Chương 105: Ngoại truyện 3+1
Thiểu Dư
18/05/2023
Edit: Đây vốn là ngoại truyện không liên quan tới chính truyện, tác
giả viết riêng ra. Ban đầu tui tưởng của Chu Định nhưng không phải ~~
Tiêu đề: Đưa anh Thận về hiện đại nuôi dưỡng + 9 chương he.
______________________
Mỗi năm vào ngày sinh nhật của mình, Thư Nhiên đều có một điều ước... nghe có vẻ hoang đường, một điều ước 100% không thể xảy ra, đó là:Hy vọng trăm năm sau mình có thể xuyên qua đến ngày Từ Thận sinh ra, ôm đi tiểu Từ Thận vừa sinh ra đã bị mẹ đưa đi làm con nuôi.
Thực sự có hơi quá đáng.
Coi như hứa lấy chơi, hàng năm cậu không chán ghét phóng ý niệm về vũ trụ, hơn nữa còn ngượng ngùng nói cho Từ Thận, khi Từ Thận hỏi liền nói nguyện vọng hão huyền để cho qua mà thôi, cũng không phải quá ngượng ngùng, chỉ trách có một lần cậu nói lỡ miệng, Từ Thận liền vô cùng lo lắng ôm cậu nói không cần: "Em đừng đi đâu cả, bây giờ đã rất tốt rồi."
Từ Thận hoảng thành như vậy, giống như thật sự có siêu năng lực, Thư Nhiên cảm thấy buồn cười.
Nếu thật sự có thì tốt rồi, vậy cậu nhất định, sẽ yêu thương đối phương...
*
Vào đêm mùa hè năm 1961, bên trong một ngôi nhà nông thôn trong làng, có những tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ sinh con, và tiếng nói của bà đỡ động viên sản phụ sinh con.
"Tiểu Hạ, mau dùng sức, nhìn thấy đầu đứa nhỏ rồi!"
Hạ Vân đầu đầy mồ hôi, thoạt nhìn không dễ chịu: "A, a..."
Nhưng cô biết, đau dài không bằng đau ngắn, vì thế cô có đau đến đâu cũng nghe lời bà đỡ, dốc toàn lực sinh đứa bé trong bụng ra.
Theo tiếng la hét thê lương của Hạ Vân, tiếng khóc nức nở của đứa bé truyền đến, giọng nói của bà đỡ phức tạp nói một câu: "Ôi, là con trai, cô nhìn xem. ”
Hạ Vân mệt mỏi vô cùng chỉ suy yếu nhìn thoáng qua: "..."
Đứa trẻ trông khá to, chân dài miên man, chẳng trách lại khó sinh như vậy.
Cô miễn cưỡng mỉm cười, nhưng cô không thể nuôi nó.
Đang thê lương suy nghĩ nước mắt lưng tròng, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên ba tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng, khiến cho hai người đều căng thẳng.
Là ai đây?
Bà đỡ vội vàng qua loa bọc đứa bé trong một bộ quần áo, giao cho Hạ Vân: "Tôi đi xem."
Đứa nhỏ còn đang khóc, Hạ Vân cố gắng dỗ dành đứa nhỏ, bảo nó đừng khóc, đáng tiếc cô cũng chỉ là một bà mẹ mới làm quen, không có kinh nghiệm.
Đứa trẻ vẫn khóc lớn.
"Ai vậy?" Bà đỡ mở ra một khe cửa nhìn ra bên ngoài, là một thanh niên nhã nhặn tuấn tú, khiến bà đỡ sửng sốt, bởi vì ở vùng nông thôn như bọn họ, căn bản chưa từng thấy người trắng trẻo đẹp trai như vậy: "Cậu là? ”
"Tôi là cán bộ mới của xã, tên là Thư Nhiên." Người trẻ tuổi cười, trông cũng chỉ có chừng hai mươi, khí chất lại có loại lãnh đạm trải sự đời, tự dưng làm cho người ta sinh hảo cảm: "Nghe nói có một nữ tri thức cơ thể không tốt, tôi đưa đồ đến an ủi."
Cán bộ mới của xã?
Bà đỡ nhìn về phía tay người trẻ tuổi, quả thật xách theo một vài thứ... Nhưng làm sao lại…
"À, tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con." Thư Nhiên nói.
"Vâng. Cháu trai tôi. "Bà đỡ che chở cho Hạ Vân.
"Tôi hiểu, " Vẻ mặt Thư Nhiên chân thành nói: "Tôi đến vì nó, xin giúp tôi truyền đạt lại, có thể giao đứa bé này cho tôi được không?"
Bà đỡ trợn tròn mắt: "Cậu, cậu đang nói gì vậy?"
"Thím xem, " Thư Nhiên chỉ vào chính mình: "Tôi có điều kiện tốt, tôi có thể nuôi đứa trẻ này."
"..." Quan hệ giữa Bà đỡ và Hạ Vân không tệ, đại khái cũng biết Hạ Vân không có khả năng nuôi đứa nhỏ này, trái phải đều cũng phải đưa ra ngoài nuôi, không bằng tìm một người điều kiện tốt!
Bà đỡ thở dài: "Vậy cậu đợi một lát, tôi... Đi vào hỏi. ”
"Được, cảm ơn." Thư Nhiên mỉm cười, thoạt nhìn không nóng nảy, nhưng chỉ là bề ngoài, thực tế thì lòng cậu nóng như lửa đốt, muốn nhanh chóng nhìn thấy Tiểu Từ Thận.
Nhưng không thể vội vàng, cậu phải kiên nhẫn chờ đợi.
Cũng không biết bà đỡ nói gì với Hạ Vân, đợi có mười phút, bà đỡ bảo Thư Nhiên đi vào, để Hạ Vân nhìn người trẻ tuổi đến ôm đứa bé này đi, có phải thật sự đáng tin cậy hay không.
Hạ Vân không nuôi được đứa bé, cô muốn tìm gia đình nào đó trong thôn nhận nuôi, nhưng người trong thôn đều nghèo đến mức không có nổi quần áo mặc, có phải chọn cô đương nhiên muốn chọn một gia đình tốt cho đứa bé…
Khi Hạ Vân thấy Thư Nhiên, liền biết vì sao bà đỡ nói đối phương trông rất đáng tin cậy, cô lớn lên trong thành phố, nhưng cũng chưa từng thấy qua mấy nhân vật nhã nhặn đẹp trai như vậy.
"Cậu là người ở đâu, cậu thật sự sẽ nuôi nó thật tốt chứ..."
