Chương 108: Ngoại truyện 3+4
Thiểu Dư
18/05/2023
Công việc bình thường của Thư Nhiên không gấp, ngày thường đều ngủ đến
khi mặt trời lên ba sào mới rời giường, sau đó chậm rãi pha một tách cà
phê, lên máy chạy bộ chạy hai mươi phút, lại làm một bữa sáng đơn giản.
Khi anh hoàn thành những công việc này, trường cấp hai đã hoàn thành hai tiết học, đang tập thể dục buổi sáng.
Từ Thận vóc người cao, từ ngày đầu tiên đi học đã xếp ở cuối hàng.
"Anh Thận", một nam sinh quay đầu lại nói chuyện với cậu: "Tan học đừng về nhà, hẹn em gái đi chơi mật thất. ”
Từ Thận lườm nhìn đối phương một cái: "Mật thất có cái gì thú vị, nhàm chán. ” Lại còn chơi với bạn học nữ, hắn ngốc sao?
"Gần đây có một cửa hàng rất hot." Nam sinh không từ bỏ ý định, tiếp tục vận động hành lang: "Phòng mật thất của bọn họ rất đáng sợ, đáng sợ lắm luôn á, kích thích cực! Đi đi nha? ”
"Kích thích đến đâu cũng là giả." Nhìn thấu bản chất sẽ không có ý nghĩa gì, Từ Thận thật sự không có thích chơi.
Trừ khi... Chơi với Thư Nhiên, vậy cậu rất hứng thú.
Nam sinh còn muốn nói gì nữa, liền phát hiện giáo viên đang trừng mắt nhìn mình, cậu ta đành phải ngoan ngoãn bắt đầu tập thể dục.
Thật vất vả mới tập xong, hiệu trưởng cũng nói xong, nam sinh đi qua ôm lấy bả vai Từ Thận: "Không chơi mật thất, vậy đi ăn cơm hát karaoke đi."
"Không có hứng thú, " Từ Thận bỏ tay cậu ta xuống: " Mày muốn hẹn em gái thì hẹn đi, đừng có kéo tao."
Nam sinh rất buồn bực, hét về bóng lưng Từ Thận: "Này, đừng có ngoan ngoãn vậy chứ?"
Vừa tan học thì về nhà, cuối tuần cũng không đi ra ngoài, muốn hẹn Từ Thận chơi thì thôi đừng mơ tưởng.
Từ Thận nghe vậy nghĩ thầm, mình ngoan á?
Cậu vừa tan học là về nhà, cũng không phải làm gương ở nhà, ví dụ như hôm nay, cậu trở về thay quần áo thể thao, cầm một quả bóng rổ gõ phòng Thư Nhiên: " Ra ngoài chơi bóng với em đi."
Thư Nhiên đang trò chuyện với một người bạn trên mạng, theo bản năng muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ đến sáng thức dậy nhìn thấy quần lót bẩn, khóe miệng anh giật giật, đành phải tạm biệt người bạn trên mạng kia: "Tỳ hưu* tan học rồi, bye bye."
(Gốc là thú nuốt vàng, kiểu giống con tỳ hưu á)
Sau khi đi ra, Thư Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt ngây ngô của Tỳ hưu, cảm thấy mười phần thiếu niên non nớt, suy nghĩ một chút nói một câu: "Em làm bẩn quần sao không giặt."
Trước kia còn nhỏ thì thôi, anh chịu vất vả, hiện tại đã lớn như vậy, cái quần kia cũng cũng phải chờ anh giặt cho, đây là chiều quá sinh hư hay sao?
Thiếu niên cầm quả bóng rổ sửng sốt, hợp tình hợp lý nói: "Đâu phải lúc nào cũng là anh giặt."
Thư Nhiên cưng chiều cậu, lớn như vậy, ngay cả đôi vớ cậu cũng chưa từng giặt.
"Cái khác là có thể, " Thư Nhiên xoa xoa trán: "Nhưng chính em… làm bẩn cái kia, em còn không biết xấu hổ để anh giặt sao? Cao 1m7 đó, chút tránh hiềm nghi này còn không hiểu sao? ”
"Có cái gì mà cần tránh hiềm nghi? "Từ Thận tiếp nhận giáo dục mở, khi thân thể cậu bắt đầu phát dục, Thư Nhiên đã nói với cậu, những thứ này đều không đáng xấu hổ, cũng không phải chuyện ngượng ngùng gì, cứ như bình thường là được.
