, Trần Sâm đứng lên, kẹp điếu thuốc gật đầu với Thư Nhiên: "Em vợ!" Tay kia cầm một con dao làm bếp lưỡi sáng bóng, trên trán còn nhỏ mồ hôi, trông rất ra dáng một tên côn đồ.
Thư Nhiên bắt đầu kính nể nghiêm nghị: "Chào anh Sâm. ”
"Giang Phàm." Từ Thận kéo Thư Nhiên đi vào phòng khách, chỉ vào một thanh niên vểnh chân ngồi quạt: "Giang Phàm, đây là em vợ tôi Chu Định. ”
"Chào em vợ." Giang Phàm lười biếng gật đầu.
"Chào anh Phàm." Thư Nhiên cũng gật đầu.
Kế tiếp còn giới thiệu những người khác, chẳng qua Thư Nhiên phát hiện ra quan trọng nhất ở đây là mấy người đã giới thiệu trước đó, còn lại đều là một ít đàn em lâu la.
Thư Nhiên đi rửa rau cho Vương Đông, hỏi thăm tình huống, tránh tương lai hai mắt đen sì.
Vương Đông lắm mồm, lập tức nhỏ giọng nói với Thư Nhiên: "Em à, anh nói cho em biết, mấy người này đều là những nhân vật lớn, bình thường bọn họ nói chuyện anh không xen vào được, nếu không đi theo anh Thận, anh căn bản không có cơ hội quen biết người ta đâu..."
Thư Nhiên chăm chú lắng nghe, căn cứ theo lời Vương Đông nói, gia thế của Giang Phàm rất tốt, trong nhà toàn người tử tế, là loại người bình thường không với tới được.
Giang Phàm lại là người rất phản nghịch, già trẻ trong nhà, anh trai chị gái người lớn đều chiều chuộng hắn, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không đi chính đạo, nếu không thì đã chẳng ra ngoài lăn lộn với Từ Thận.
Mà huynh đệ bậc cha chú Trần gia mấy chục năm trước đã bắt đầu lăn lộn ở Nam thị, dù đã là quá khứ nhưng vẫn còn chút thể diện nên cơ hội rộng rãi, thực lực rất lớn.
Thư Nhiên thốt ra: "Vậy anh Thận dựa vào điều gì?"
Vương Đông nhìn trái phải không có người, kề sát vào lỗ tai Thư Nhiên: " Anh rể em là người thông minh, thủ đoạn ngoan độc, sau này em sẽ biết. ”
"Vương Đông, cậu thì thầm cái gì với Chu Định đấy?" Giọng của Từ Thận bỗng nhiên vang lên ở phía sau.
Vương Đông đơ người, quay đầu lại cười: "Không có gì đâu anh Thận, em không có nói gì anh đâu."
Từ Thận không để ý tới hắn, nói với Thư Nhiên: "Em là khách, vào nhà đi để bọn họ làm.”
Vương Đông: "Đúng vậy, em vợ, em mau vào uống trà, bên ngoài nóng muốn chết. ”
So với việc vào trong ở cùng Từ Thận, Thư Nhiên tình nguyện ở chỗ này phơi nắng còn hơn: "Không sao, để em giúp chút việc, không thì lòng em không yên.”
Vương Đông bị chọc cười: "Sao da mặt mỏng vậy? ”
Từ Thận không cười, tiếp tục nói: " Vào đi,để bọn họ làm, anh có chuyện muốn nói với em."
Lần này Thư Nhiên cũng hết cách, đành phải buông đồ trong tay xuống, đi theo Từ Thận vào trong nhà.
Vừa ngồi xuống, Trần Khải cầm một điếu thuốc loại cuộn, đưa tới trước mặt Thư Nhiên: "Em vợ, có hút không? ”
Thư Nhiên lập tức xua tay: "Cám ơn anh Khải, em không hút thuốc. ”
Vẻ mặt nghiêm túc của cậu khiến mọi người bật cười, kể cả Giang Phàm đang biếng nhác cũng liếc Thư Nhiên một cái, hỏi Từ Thận: "Em vợ của anh có phải ở nước ngoài không? Em nhìn quen lắm.”