“Được, đương nhiên sẽ làm,” Thư Nhiên hoàn hồn, dời ánh mắt khỏi khuôn mặt em bé mới sinh, cậu thấy Hạ Vân trẻ tuổi ngây ngô, dịu dàng hứa hẹn: "Tôi thề, tôi sẽ nuôi đứa bé thật tốt, nếu không tôi chết không tử tế."
Hạ Vân trợn to hai mắt.
Cô không ngờ người này vừa tới đã thề độc…
"Nó có duyên với tôi," Thư Nhiên mỉm cười với đứa bé: "Cô thấy đấy, nó không khóc."
Lúc này Hạ Vân mới phát hiện, đứa nhỏ vừa khóc oa oa, Lúc Thư Nhiên nói chuyện thì nín khóc, bây giờ đang ngoan ngoãn mút ngón tay.
"Nếu cô thực sự hy vọng bó sống tốt, hãy giao nó cho tôi," Thư Nhiên thì thầm: "Đừng mong đợi nó có thể sống tốt trong thôn, có thể sống sót là tốt rồi."
Bị đoán trúng tính toán, trong lòng Hạ Vân tràn đầy chua xót.
Trong thời đại đói kém này, con ruột còn không nuôi được chứ đừng nói đến con nuôi, cô nghĩ mà tuyệt vọng.
"Nó đói bụng, đưa nó cho tôi đi." Thư Nhiên chậm rãi vươn tay nói.
Hạ Vân cắn răng, đưa đứa bé cho người thanh niên ăn mặc đàng hoàng, khí chất ôn nhuận trước mắt.
"Cám ơn." Khoảnh khắc Thư Nhiên tiếp nhận đứa bé, căng thẳng tới mức nín thở, cậu vô cùng trân trọng đứa bé.
Thư Nhiên dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Vân, hôn lên trán Tiểu Từ Thận.
"Nó tên là Từ Thận, sau này sẽ sống rất tốt, cô yên tâm."
"......"
Thư Nhiên lưu lại một câu, rồi ôm đứa bé rời đi.
Ngày hôm sau, bà đỡ đến xã hỏi thăm một cán bộ trẻ tên Là Thư Nhiên, nhưng không tìm được người, hỏi những người khác cũng nói chưa từng thấy qua.
Nếu không phải đống đồ an ủi trong nhà kia đúng là thật, bọn họ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Hạ Vân nghe thấy tin tức như vậy, vốn là rất lo lắng, nhưng cô phát hiện ra một phong thư trong đống quà an ủi, bức thư này làm cho cô có chút tự tin, người thanh niên kia sẽ thực hiện lời hứa.
*
Khoảnh khắc Thư Nhiên sắp chết, có một giọng nói hỏi cậu còn tâm nguyện gì nữa, Thư Nhiên không chút suy nghĩ, lập tức lặp lại nguyện vọng hão huyền nhiều năm của mình: "Tôi muốn trở lại ngày người yêu sinh ra năm 1961, ôm anh ấy về nuôi dưỡng vào năm 2022. ”
Thật là một mong muốn hão huyền, nhưng nó đã trở thành sự thật.
Thư Nhiên ôm đứa bé, trở về căn hộ mình thuê bên ngoài trường học, nơi này hết thảy vẫn giống như lúc cậu rời đi, thậm chí trong ấm đun nước còn nấu nước nóng...
Nhưng trên thực tế cậu đã rời khỏi nơi này thật lâu thật lâu, lâu đến mức cùng một người sống xong một cuộc đời hạnh phúc.
Bây giờ cậu đã trở lại, không chỉ trở lại một mình, mà còn ôm người yêu mới sinh của mình trở lại.
Thư Nhiên cười nhìn đứa bé đang mút tay trong lòng mình, hai mắt vừa mở ra, chỉ có một khe hở nhỏ, nhìn như vậy cũng không đẹp, nhưng Thư Nhiên chẳng hề lo lắng, cậu rõ ràng hơn ai hết, đứa bé này lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai.
"Đói bụng phải không?" Thư Nhiên nhẹ giọng nói: "Chờ ạn từ từ sắp xếp cho nhóc nghe."
Thư Nhiên đặt đứa bé ở giữa giường, dùng một tấm chăn cuộn thành dải, vây quanh Tiểu Từ Thận. Sau đó Thư Nhiên bước nhanh đến cửa hàng mẹ và bé dưới lầu mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh, trong lòng cậu có một danh sách mua sắm, động tác rất nhanh, tính toán đầy đủ phỏng chừng cũng mất mười lăm phút.
Nhưng cậu về đến nhà, đứa bé ở giữa giường đã cất giọng khóc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, cực kỳ đáng thương.
"Được rồi, anh về rồi đây. Đừng khóc, đừng khóc. " Giọng Thư Nhiên vang lên trong phòng, cục thịt phát ra decibel cao lập tức nín khóc, híp đôi mắt ướt át nhìn Thư Nhiên.
"Nhóc dễ dỗ quá..." Thư Nhiên nở nụ cười.
Bà đỡ tắm cho trẻ sơ sinh không được sạch lắm, động tác của Thư Nhiên vụng về, lại cẩn thận tắm rửa lại, bôi dầu em bé, để tránh làn da không khô nứt bệnh tật.
Thằng nhóc thân thể rất cứng rắn, cũng không thích khóc, toàn bộ hành trình mặc kệ Thư Nhiên sắp xếp, chuyện không ngoan duy nhất chính là thích mút tay, miệng nhỏ vừa động, phỏng chừng là đói bụng.
"Nhóc ngoan như vậy, có phải biết mình không ai muốn, sợ bị vứt bỏ hay không?" Lòng Thư Nhiên như kim châm, trìu mến hôn lên mặt đứa bé.
Cục thịt nhỏ tắm rửa xong, trên đầu đội khăn lông đen nhánh mềm mại, ánh mắt cũng không còn là một khe hở, thoạt nhìn đều tuấn tú vài phần.
Thư Nhiên đặt em vào giỏ nhỏ của em bé, bế đến nhà bếp pha sữa bột, miễn cho mình đi rồi lại khóc lên.
Thư Nhiên đổ đầy sữa bột theo khoa học phổ biến trên diễn đàn mẹ và bé, trở lại phòng ngủ, bế đứa nhỏ lên và cho nó ăn.
Bởi vì quá nhỏ không dùng được bình sữa, phải ăn từng bằng từng muỗng cà phê nhỏ.
Ngụm sữa đầu tiên của anh Thận, ăn rất thuận lợi.