Cậu vẫn như bình thường.
"Đây là chuyện riêng của em." Thư Nhiên nhấn mạnh: "Vì vậy, hãy tự giải quyết. ”
"Anh không muốn giặt giúp em à?" Từ Thận suy nghĩ một chút, kết luận: "Được rồi, sau này em tự giặt."
"Em còn uất ức à?" Thư Nhiên nói.
"Bình thường, chỉ là cảm thấy anh rất mâu thuẫn, là anh nói cứ như bình thường." Từ Thận cầm bóng rổ ra cửa.
"..." Thư Nhiên cầm nước lên, cũng đi theo ra ngoài.
Bên ngoài tiểu khu có một công viên rất lớn, vừa đến giờ tan tầm rất náo nhiệt, không ít cư dân gần đó đều tới đây chơi.
Thư Nhiên nói là đến chơi bóng với tỳ hưu, nhưng thực tế thì lang thang khắp nơi, chơi với thiết bị tập thể dục, chơi mệt mỏi mới đi qua sân bóng, đút nước cho tỳ hưu nhà mình.
"Em với ba người nữa đâu?" Thư Nhiên nhìn một chút, đó đều là các nhân vật xã hội.
"Ừm." Tỳ hưu ướt đẫm mồ hôi ùng ục uống nước xong liền chạy về.
Thư Nhiên nhìn một vòng, phát hiện rất nhiều người tới đưa nước giống như mình, nhưng người ta đều là con gái.
Tình cờ, anh đối đầu với một cô gái, người kia vừa chột dạ vừa chần chừ hỏi: "Này, anh cũng đến với… chơi bóng với bạn trai anh à? ”
Cô gái đã theo dõi rất lâu.
Thư Nhiên kinh ngạc, sau đó cười cười giải thích: "Không phải bạn trai nha, nó mới mười bốn tuổi, là con nhà tôi. ”
Cô gái xấu hổ, cứu mạng!!!
"Thật ngại quá, tôi hiểu lầm..." Vốn tưởng rằng mình dập đầu đến cao lãnh niên hạ công× ôn nhuận thụ, kết quả người ta là người thân!
Xấu hổ chết rồi!
"Không sao, là do nó quá cao." Thư Nhiên hết sức lý giải, có lần trên mạng anh nhìn thấy một chị gái chửi bới, mình đi tàu điện ngầm nhìn thấy một đại soái ca cao 1m8, vì thế lớn mật tiến lên đòi WeChat, kết quả đối phương nói, mình chỉ có smart watch.
Tỳ hưu chạy trên sân bóng, nhìn lướt qua rìa sân bóng vài lần.
Đôi mắt hẹp và xinh đẹp của cậu tràn đầy ngạc nhiên.
Chờ đánh bóng xong, cậu trở lại bên cạnh Thư Nhiên, ôm bả vai Thư Nhiên hỏi: "Chị gái vừa rồi là ai? Anh sắp có bạn gái à? ”
"Biết rõ cố hỏi, "Thư Nhiên đã nói mình sẽ không kết hôn từ lâu, cũng sẽ không có bạn gái, hơn nữa: "Em không thấy sao? Người ta là bạn gái của đồng đội tạm thời của em đó."
Từ Thận nhìn thấy, nhưng cậu cố ý hỏi.
"Em muốn ăn lẩu nhỏ."
"Đi thôi." Vừa hay hôm nay Thư Nhiên cũng không muốn nấu cơm, bèn nói.
Chính là bởi vì biết Thư Nhiên không thích nấu cơm, bình thường Từ Thận đều đề nghị ra ngoài ăn, cậu vừa đi vừa nói: "Chờ em tốt nghiệp, em đi đăng ký một lớp huấn luyện nấu ăn. ”
"Làm gì, sau này em muốn làm đầu bếp à?" Thư Nhiên ghé mắt.
"Không phải, bởi vì anh làm không ngon." Từ Thận cố ý nói.