Rất giống anh chị họ sống ở nước ngoài của hắn.
"Không có." Từ Thận rất rõ hoàn cảnh của Chu gia, Chu gia nào có tiền cho Chu Định đi du học, phỏng chừng chỉ là thích đọc sách giống chị cậu mà thôi.
Ngồi giữa những người này, Thư Nhiên cảm thấy không thoải mái, vội vàng hỏi Từ Thận: " Anh muốn nói gì với em?"
Mà Từ Thận lại bảo: "Không có gì, chỉ là thấy em ngơ ngơ đứng ở bên ngoài, sợ em phơi nắng xấu đi thôi."
Thư Nhiên cạn lời, nhưng lại không dám biểu lộ, đành phải cúi đầu.
"Ha ha ha." Trần Khải nhỏ giọng cà khịa theo Từ Thận: "Em vợ anh sao giống con gái vậy, giận dỗi rồi kìa. ”
Bị cười nhạo Thư Nhiên một lần nữa xác nhận cậu không hợp ở cùng những người này, sắc mặt đen sì nói: " Vậy em ra ngoài giúp. ”
Cậu vừa định đứng lên, Từ Thận đã ấn cậu xuống, quay đầu mắng Trần Khải một câu: "Không biết nói thì nói ít hai câu đi." Rồi nói với Thư Nhiên: "Đừng đi ra ngoài, chỉ có chút chuyện kia không cần một đống người làm, em nghỉ ngơi đi.”
Lời nói rất cường ngạnh, nhưng Thư Nhiên biết đối phương có ý tốt, cũng không tiếp tục đối nghịch với hắn nữa.
Tầm mắt Giang Phàm đảo quanh Từ Thận và Thư Nhiên, giống như nhìn thấy chuyện gì đó thú vị, muốn cười nhưng không cười.
"Em vợ không hút thuốc, vậy ăn hoa quả đi." Giang Phàm đặt một miếng dưa hấu đã cắt trước mặt Thư Nhiên.
Thời đại bây giờ đây là hàng hiếm, nếu Điền Nhị Oa cùng thôn nhìn thấy nhất định sẽ chảy nước miếng. Nhưng Thư Nhiên phản ứng rất bình thường, cậu nói: "Cảm ơn."
Cậu mới xuyên đến nơi này một tháng, một tháng ăn không ngon ngủ không yên, thèm nhưng cũng không muốn ăn lắm, dưa hấu có cũng được không có cũng chẳng sao
Từ Thận cho rằng da mặt cậu mỏng ngượng ngùng không ăn, bèn cầm lấy đặt trong tay cậu: "Ngọt lắm, ăn thử đi."
"Cảm ơn Anh Thận." Thư Nhiên dở khóc dở cười, chỉ đành cầm lên ăn.
Dáng vẻ nho nhã đó khiến Trần Khải ê răng, không nói không rằng ăn một miếng dưa hấu to bằng lòng bàn tay, cắn hai miếng là sạch.
Mà Thư Nhiên ngây người ăn năm sáu bảy tám ngụm, ngón tay không bị ướt, khóe miệng cũng không dính hạt dưa hấu, trông vẫn sạch sẽ.
Trong mắt Trần Khải chả khác nào làm bộ làm tịch.
Mức sống ở nông thôn ai mà không biết, mức sống của Chu gia có khi chẳng theo kịp Từ Thận ấy chứ.
Còn nuôi con trai hệt như thiếu gia thế này à?
Từ Thận thì không cảm thấy Thư Nhiên giả bộ, tiếp xúc vài lần hắn cảm giác Thư Nhiên chính là như vậy.
Nhã nhặn yêu sạch sẽ, lễ phép cũng có cảm giác xa cách, như là không hợp với bọn họ.
Cơm nấu xong, Thư Nhiên giúp thu dọn bàn, xới cơm bưng thức ăn, Giang Phàm thấy thế nhỏ giọng nói với Từ Thận: "Hiền huệ quá, con trai như vầy hiếm có lắm."