Thư Nhiên vừa cho ăn vừa cười ngây ngô, sau khi cho ăn no, một lớn một nhỏ nhìn nhau, mắt to mất trừng nhỏ.
"Khi còn bé... Sao lại ngốc nghếch như vậy? "Thư Nhiên nhịn không được, lại hôn Anh Thận một cái.
Vật nhỏ vội ngáp một cái, hai tay nhỏ bé dụi dụi mắt, cơn buồn ngủ bao trùm khắp người.
"Ngủ đi." Thư Nhiên biết, không thể chiều chuộng đứa bé, bằng không sau này không ôm là không chịu ngủ, nhưng cậu thương Từ Thận, chính là muốn chiều đối phương, vì thế vẫn ôm.
Dù sao hiện tại Thư Nhiên cũng không cần đi học, luận án tốt nghiệp của cậu đã làm xong, chỉ cần giao nộp là được.
Thẻ của cậu cũng không thiếu tiền, nuôi một đứa trẻ vẫn còn dư dả.
Thằng nhóc ăn no uống đủ, dán vào nhiệt độ cơ thể của Thư Nhiên, chẳng mấy chốc đã an ổn ngủ thiếp đi.
Thư Nhiên rón rén tìm cái cân trong nhà, trước tiên ôm đứa bé kia đi cân một chút, tiếp theo buông đối phương cân xem, sáu cân, coi như là một thằng nhóc mập mạp.
Sau khi tốt nghiệp, tất cả các sinh viên đều bận rộn tìm việc làm, hoặc học thêm, chỉ có Thư Nhiên, vừa tốt nghiệp đã trở thành một ông bố bỉm sữa, mỗi ngày nghiên cứu làm thế nào để nuôi dạy con cái cho tốt.
Đảo mắt đã qua hai tháng, Thư Nhiên cơ bản tìm hiểu rõ nuôi thêm một đứa nhỏ cần phải làm chuyện gì.
Với chính sách mới hiện nay, các ông bố đơn thân cũng có thể đăng ký hộ khẩu, vậy phải đăng ký trước.
Đời này, nguyện vọng lớn nhất của Thư Nhiên chính là có thể nuôi dưỡng Từ Thận thật tốt, những thứ khác ngược lại không có suy nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên.
Cho dù đơn thuần làm người thân cũng rất tốt, cậu rất hài lòng mặc uổng phí cả đời.
Thư Nhiên là người mới mới nuôi em bé hai tháng nay, nuôi đứa bé rất yếu ớt, không ôm vào trong lòng thì không ngủ, ngủ thiếp đi đặt trên giường cũng không được... Chỉ có thể nói tự gây nghiệt.
Đứa nhỏ sau khi đầy tháng có thể ôm ra ngoài, thời tiết tốt, Thư Nhiên sẽ ôm thằng nhóc kia đến tiểu khu... Dung nhập vào trong đại quân nuôi con trong tiểu khu, chủ yếu là nghe người khác nuôi trẻ con như thế nào, bằng không cậu sợ mình đóng kín cửa sẽ nuôi dưỡng Từ Thận lệch lạc.
Đại quân nuôi con trong tiểu khu chiếm đa số đều là phụ nữ, thỉnh thoảng mới xuất hiện một hai ông bố bỉm sữa hiếm thấy, cho nên, người ba trẻ tuổi như Thư Nhiên có vẻ rất chói mắt.
Biết cậu mới hai mươi mốt tuổi, các mẹ khác đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc…
Tuổi trẻ như vậy đã trở thành một người cha đơn thân, thổn thức.
Nhưng người ta trông rất vui vẻ, mọi người cũng không đi tìm hiểu câu chuyện của cậu, người mà, nhìn về phía trước.
Ba trẻ tuổi đẹp trai, con trai cậu cũng rất đáng yêu, chỉ là có chút nghịch ngợm, nghe nói không ôm thì không ngủ.
"Lúc ở cữ hư rồi, cậu phải sửa lại." Các bà mẹ nhao nhao khuyên nhủ.
Thư Nhiên cũng muốn lắm, nhưng mỗi lần tiểu tổ tông này vừa khóc cậu liền đầu hàng.
Dẫn đến bây giờ cậu lên mạng làm chút công việc, đều phải đặt nôi ở trên đùi, ra ngoài thì còn phải mang theo.
Thư Nhiên có thói quen lưu giữ cuộc sống hàng ngày của Từ Thận, tài khoản ban đầu đều là người quen, không thể không biết xấu hổ mà dùng, cho nên cậu mới mở một tài khoản mới, đăng nhật ký trưởng thành của em bé hằng ngày.
Anh Thận của cậu quả nhiên đẹp trai, mới hơn hai tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã có thể nhìn thấy phong thái ngày sau, mỗi ngày đều được các mẹ bỉm sữa khen ngợi.
Còn có chính là, đứa bé này không có ngốc, thật ra tinh ranh như khỉ, Thư Nhiên cảm thấy nó sẽ nhìn sắc mặt người khác.
Thư Nhiên nhìn chằm chằm nó không cười, nó liền bĩu môi muốn khóc, nhất định Thư Nhiên phải cười mới được.
"Sao nhóc lại khó hầu hạ như vậy chứ?" Thư Nhiên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cam tâm nói: "Thiệt thòi là anh, bằng không chẳng ai chiều chuộng nhóc đâu."
Tiểu Từ Thận nhếch miệng cười, đưa tay muốn nắm tóc Thư Nhiên, đừng nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại kia,sức lực chẳng hề nhỏ chút nào, bị nó túm được sẽ rất đau.
"Lại muốn ám toán anh hả, nhóc con bại hoại." Thư Nhiên cười hôn nắm đấm nhỏ kia một cái, mắt đầy cưng chiều.
Hiện giờ tâm tình của cậu rất mâu thuẫn, vừa muốn thằng nhóc này mau lớn lên một chút, để cho cậu nhìn thấy được gương mặt quen thuộc, lại muốn nó từ từ lớn, trải qua một tuổi thơ được quan tâm chăm sóc.
Nhưng mặc kệ Thư Nhiên nghĩ như thế nào, tốc độ thời gian trôi qua vẫn sẽ không thay đổi.
Sự lớn lên của đứa trẻ vẫn là từng bước một, ngồi thì ngồi, bò thì bò, mọc răng thì mọc răng, sốt thì sốt.
Thư Nhiên không còn là một chàng trai ngây ngô, cậu đối mặt với mọi vấn đề trong cuộc sống, tâm tính đã vân đạm phong khinh, thành thạo.