Từ Thận: "Nhà em ấy đông anh chị em, đứa lớn phải chăm sóc đứa nhỏ, có lẽ em ấy đã quen rồi."
Vừa ngồi xuống, một tên đàn em đã thốt lên: “Món hôm nay phong phú quá, thịt nhiều thế?" Một cá kho, một món thịt ba chỉ xào, thịt kho, còn lại đều là chay.
Vào những năm 1980, những bữa ăn cơm rau rưa thông thường như vậy không phổ biến.
Bao nhiêu gia đình ăn tết cũng vậy.
Vương Đông cười nói: "Bởi vì hôm nay có người anh em Chu Định tới, các cậu cũng được dính chút ánh sáng. Nói xong nhiệt tình gắp một miếng đầu cá lớn vào bát Thư Nhiên: "Chu Định, đầu cá ngon nhất, em ăn đi."
Mấy người trên bàn trông mà thèm, nhưng đây là em vợ của Từ Thận, là khách quý, sao có thể tranh giành đồ ăn với khách được.
"Đầu cá rất ngon, nhưng không có thịt, có thịt kìa sao cậu không chọn?" Từ Thận cũng động đũa, chọn miếng bụng cá gắp cho Thư Nhiên.
"Đủ rồi." Thư Nhiên vội vàng nói: " Em không thể ăn nhiều vậy đâu, mọi người cứ ăn của mọi người đi."
Một bàn toàn là đàn ông, ăn uống như hổ đói, chỉ có Thư Nhiên là vẫn ăn từ từ, đến cuối cùng cũng chỉ gắp mấy món.
Vô cùng thanh tú.
Buổi chiều bọn họ định đi làm, Vương Đông cũng đi, vốn Từ Thận cũng muốn đi nhưng hắn nhờ Giang Phàm: "Buổi chiều cậu dẫn đầu đi, tôi không đi.”
Trần Khải kinh ngạc: "Sao không đi, không có anh làm sao được? ”
Giang Phàm: "Vâng." Sau đó nói Trần Khải: "Anh thận gần đây bận việc kết hôn, chúng ta cứ giải quyết mọi việc trước. ”
"Vậy được." Trần Khải ngẫm lại cũng đúng, mọi việc cứ chờ Từ Thận cưới vợ xong rồi nói sau.
Đám người này ầm ĩ ra khỏi cửa, Từ Thận nói với Thư Nhiên: "Em muốn đi huyện thành xem một chút hay là trở về?"
Lúc này Thư Nhiên mới hiểu được, Từ Thận muốn đưa mình về nhà cho nên mới từ chối chuyện buổi chiều, trong lòng cậu hơi mông lung.
Rồi bảo hắn: "Giờ về đi, ở nhà còn việc đồng áng phải làm."
"Được." Từ Thận đi đóng gói một ít bánh quy hoa quả còn thừa hôm nay, nhân tiện trêu Thư Nhiên: “Em có thể làm việc đồng áng à?”
Trông cũng không giống, quá nhã nhặn
Thư Nhiên: "Anh coi thường ai đấy?"
Mặc dù ban đầu không hợp lắm, nhưng dầu gì cũng là người khoẻ mạnh, làm nông vẫn có thể.
Từ Thận chuẩn bị xong, gọi Thư Nhiên: "Đi thôi. ”
Thư Nhiên ngồi lên xe của hắn, ôm eo.
"..." Từ Thận bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, quay đầu lại nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của Thư Nhiên, hỏi: " Sáng nay lúc em tới cũng ôm Vương Đông như này à? ”
Nói đến đây, Từ Thận nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt Thư Nhiên, tin rằng Thư Nhiên có thể hiểu được ý của mình.
"Hả, chuyện này..." Thư Nhiên thân là tân nhân loại của thế kỷ 21, đương nhiên biết ẩn ý của Từ Thận, cưới nam hay cưới nữ cũng đều được, hắn là song phích cắm sao?
Đây không phải là trọng điểm, Thư Nhiên vội vàng thanh lọc đầu óc, kinh hãi nhìn Từ Thận: "Nhưng mà..."