Trong mắt người khác nuôi con rất khó, cậu dường như xử lý gọn gàng, không vội vàng.
Lúc Tiểu Từ Thận bập bẹ, Thư Nhiên bắt đầu dạy nó học kiến thức, dạy nó gọi tên mình, ban đầu dạy cả họ và tên, nhưng đứa bé còn chưa mọc hết răng, nói đi nói lại cũng chỉ biết nói một chữ.
Giọng nói của trẻ con còn hơi sữa, lại làm cho Thư Nhiên rất cảm động.
Có thể do gọi thành thói quen, thằng nhóc này ba tuổi đã nói rất nhiều lời, cũng sẽ biết nói họ của mình, nhưng gọi Thư Nhiên vẫn chỉ gọi Nhiên.
"Không phải nhóc gọi mẹ đấy chứ?" Bỗng nhiên có buổi sáng tỉnh lại, ý nghĩ này hiện lên trong đầu Thư Nhiên, cậu lập tức híp mắt hỏi tiểu soái ca bên cạnh.
Tiểu Từ Thận cũng vừa mới tỉnh ngủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sữa đẹp trai mờ mịt, nhìn Thư Nhiên a một tiếng.
Răng của nó đã sớm mọc đủ, vô cùng chỉnh tề, mắt to, bởi vì được cưng chiều lớn lên, ánh mắt lộ ra vài phần kiêu căng.
"Có phải nhóc coi anh là mẹ không?" Thư Nhiên hỏi.
Tiểu Từ Thận nháy mắt: "Mẹ là nữ, anh là nam. "Điểm này nó vẫn biết.
Đúng vậy, Thư Nhiên dạy như vậy, cậu còn nói với đối phương: "Ba mẹ nhóc không thể nuôi nhóc, cho nên giao nhóc cho anh nuôi, sau này đều là anh nuôi nhóc, cho đến khi nhóc tốt nghiệp đại học mới thôi. ”
Nói với một đứa trẻ ba tuổi những điều này không khỏi còn quá sớm, nhưng Thư Nhiên muốn nói, cậu cũng không trông cậy vào đối phương hiểu được, chỉ là cũng không đối đãi với đối với đối phương như những đứa bé bình thường.
"Đến giờ rồi, nhóc nên đi học rồi." Thư Nhiên xốc chăn lên rời giường.
"Ôm ấp." Tiểu Từ Thận nằm trên giường vươn tay.
"Tự đứng lên đi, học sinh mẫu giáo ưu tú." Thư Nhiên yêu cầu.
"Em không ưu tú." Tiểu Từ Thận làm nũng, hoặc là giở trò đồi bại: "Nhiên Nhiên, ôm ôm. ”
Thư Nhiên: "..."
Được rồi, vừa nghĩ đến thời thơ ấu bất hạnh của Từ Thận, Thư Nhiên không còn cách nào từ chối, ông trời đưa Từ Thận khi còn bé cho cậu, chẳng phải là vì để cho cậu bồi thường cho Từ Thận một tuổi thơ hạnh phúc…
Nội tâm thở dài, Thư Nhiên yên lặng ôm lấy Tiểu Từ Thận, đưa vào phòng tắm rửa mặt, vắt kem đánh răng cho trẻ em, giúp đối phương đánh răng, trong nháy mắt, nội tâm cậu tràn ngập cảm giác tội lỗi, bởi vì cậu biết như vậy là không đúng, đây không phải là bồi thường, đây tuyệt đối là cưng chiều quá độ.
"Chúng ta thương lượng một chút, " Thư Nhiên ho nhẹ: "Chờ nhóc lên lớp lớn nhóc tự đánh răng được không? ”
Tiểu Từ Thận đang đánh răng, không có cách nào mở miệng nói chuyện, nó chỉ có thể lắc lắc đầu nhỏ tỏ vẻ từ chối.
"Được rồi, nhóc không nói lời nào anh sẽ coi như là chấp nhận," Thư Nhiên cười "Vậy chúng ta cứ nói như vậy nha."
Tiểu Từ Thận trừng mắt, sau khi đánh răng xong lập tức nói: "Không đồng ý."
Thư Nhiên không đáp lời, Tiểu Từ Thận sốt ruột liền bĩu môi muốn khóc.
Lại tới rồi lại tới rồi.
"Đừng khóc, động một chút là khóc, bộ lọc của anh với nhóc đều bị phá vỡ hết rồi." Thư Nhiên vừa vắt khăn mặt vừa nói.
"Huhuhu..." Cậu không nói còn tốt, cậu vừa nói thằng nhóc này càng khóc càng to.
Chủ yếu là chốc nữa còn phải đưa nó tới trường học, Thư Nhiên vội vàng dỗ dành: "Được rồi, không đồng ý thì không đồng ý được chưa? Chờ nhóc tám mươi tuổi, anh cũng giúp nhóc chải, nhóc không xấu hổ là được."
Đoạn này ghi lại, về sau chờ thằng nhóc này lớn lên cho nó xem.
"Vâng." Mặt Tiểu Từ Thận, trời tháng sáu, nói thay là thay đổi, đến tám mươi tuổi là mưa qua ngày nắng.
Thực sự, bộ lọc đã bị hỏng.
Thư Nhiên cảm thấy, thằng nhóc mình nuôi ra căn bản không phải Là Từ Thận, mà là một người khác.
Rửa mặt và thay quần áo cho bữa sáng.
Thư Nhiên đích thân làm, vốn cậu là một chàng trai cơm đến há mồm, từ sau khi nuôi trẻ nhỏ học được mười tám loại võ nghệ, vào bếp chính là một trong số đó.
Có lẽ không quá ngon, nhưng có thể lừa gạt Tiểu Từ Thận là được.
" A, bánh bao heo mà nhóc thích ăn nhất, còn có bánh bí ngô." Protein có trứng, cá tuyết.
"Không ăn lòng đỏ trứng." Tiểu Từ Thận cau mũi ghét bỏ nói.
"Cũng chỉ có anh, nhóc mới có thể chọn..." Thư Nhiên không tình nguyện nhận lòng đỏ trứng, cậu ăn hơn phân nửa, còn lại một nửa tiếp tục dỗ dành: "Oa, hôm nay lòng đỏ trứng này hương vị rất ngon nha, không giống như lúc trước, không tin nhóc ăn một miếng đi. ”
Tiểu Từ Thận nhìn Thư Nhiên một cái, có một chút mùi vị nhìn kẻ ngốc.
"..." Làm cho Thư Nhiên rất xấu hổ.
Hai tuổi đều có thể lừa gạt, lên lớp mẫu giáo nhỏ quả nhiên không giống nữa.
Tiêu đề: Đưa anh Thận về hiện đại nuôi dưỡng + 9 chương he.
______________________
Mỗi năm vào ngày sinh nhật của mình, Thư Nhiên đều có một điều ước... nghe có vẻ hoang đường, một điều ước 100% không thể xảy ra, đó là:Hy vọng trăm năm sau mình có thể xuyên qua đến ngày Từ Thận sinh ra, ôm đi tiểu Từ Thận vừa sinh ra đã bị mẹ đưa đi làm con nuôi.
Thực sự có hơi quá đáng.
Coi như hứa lấy chơi, hàng năm cậu không chán ghét phóng ý niệm về vũ trụ, hơn nữa còn ngượng ngùng nói cho Từ Thận, khi Từ Thận hỏi liền nói nguyện vọng hão huyền để cho qua mà thôi, cũng không phải quá ngượng ngùng, chỉ trách có một lần cậu nói lỡ miệng, Từ Thận liền vô cùng lo lắng ôm cậu nói không cần: "Em đừng đi đâu cả, bây giờ đã rất tốt rồi."
Từ Thận hoảng thành như vậy, giống như thật sự có siêu năng lực, Thư Nhiên cảm thấy buồn cười.
Nếu thật sự có thì tốt rồi, vậy cậu nhất định, sẽ yêu thương đối phương...
*
Vào đêm mùa hè năm 1961, bên trong một ngôi nhà nông thôn trong làng, có những tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ sinh con, và tiếng nói của bà đỡ động viên sản phụ sinh con.
"Tiểu Hạ, mau dùng sức, nhìn thấy đầu đứa nhỏ rồi!"
Hạ Vân đầu đầy mồ hôi, thoạt nhìn không dễ chịu: "A, a..."
Nhưng cô biết, đau dài không bằng đau ngắn, vì thế cô có đau đến đâu cũng nghe lời bà đỡ, dốc toàn lực sinh đứa bé trong bụng ra.
Theo tiếng la hét thê lương của Hạ Vân, tiếng khóc nức nở của đứa bé truyền đến, giọng nói của bà đỡ phức tạp nói một câu: "Ôi, là con trai, cô nhìn xem. ”
Hạ Vân mệt mỏi vô cùng chỉ suy yếu nhìn thoáng qua: "..."
Đứa trẻ trông khá to, chân dài miên man, chẳng trách lại khó sinh như vậy.
Cô miễn cưỡng mỉm cười, nhưng cô không thể nuôi nó.
Đang thê lương suy nghĩ nước mắt lưng tròng, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên ba tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng, khiến cho hai người đều căng thẳng.
Là ai đây?
Bà đỡ vội vàng qua loa bọc đứa bé trong một bộ quần áo, giao cho Hạ Vân: "Tôi đi xem."
Đứa nhỏ còn đang khóc, Hạ Vân cố gắng dỗ dành đứa nhỏ, bảo nó đừng khóc, đáng tiếc cô cũng chỉ là một bà mẹ mới làm quen, không có kinh nghiệm.
Đứa trẻ vẫn khóc lớn.
"Ai vậy?" Bà đỡ mở ra một khe cửa nhìn ra bên ngoài, là một thanh niên nhã nhặn tuấn tú, khiến bà đỡ sửng sốt, bởi vì ở vùng nông thôn như bọn họ, căn bản chưa từng thấy người trắng trẻo đẹp trai như vậy: "Cậu là? ”
"Tôi là cán bộ mới của xã, tên là Thư Nhiên." Người trẻ tuổi cười, trông cũng chỉ có chừng hai mươi, khí chất lại có loại lãnh đạm trải sự đời, tự dưng làm cho người ta sinh hảo cảm: "Nghe nói có một nữ tri thức cơ thể không tốt, tôi đưa đồ đến an ủi."
Cán bộ mới của xã?
Bà đỡ nhìn về phía tay người trẻ tuổi, quả thật xách theo một vài thứ... Nhưng làm sao lại…
"À, tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con." Thư Nhiên nói.
"Vâng. Cháu trai tôi. "Bà đỡ che chở cho Hạ Vân.
"Tôi hiểu, " Vẻ mặt Thư Nhiên chân thành nói: "Tôi đến vì nó, xin giúp tôi truyền đạt lại, có thể giao đứa bé này cho tôi được không?"
Bà đỡ trợn tròn mắt: "Cậu, cậu đang nói gì vậy?"
"Thím xem, " Thư Nhiên chỉ vào chính mình: "Tôi có điều kiện tốt, tôi có thể nuôi đứa trẻ này."
"..." Quan hệ giữa Bà đỡ và Hạ Vân không tệ, đại khái cũng biết Hạ Vân không có khả năng nuôi đứa nhỏ này, trái phải đều cũng phải đưa ra ngoài nuôi, không bằng tìm một người điều kiện tốt!
Bà đỡ thở dài: "Vậy cậu đợi một lát, tôi... Đi vào hỏi. ”
"Được, cảm ơn." Thư Nhiên mỉm cười, thoạt nhìn không nóng nảy, nhưng chỉ là bề ngoài, thực tế thì lòng cậu nóng như lửa đốt, muốn nhanh chóng nhìn thấy Tiểu Từ Thận.
Nhưng không thể vội vàng, cậu phải kiên nhẫn chờ đợi.
Cũng không biết bà đỡ nói gì với Hạ Vân, đợi có mười phút, bà đỡ bảo Thư Nhiên đi vào, để Hạ Vân nhìn người trẻ tuổi đến ôm đứa bé này đi, có phải thật sự đáng tin cậy hay không.
Hạ Vân không nuôi được đứa bé, cô muốn tìm gia đình nào đó trong thôn nhận nuôi, nhưng người trong thôn đều nghèo đến mức không có nổi quần áo mặc, có phải chọn cô đương nhiên muốn chọn một gia đình tốt cho đứa bé…
Khi Hạ Vân thấy Thư Nhiên, liền biết vì sao bà đỡ nói đối phương trông rất đáng tin cậy, cô lớn lên trong thành phố, nhưng cũng chưa từng thấy qua mấy nhân vật nhã nhặn đẹp trai như vậy.
"Cậu là người ở đâu, cậu thật sự sẽ nuôi nó thật tốt chứ..."