Từ Thận không thích ép buộc người ta: "Hoặc là trả lại 500 đồng cùng với đồ đạc mấy ngày nay cho nhà em trả lại đây. ”
Thư Nhiên lập tức đỏ mặt, mẹ kiếp, sao có thể xảy ra chuyện này được, Từ Thận không phải cố ý nói ra để giở trò với cậu đấy chứ?
“Hiện tại em không có nhiều tiền như vậy.” Cậu thì thầm.
Từ Thận: "Chờ khi nào em có tiền, em có đi anh cũng không cản." Nhưng trong lòng hắn cũng không coi trọng cho lắm, căn bản cảm thấy đối phương không thể nào tự mình kiếm được 500 đồng.
Thiếu niên trẻ tuổi ngay cả huyện thành cũng chưa từng ra, những lời tự đề cử vừa rồi, Từ Thận chỉ xem như phát ngôn bừa bãi.
Không có cười nhạo, nhưng cũng không coi trọng.
Trả tiền xong có thể rời đi, vậy còn tốt, không đến mức làm cho Thư Nhiên quá tuyệt vọng, nhưng chuyện trở thành vợ của Từ Thận quả thật khiến Thư Nhiên khiếp sợ.
Cậu còn tưởng rằng thời đại này sẽ không có quá nhiều gay, cho dù có cũng nghẹn, lộ cũng không dám lộ, chứ đừng nói là tìm bạn trai.
Mà Từ Thận... Thư Nhiên vụng trộm ngẩng đầu nhìn Từ Thận, đối phương lăn lộn trong xã hội đã lâu, hoàn toàn không kiêng dè nhìn thẳng cậu, làm cho người ta có cảm giác thành thục lõi đời.
"Thế nào rồi?" đối phương hỏi.
Thư Nhiên cúi đầu: "Để em nghĩ đã ”
Tiện thể, cậu sờ mặt mình, lúc đến đây chưa soi gương kỹ, chỉ biết dung mạo mình không tệ, da dẻ sờ cũng mịn màng, chỉ không ngờ là bị một tên đàn ông để ý, còn là anh rể tương lai của mình.
"Được." Từ Thận nói: "Đến lúc thì anh đi đón dâu, đón được ai thì chính là người đó, dù sao cũng phải có người đi cùng anh, bằng không thì..."
Danh tiếng của hắn bày ra ở đó, còn lại không cần phải nói, Chu gia cũng không dám giở trò.
"Vâng." Thư Nhiên cúi đầu đồng ý.
Vương Đông mua một giỏ lớn đồ ăn trở về, đồng thời theo hắn về còn có mấy người trẻ tuổi, chắc hẳn là anh em của Từ Thận.
"Anh Thận ở trên lầu, em vợ anh ấy tới, mấy cậu có lên gặp mặt không?"
Mấy người trẻ tuổi lắc đầu: "Phỏng chừng là đang nói chuyện, đừng đi lên quấy rầy. ”
Từ Thận không thích người khác nói to, dù sao chốc nữa sẽ thấy trên bàn cơm.
Vương Đông: "Mấy cậu kia dọn dẹp nấu nướng đi, ai nha, nếu chị dâu gả vào thì tốt rồi, đến lúc đó các anh em chỉ cần chờ ăn cơm chị dâu nấu."
Từ Thận đi xuống từ cầu thang, nghe vậy mắng: "Mơ xuân thu đại mộng của cậu đi, tôi cưới vợ về không phải để nấu cơm cho các cậu."
Trong đám người trẻ tuổi, có một người tên là Trần Khải cười ranh mãnh đi tới khoác vai Từ Thận, ánh mắt lại nhìn Thư Nhiên ở phía sau: "Anh Thận, đây là em vợ anh à? Tên cậu ấy là gì?”
Từ Thận đầu tiên đẩy Trần Khải ra không hề khách khí: "Đi đi." Sau đó mới quay lại giới thiệu Thư Nhiên: " Em ấy tên là Chu Định, các cậu đừng có mà bắt nạt em ấy. ”
"Xem anh nói kìa" Trần Khải nói: " Em vợ của anh sao tụi em dám bắt nạt, lấy lòng còn chả kịp."