“Được, đương nhiên sẽ làm,” Thư Nhiên hoàn hồn, dời ánh mắt khỏi khuôn mặt em bé mới sinh, cậu thấy Hạ Vân trẻ tuổi ngây ngô, dịu dàng hứa hẹn: "Tôi thề, tôi sẽ nuôi đứa bé thật tốt, nếu không tôi chết không tử tế."
Hạ Vân trợn to hai mắt.
Cô không ngờ người này vừa tới đã thề độc…
"Nó có duyên với tôi," Thư Nhiên mỉm cười với đứa bé: "Cô thấy đấy, nó không khóc."
Lúc này Hạ Vân mới phát hiện, đứa nhỏ vừa khóc oa oa, Lúc Thư Nhiên nói chuyện thì nín khóc, bây giờ đang ngoan ngoãn mút ngón tay.
"Nếu cô thực sự hy vọng bó sống tốt, hãy giao nó cho tôi," Thư Nhiên thì thầm: "Đừng mong đợi nó có thể sống tốt trong thôn, có thể sống sót là tốt rồi."
Bị đoán trúng tính toán, trong lòng Hạ Vân tràn đầy chua xót.
Trong thời đại đói kém này, con ruột còn không nuôi được chứ đừng nói đến con nuôi, cô nghĩ mà tuyệt vọng.
"Nó đói bụng, đưa nó cho tôi đi." Thư Nhiên chậm rãi vươn tay nói.
Hạ Vân cắn răng, đưa đứa bé cho người thanh niên ăn mặc đàng hoàng, khí chất ôn nhuận trước mắt.
"Cám ơn." Khoảnh khắc Thư Nhiên tiếp nhận đứa bé, căng thẳng tới mức nín thở, cậu vô cùng trân trọng đứa bé.
Thư Nhiên dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Vân, hôn lên trán Tiểu Từ Thận.
"Nó tên là Từ Thận, sau này sẽ sống rất tốt, cô yên tâm."
"......"
Thư Nhiên lưu lại một câu, rồi ôm đứa bé rời đi.
Ngày hôm sau, bà đỡ đến xã hỏi thăm một cán bộ trẻ tên Là Thư Nhiên, nhưng không tìm được người, hỏi những người khác cũng nói chưa từng thấy qua.
Nếu không phải đống đồ an ủi trong nhà kia đúng là thật, bọn họ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Hạ Vân nghe thấy tin tức như vậy, vốn là rất lo lắng, nhưng cô phát hiện ra một phong thư trong đống quà an ủi, bức thư này làm cho cô có chút tự tin, người thanh niên kia sẽ thực hiện lời hứa.
*
Khoảnh khắc Thư Nhiên sắp chết, có một giọng nói hỏi cậu còn tâm nguyện gì nữa, Thư Nhiên không chút suy nghĩ, lập tức lặp lại nguyện vọng hão huyền nhiều năm của mình: "Tôi muốn trở lại ngày người yêu sinh ra năm 1961, ôm anh ấy về nuôi dưỡng vào năm 2022. ”
Thật là một mong muốn hão huyền, nhưng nó đã trở thành sự thật.
Thư Nhiên ôm đứa bé, trở về căn hộ mình thuê bên ngoài trường học, nơi này hết thảy vẫn giống như lúc cậu rời đi, thậm chí trong ấm đun nước còn nấu nước nóng...
Nhưng trên thực tế cậu đã rời khỏi nơi này thật lâu thật lâu, lâu đến mức cùng một người sống xong một cuộc đời hạnh phúc.
Bây giờ cậu đã trở lại, không chỉ trở lại một mình, mà còn ôm người yêu mới sinh của mình trở lại.
Thư Nhiên cười nhìn đứa bé đang mút tay trong lòng mình, hai mắt vừa mở ra, chỉ có một khe hở nhỏ, nhìn như vậy cũng không đẹp, nhưng Thư Nhiên chẳng hề lo lắng, cậu rõ ràng hơn ai hết, đứa bé này lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai.
"Đói bụng phải không?" Thư Nhiên nhẹ giọng nói: "Chờ ạn từ từ sắp xếp cho nhóc nghe."
Thư Nhiên đặt đứa bé ở giữa giường, dùng một tấm chăn cuộn thành dải, vây quanh Tiểu Từ Thận. Sau đó Thư Nhiên bước nhanh đến cửa hàng mẹ và bé dưới lầu mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh, trong lòng cậu có một danh sách mua sắm, động tác rất nhanh, tính toán đầy đủ phỏng chừng cũng mất mười lăm phút.
Nhưng cậu về đến nhà, đứa bé ở giữa giường đã cất giọng khóc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, cực kỳ đáng thương.
"Được rồi, anh về rồi đây. Đừng khóc, đừng khóc. " Giọng Thư Nhiên vang lên trong phòng, cục thịt phát ra decibel cao lập tức nín khóc, híp đôi mắt ướt át nhìn Thư Nhiên.
"Nhóc dễ dỗ quá..." Thư Nhiên nở nụ cười.
Bà đỡ tắm cho trẻ sơ sinh không được sạch lắm, động tác của Thư Nhiên vụng về, lại cẩn thận tắm rửa lại, bôi dầu em bé, để tránh làn da không khô nứt bệnh tật.
Thằng nhóc thân thể rất cứng rắn, cũng không thích khóc, toàn bộ hành trình mặc kệ Thư Nhiên sắp xếp, chuyện không ngoan duy nhất chính là thích mút tay, miệng nhỏ vừa động, phỏng chừng là đói bụng.
"Nhóc ngoan như vậy, có phải biết mình không ai muốn, sợ bị vứt bỏ hay không?" Lòng Thư Nhiên như kim châm, trìu mến hôn lên mặt đứa bé.
Cục thịt nhỏ tắm rửa xong, trên đầu đội khăn lông đen nhánh mềm mại, ánh mắt cũng không còn là một khe hở, thoạt nhìn đều tuấn tú vài phần.
Thư Nhiên đặt em vào giỏ nhỏ của em bé, bế đến nhà bếp pha sữa bột, miễn cho mình đi rồi lại khóc lên.
Thư Nhiên đổ đầy sữa bột theo khoa học phổ biến trên diễn đàn mẹ và bé, trở lại phòng ngủ, bế đứa nhỏ lên và cho nó ăn.
Bởi vì quá nhỏ không dùng được bình sữa, phải ăn từng bằng từng muỗng cà phê nhỏ.
Ngụm sữa đầu tiên của anh Thận, ăn rất thuận lợi.
Thư Nhiên vừa cho ăn vừa cười ngây ngô, sau khi cho ăn no, một lớn một nhỏ nhìn nhau, mắt to mất trừng nhỏ.