"Lại đây." Từ Thận nói với Thư Nhiên: "Giới thiệu với em một chút. " Chỉ vào Trần Khải: "Chiếc áo sơ mi hoa này tên là Trần Khải, lớn hơn em hai tuổi.”
Thư Nhiên lễ phép gọi người: "Anh Khải."
Từ Thận chỉ vào người đầu đinh ngậm thuốc lá ngồi xổm trong sân xử lý cá, nói: "Trần Sâm, anh Trần Khải. ”
Nghe thấy tên của mình, Trần Sâm đứng lên, kẹp điếu thuốc gật đầu với Thư Nhiên: "Em vợ!" Tay kia cầm một con dao làm bếp lưỡi sáng bóng, trên trán còn nhỏ mồ hôi, trông rất ra dáng một tên côn đồ.
Thư Nhiên bắt đầu kính nể nghiêm nghị: "Chào anh Sâm. ”
"Giang Phàm." Từ Thận kéo Thư Nhiên đi vào phòng khách, chỉ vào một thanh niên vểnh chân ngồi quạt: "Giang Phàm, đây là em vợ tôi Chu Định. ”
"Chào em vợ." Giang Phàm lười biếng gật đầu.
"Chào anh Phàm." Thư Nhiên cũng gật đầu.
Kế tiếp còn giới thiệu những người khác, chẳng qua Thư Nhiên phát hiện ra quan trọng nhất ở đây là mấy người đã giới thiệu trước đó, còn lại đều là một ít đàn em lâu la.
Thư Nhiên đi rửa rau cho Vương Đông, hỏi thăm tình huống, tránh tương lai hai mắt đen sì.
Vương Đông lắm mồm, lập tức nhỏ giọng nói với Thư Nhiên: "Em à, anh nói cho em biết, mấy người này đều là những nhân vật lớn, bình thường bọn họ nói chuyện anh không xen vào được, nếu không đi theo anh Thận, anh căn bản không có cơ hội quen biết người ta đâu..."
Thư Nhiên chăm chú lắng nghe, căn cứ theo lời Vương Đông nói, gia thế của Giang Phàm rất tốt, trong nhà toàn người tử tế, là loại người bình thường không với tới được.
Giang Phàm lại là người rất phản nghịch, già trẻ trong nhà, anh trai chị gái người lớn đều chiều chuộng hắn, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không đi chính đạo, nếu không thì đã chẳng ra ngoài lăn lộn với Từ Thận.
Mà huynh đệ bậc cha chú Trần gia mấy chục năm trước đã bắt đầu lăn lộn ở Nam thị, dù đã là quá khứ nhưng vẫn còn chút thể diện nên cơ hội rộng rãi, thực lực rất lớn.
Thư Nhiên thốt ra: "Vậy anh Thận dựa vào điều gì?"
Vương Đông nhìn trái phải không có người, kề sát vào lỗ tai Thư Nhiên: " Anh rể em là người thông minh, thủ đoạn ngoan độc, sau này em sẽ biết. ”
"Vương Đông, cậu thì thầm cái gì với Chu Định đấy?" Giọng của Từ Thận bỗng nhiên vang lên ở phía sau.
Vương Đông đơ người, quay đầu lại cười: "Không có gì đâu anh Thận, em không có nói gì anh đâu."
Từ Thận không để ý tới hắn, nói với Thư Nhiên: "Em là khách, vào nhà đi để bọn họ làm.”
Vương Đông: "Đúng vậy, em vợ, em mau vào uống trà, bên ngoài nóng muốn chết. ”
So với việc vào trong ở cùng Từ Thận, Thư Nhiên tình nguyện ở chỗ này phơi nắng còn hơn: "Không sao, để em giúp chút việc, không thì lòng em không yên.”
Vương Đông bị chọc cười: "Sao da mặt mỏng vậy? ”
Từ Thận không cười, tiếp tục nói: " Vào đi,để bọn họ làm, anh có chuyện muốn nói với em."
Lần này Thư Nhiên cũng hết cách, đành phải buông đồ trong tay xuống, đi theo Từ Thận vào trong nhà.
Vừa ngồi xuống, Trần Khải cầm một điếu thuốc loại cuộn, đưa tới trước mặt Thư Nhiên: "Em vợ, có hút không? ”
Thư Nhiên lập tức xua tay: "Cám ơn anh Khải, em không hút thuốc. ”
Vẻ mặt nghiêm túc của cậu khiến mọi người bật cười, kể cả Giang Phàm đang biếng nhác cũng liếc Thư Nhiên một cái, hỏi Từ Thận: "Em vợ của anh có phải ở nước ngoài không? Em nhìn quen lắm.”
Rất giống anh chị họ sống ở nước ngoài của hắn.
"Không có." Từ Thận rất rõ hoàn cảnh của Chu gia, Chu gia nào có tiền cho Chu Định đi du học, phỏng chừng chỉ là thích đọc sách giống chị cậu mà thôi.
Ngồi giữa những người này, Thư Nhiên cảm thấy không thoải mái, vội vàng hỏi Từ Thận: " Anh muốn nói gì với em?"
Mà Từ Thận lại bảo: "Không có gì, chỉ là thấy em ngơ ngơ đứng ở bên ngoài, sợ em phơi nắng xấu đi thôi."
Thư Nhiên cạn lời, nhưng lại không dám biểu lộ, đành phải cúi đầu.
"Ha ha ha." Trần Khải nhỏ giọng cà khịa theo Từ Thận: "Em vợ anh sao giống con gái vậy, giận dỗi rồi kìa. ”
Bị cười nhạo Thư Nhiên một lần nữa xác nhận cậu không hợp ở cùng những người này, sắc mặt đen sì nói: " Vậy em ra ngoài giúp. ”
Cậu vừa định đứng lên, Từ Thận đã ấn cậu xuống, quay đầu mắng Trần Khải một câu: "Không biết nói thì nói ít hai câu đi." Rồi nói với Thư Nhiên: "Đừng đi ra ngoài, chỉ có chút chuyện kia không cần một đống người làm, em nghỉ ngơi đi.”
Lời nói rất cường ngạnh, nhưng Thư Nhiên biết đối phương có ý tốt, cũng không tiếp tục đối nghịch với hắn nữa.
Tầm mắt Giang Phàm đảo quanh Từ Thận và Thư Nhiên, giống như nhìn thấy chuyện gì đó thú vị, muốn cười nhưng không cười.
"Em vợ không hút thuốc, vậy ăn hoa quả đi." Giang Phàm đặt một miếng dưa hấu đã cắt trước mặt Thư Nhiên.
Thời đại bây giờ đây là hàng hiếm, nếu Điền Nhị Oa cùng thôn nhìn thấy nhất định sẽ chảy nước miếng. Nhưng Thư Nhiên phản ứng rất bình thường, cậu nói: "Cảm ơn."
Cậu mới xuyên đến nơi này một tháng, một tháng ăn không ngon ngủ không yên, thèm nhưng cũng không muốn ăn lắm, dưa hấu có cũng được không có cũng chẳng sao
Từ Thận cho rằng da mặt cậu mỏng ngượng ngùng không ăn, bèn cầm lấy đặt trong tay cậu: "Ngọt lắm, ăn thử đi."
"Cảm ơn Anh Thận." Thư Nhiên dở khóc dở cười, chỉ đành cầm lên ăn.
Dáng vẻ nho nhã đó khiến Trần Khải ê răng, không nói không rằng ăn một miếng dưa hấu to bằng lòng bàn tay, cắn hai miếng là sạch.
Mà Thư Nhiên ngây người ăn năm sáu bảy tám ngụm, ngón tay không bị ướt, khóe miệng cũng không dính hạt dưa hấu, trông vẫn sạch sẽ.
Trong mắt Trần Khải chả khác nào làm bộ làm tịch.
Mức sống ở nông thôn ai mà không biết, mức sống của Chu gia có khi chẳng theo kịp Từ Thận ấy chứ.
Còn nuôi con trai hệt như thiếu gia thế này à?