"Khi còn bé... Sao lại ngốc nghếch như vậy? "Thư Nhiên nhịn không được, lại hôn Anh Thận một cái.
Vật nhỏ vội ngáp một cái, hai tay nhỏ bé dụi dụi mắt, cơn buồn ngủ bao trùm khắp người.
"Ngủ đi." Thư Nhiên biết, không thể chiều chuộng đứa bé, bằng không sau này không ôm là không chịu ngủ, nhưng cậu thương Từ Thận, chính là muốn chiều đối phương, vì thế vẫn ôm.
Dù sao hiện tại Thư Nhiên cũng không cần đi học, luận án tốt nghiệp của cậu đã làm xong, chỉ cần giao nộp là được.
Thẻ của cậu cũng không thiếu tiền, nuôi một đứa trẻ vẫn còn dư dả.
Thằng nhóc ăn no uống đủ, dán vào nhiệt độ cơ thể của Thư Nhiên, chẳng mấy chốc đã an ổn ngủ thiếp đi.
Thư Nhiên rón rén tìm cái cân trong nhà, trước tiên ôm đứa bé kia đi cân một chút, tiếp theo buông đối phương cân xem, sáu cân, coi như là một thằng nhóc mập mạp.
Sau khi tốt nghiệp, tất cả các sinh viên đều bận rộn tìm việc làm, hoặc học thêm, chỉ có Thư Nhiên, vừa tốt nghiệp đã trở thành một ông bố bỉm sữa, mỗi ngày nghiên cứu làm thế nào để nuôi dạy con cái cho tốt.
Đảo mắt đã qua hai tháng, Thư Nhiên cơ bản tìm hiểu rõ nuôi thêm một đứa nhỏ cần phải làm chuyện gì.
Với chính sách mới hiện nay, các ông bố đơn thân cũng có thể đăng ký hộ khẩu, vậy phải đăng ký trước.
Đời này, nguyện vọng lớn nhất của Thư Nhiên chính là có thể nuôi dưỡng Từ Thận thật tốt, những thứ khác ngược lại không có suy nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên.
Cho dù đơn thuần làm người thân cũng rất tốt, cậu rất hài lòng mặc uổng phí cả đời.
Thư Nhiên là người mới mới nuôi em bé hai tháng nay, nuôi đứa bé rất yếu ớt, không ôm vào trong lòng thì không ngủ, ngủ thiếp đi đặt trên giường cũng không được... Chỉ có thể nói tự gây nghiệt.
Đứa nhỏ sau khi đầy tháng có thể ôm ra ngoài, thời tiết tốt, Thư Nhiên sẽ ôm thằng nhóc kia đến tiểu khu... Dung nhập vào trong đại quân nuôi con trong tiểu khu, chủ yếu là nghe người khác nuôi trẻ con như thế nào, bằng không cậu sợ mình đóng kín cửa sẽ nuôi dưỡng Từ Thận lệch lạc.
Đại quân nuôi con trong tiểu khu chiếm đa số đều là phụ nữ, thỉnh thoảng mới xuất hiện một hai ông bố bỉm sữa hiếm thấy, cho nên, người ba trẻ tuổi như Thư Nhiên có vẻ rất chói mắt.
Biết cậu mới hai mươi mốt tuổi, các mẹ khác đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc…
Tuổi trẻ như vậy đã trở thành một người cha đơn thân, thổn thức.
Nhưng người ta trông rất vui vẻ, mọi người cũng không đi tìm hiểu câu chuyện của cậu, người mà, nhìn về phía trước.
Ba trẻ tuổi đẹp trai, con trai cậu cũng rất đáng yêu, chỉ là có chút nghịch ngợm, nghe nói không ôm thì không ngủ.
"Lúc ở cữ hư rồi, cậu phải sửa lại." Các bà mẹ nhao nhao khuyên nhủ.
Thư Nhiên cũng muốn lắm, nhưng mỗi lần tiểu tổ tông này vừa khóc cậu liền đầu hàng.
Dẫn đến bây giờ cậu lên mạng làm chút công việc, đều phải đặt nôi ở trên đùi, ra ngoài thì còn phải mang theo.
Thư Nhiên có thói quen lưu giữ cuộc sống hàng ngày của Từ Thận, tài khoản ban đầu đều là người quen, không thể không biết xấu hổ mà dùng, cho nên cậu mới mở một tài khoản mới, đăng nhật ký trưởng thành của em bé hằng ngày.
Anh Thận của cậu quả nhiên đẹp trai, mới hơn hai tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã có thể nhìn thấy phong thái ngày sau, mỗi ngày đều được các mẹ bỉm sữa khen ngợi.
Còn có chính là, đứa bé này không có ngốc, thật ra tinh ranh như khỉ, Thư Nhiên cảm thấy nó sẽ nhìn sắc mặt người khác.
Thư Nhiên nhìn chằm chằm nó không cười, nó liền bĩu môi muốn khóc, nhất định Thư Nhiên phải cười mới được.
"Sao nhóc lại khó hầu hạ như vậy chứ?" Thư Nhiên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cam tâm nói: "Thiệt thòi là anh, bằng không chẳng ai chiều chuộng nhóc đâu."
Tiểu Từ Thận nhếch miệng cười, đưa tay muốn nắm tóc Thư Nhiên, đừng nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại kia,sức lực chẳng hề nhỏ chút nào, bị nó túm được sẽ rất đau.
"Lại muốn ám toán anh hả, nhóc con bại hoại." Thư Nhiên cười hôn nắm đấm nhỏ kia một cái, mắt đầy cưng chiều.
Hiện giờ tâm tình của cậu rất mâu thuẫn, vừa muốn thằng nhóc này mau lớn lên một chút, để cho cậu nhìn thấy được gương mặt quen thuộc, lại muốn nó từ từ lớn, trải qua một tuổi thơ được quan tâm chăm sóc.
Nhưng mặc kệ Thư Nhiên nghĩ như thế nào, tốc độ thời gian trôi qua vẫn sẽ không thay đổi.
Sự lớn lên của đứa trẻ vẫn là từng bước một, ngồi thì ngồi, bò thì bò, mọc răng thì mọc răng, sốt thì sốt.
Thư Nhiên không còn là một chàng trai ngây ngô, cậu đối mặt với mọi vấn đề trong cuộc sống, tâm tính đã vân đạm phong khinh, thành thạo.
Trong mắt người khác nuôi con rất khó, cậu dường như xử lý gọn gàng, không vội vàng.