Từ Thận thì không cảm thấy Thư Nhiên giả bộ, tiếp xúc vài lần hắn cảm giác Thư Nhiên chính là như vậy.
Nhã nhặn yêu sạch sẽ, lễ phép cũng có cảm giác xa cách, như là không hợp với bọn họ.
Cơm nấu xong, Thư Nhiên giúp thu dọn bàn, xới cơm bưng thức ăn, Giang Phàm thấy thế nhỏ giọng nói với Từ Thận: "Hiền huệ quá, con trai như vầy hiếm có lắm."
Từ Thận: "Nhà em ấy đông anh chị em, đứa lớn phải chăm sóc đứa nhỏ, có lẽ em ấy đã quen rồi."
Vừa ngồi xuống, một tên đàn em đã thốt lên: “Món hôm nay phong phú quá, thịt nhiều thế?" Một cá kho, một món thịt ba chỉ xào, thịt kho, còn lại đều là chay.
Vào những năm 1980, những bữa ăn cơm rau rưa thông thường như vậy không phổ biến.
Bao nhiêu gia đình ăn tết cũng vậy.
Vương Đông cười nói: "Bởi vì hôm nay có người anh em Chu Định tới, các cậu cũng được dính chút ánh sáng. Nói xong nhiệt tình gắp một miếng đầu cá lớn vào bát Thư Nhiên: "Chu Định, đầu cá ngon nhất, em ăn đi."
Mấy người trên bàn trông mà thèm, nhưng đây là em vợ của Từ Thận, là khách quý, sao có thể tranh giành đồ ăn với khách được.
"Đầu cá rất ngon, nhưng không có thịt, có thịt kìa sao cậu không chọn?" Từ Thận cũng động đũa, chọn miếng bụng cá gắp cho Thư Nhiên.
"Đủ rồi." Thư Nhiên vội vàng nói: " Em không thể ăn nhiều vậy đâu, mọi người cứ ăn của mọi người đi."
Một bàn toàn là đàn ông, ăn uống như hổ đói, chỉ có Thư Nhiên là vẫn ăn từ từ, đến cuối cùng cũng chỉ gắp mấy món.
Vô cùng thanh tú.
Buổi chiều bọn họ định đi làm, Vương Đông cũng đi, vốn Từ Thận cũng muốn đi nhưng hắn nhờ Giang Phàm: "Buổi chiều cậu dẫn đầu đi, tôi không đi.”
Trần Khải kinh ngạc: "Sao không đi, không có anh làm sao được? ”
Giang Phàm: "Vâng." Sau đó nói Trần Khải: "Anh thận gần đây bận việc kết hôn, chúng ta cứ giải quyết mọi việc trước. ”
"Vậy được." Trần Khải ngẫm lại cũng đúng, mọi việc cứ chờ Từ Thận cưới vợ xong rồi nói sau.
Đám người này ầm ĩ ra khỏi cửa, Từ Thận nói với Thư Nhiên: "Em muốn đi huyện thành xem một chút hay là trở về?"
Lúc này Thư Nhiên mới hiểu được, Từ Thận muốn đưa mình về nhà cho nên mới từ chối chuyện buổi chiều, trong lòng cậu hơi mông lung.
Rồi bảo hắn: "Giờ về đi, ở nhà còn việc đồng áng phải làm."
"Được." Từ Thận đi đóng gói một ít bánh quy hoa quả còn thừa hôm nay, nhân tiện trêu Thư Nhiên: “Em có thể làm việc đồng áng à?”
Trông cũng không giống, quá nhã nhặn
Thư Nhiên: "Anh coi thường ai đấy?"
Mặc dù ban đầu không hợp lắm, nhưng dầu gì cũng là người khoẻ mạnh, làm nông vẫn có thể.
Từ Thận chuẩn bị xong, gọi Thư Nhiên: "Đi thôi. ”
Thư Nhiên ngồi lên xe của hắn, ôm eo.
"..." Từ Thận bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, quay đầu lại nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của Thư Nhiên, hỏi: " Sáng nay lúc em tới cũng ôm Vương Đông như này à? ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.