Lúc Tiểu Từ Thận bập bẹ, Thư Nhiên bắt đầu dạy nó học kiến thức, dạy nó gọi tên mình, ban đầu dạy cả họ và tên, nhưng đứa bé còn chưa mọc hết răng, nói đi nói lại cũng chỉ biết nói một chữ.
Giọng nói của trẻ con còn hơi sữa, lại làm cho Thư Nhiên rất cảm động.
Có thể do gọi thành thói quen, thằng nhóc này ba tuổi đã nói rất nhiều lời, cũng sẽ biết nói họ của mình, nhưng gọi Thư Nhiên vẫn chỉ gọi Nhiên.
"Không phải nhóc gọi mẹ đấy chứ?" Bỗng nhiên có buổi sáng tỉnh lại, ý nghĩ này hiện lên trong đầu Thư Nhiên, cậu lập tức híp mắt hỏi tiểu soái ca bên cạnh.
Tiểu Từ Thận cũng vừa mới tỉnh ngủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sữa đẹp trai mờ mịt, nhìn Thư Nhiên a một tiếng.
Răng của nó đã sớm mọc đủ, vô cùng chỉnh tề, mắt to, bởi vì được cưng chiều lớn lên, ánh mắt lộ ra vài phần kiêu căng.
"Có phải nhóc coi anh là mẹ không?" Thư Nhiên hỏi.
Tiểu Từ Thận nháy mắt: "Mẹ là nữ, anh là nam. "Điểm này nó vẫn biết.
Đúng vậy, Thư Nhiên dạy như vậy, cậu còn nói với đối phương: "Ba mẹ nhóc không thể nuôi nhóc, cho nên giao nhóc cho anh nuôi, sau này đều là anh nuôi nhóc, cho đến khi nhóc tốt nghiệp đại học mới thôi. ”
Nói với một đứa trẻ ba tuổi những điều này không khỏi còn quá sớm, nhưng Thư Nhiên muốn nói, cậu cũng không trông cậy vào đối phương hiểu được, chỉ là cũng không đối đãi với đối với đối phương như những đứa bé bình thường.
"Đến giờ rồi, nhóc nên đi học rồi." Thư Nhiên xốc chăn lên rời giường.
"Ôm ấp." Tiểu Từ Thận nằm trên giường vươn tay.
"Tự đứng lên đi, học sinh mẫu giáo ưu tú." Thư Nhiên yêu cầu.
"Em không ưu tú." Tiểu Từ Thận làm nũng, hoặc là giở trò đồi bại: "Nhiên Nhiên, ôm ôm. ”
Thư Nhiên: "..."
Được rồi, vừa nghĩ đến thời thơ ấu bất hạnh của Từ Thận, Thư Nhiên không còn cách nào từ chối, ông trời đưa Từ Thận khi còn bé cho cậu, chẳng phải là vì để cho cậu bồi thường cho Từ Thận một tuổi thơ hạnh phúc…
Nội tâm thở dài, Thư Nhiên yên lặng ôm lấy Tiểu Từ Thận, đưa vào phòng tắm rửa mặt, vắt kem đánh răng cho trẻ em, giúp đối phương đánh răng, trong nháy mắt, nội tâm cậu tràn ngập cảm giác tội lỗi, bởi vì cậu biết như vậy là không đúng, đây không phải là bồi thường, đây tuyệt đối là cưng chiều quá độ.
"Chúng ta thương lượng một chút, " Thư Nhiên ho nhẹ: "Chờ nhóc lên lớp lớn nhóc tự đánh răng được không? ”
Tiểu Từ Thận đang đánh răng, không có cách nào mở miệng nói chuyện, nó chỉ có thể lắc lắc đầu nhỏ tỏ vẻ từ chối.
"Được rồi, nhóc không nói lời nào anh sẽ coi như là chấp nhận," Thư Nhiên cười "Vậy chúng ta cứ nói như vậy nha."
Tiểu Từ Thận trừng mắt, sau khi đánh răng xong lập tức nói: "Không đồng ý."
Thư Nhiên không đáp lời, Tiểu Từ Thận sốt ruột liền bĩu môi muốn khóc.
Lại tới rồi lại tới rồi.
"Đừng khóc, động một chút là khóc, bộ lọc của anh với nhóc đều bị phá vỡ hết rồi." Thư Nhiên vừa vắt khăn mặt vừa nói.
"Huhuhu..." Cậu không nói còn tốt, cậu vừa nói thằng nhóc này càng khóc càng to.
Chủ yếu là chốc nữa còn phải đưa nó tới trường học, Thư Nhiên vội vàng dỗ dành: "Được rồi, không đồng ý thì không đồng ý được chưa? Chờ nhóc tám mươi tuổi, anh cũng giúp nhóc chải, nhóc không xấu hổ là được."
Đoạn này ghi lại, về sau chờ thằng nhóc này lớn lên cho nó xem.
"Vâng." Mặt Tiểu Từ Thận, trời tháng sáu, nói thay là thay đổi, đến tám mươi tuổi là mưa qua ngày nắng.
Thực sự, bộ lọc đã bị hỏng.
Thư Nhiên cảm thấy, thằng nhóc mình nuôi ra căn bản không phải Là Từ Thận, mà là một người khác.
Rửa mặt và thay quần áo cho bữa sáng.
Thư Nhiên đích thân làm, vốn cậu là một chàng trai cơm đến há mồm, từ sau khi nuôi trẻ nhỏ học được mười tám loại võ nghệ, vào bếp chính là một trong số đó.
Có lẽ không quá ngon, nhưng có thể lừa gạt Tiểu Từ Thận là được.
" A, bánh bao heo mà nhóc thích ăn nhất, còn có bánh bí ngô." Protein có trứng, cá tuyết.
"Không ăn lòng đỏ trứng." Tiểu Từ Thận cau mũi ghét bỏ nói.
"Cũng chỉ có anh, nhóc mới có thể chọn..." Thư Nhiên không tình nguyện nhận lòng đỏ trứng, cậu ăn hơn phân nửa, còn lại một nửa tiếp tục dỗ dành: "Oa, hôm nay lòng đỏ trứng này hương vị rất ngon nha, không giống như lúc trước, không tin nhóc ăn một miếng đi. ”
Tiểu Từ Thận nhìn Thư Nhiên một cái, có một chút mùi vị nhìn kẻ ngốc.
"..." Làm cho Thư Nhiên rất xấu hổ.
Hai tuổi đều có thể lừa gạt, lên lớp mẫu giáo nhỏ quả nhiên không giống nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.