“...... Không ngon mà em cũng ăn nhiều năm tới vậy. "Thư Nhiên nghĩ thầm, tốt nghiệp em muốn ăn nữa cũng khó, sau này có lẽ sẽ không còn ở chung.
Sau khi bị Thư Nhiên nói, tỳ hưu làm thiếu gia mười mấy năm học tự mình giặt quần, Cách vài ngày Thư Nhiên có thể thấy cậu phơi quần.
Đặc biệt là năm ba, vì để học lên, bạn học Từ Thận hiếm thấy lại bắt đầu thu tâm học tập, có thể áp lực quá lớn, Thư Nhiên thỉnh thoảng còn bắt gặp cậu ở trong phòng tự 'an ủi' mình.
Cũng... Không xấu hổ, hành vi bình thường.
Tóm lại, Thư Nhiên lặng lẽ sắp xếp bữa ăn, đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ là được.
Đương sự cũng không xấu hổ, bắt gặp thì bắt gặp đi, mí mắt cậu cũng không nhấc lên, nên làm gì thì làm đó.
Phần bình tĩnh này một phần có thể là có liên quan đến giáo dục của Thư Nhiên, bản thân Thư Nhiên cũng là người có tính cách bình tĩnh, sống lâu với anh, khẳng định sẽ bị ảnh hưởng.
Còn có một phần chính là bản tính, hơn nữa tuổi còn nhỏ kiến thức rộng rãi, lúc này Từ Thận nghiễm nhiên đã là một thiếu niên thành niên, đã hình thành nhân cách độc đáo của chính mình.
Sau đó, Tỳ hưu vượt qua kỳ thi chuyển cấp, Thư Nhiên nhận được tin nhắn của giáo viên tiểu học, hỏi cậu học sinh Tiểu Thận thi thế nào?
Có thể là nghe nói thằng nhóc này lại bắt đầu quậy phá ở trường cấp hai.
Thư Nhiên rất khiêm tốn nói: "Miễn cưỡng thi đậu trường trọng điểm. ”
Thực tế thì thi rất tốt.
Bởi vậy có thể thấy được, nếu Từ Thận có điều kiện học tập thì sẽ rất lợi hại, đều là bị vận mệnh ngăn cản.
Học cấp ba nặng hơn rất nhiều, Thư Nhiên phát hiện, Từ Thận lên cấp 3 không quậy phá nữa, từ năm lớp 11 đã học tập chăm chỉ.
Cũng có thể là bởi vì, nên chơi đều đã chơi qua rồi, đối với vui chơi đã không còn không biết tiết chế như khi còn bé.
Theo quan sát của Thư Nhiên, sau khi Từ Thận học cấp 3, không chỉ là thay đổi thái độ học tập, còn có bắt đầu học làm việc, về đến nhà sẽ làm việc nhà, học nấu cơm, bất tri bất giác, Thư Nhiên lại sống cuộc sống cơm đến há mồm.
Thư Nhiên vẫn cập nhật thói quen hàng ngày, thu hút một lượng lớn phụ huynh có con cùng tuổi, nói cách khác, Từ Thận học cấp 3, con cái của fan cũng học cấp 3, phiền não của mọi người đều giống nhau, nắm lấy thành tích, nắm bắt thói quen sinh hoạt, nắm bắt tật xấu, nhưng dần dần, fan phát hiện con nhà Thư Nhiên trong một đêm đã có bước nhảy vọt về thể chất!
Không cần nắm bắt thành tích vẫn rất ổn định, không cần cằn nhằn mà thay đổi thói quen sinh hoạt, không cần làm tư tưởng hướng dẫn vẫn biết quan tâm đến cha mẹ, nấu cơm giặt giũ, việc nhà đều tinh thông.
Một học sinh cấp ba đây sao...?
Thư Nhiên ở khu bình luận nhìn thấy đông đảo phụ huynh hâm mộ ghen tị, đồng thời trộm vui vẻ, cũng cảm thấy rất khó hiểu, Từ thiếu gia sao bỗng nhiên thông suốt, trở nên hiểu chuyện như vậy chứ?
Đêm nay cũng vậy, cơm nước xong liền đi rửa chén đổ rác, tắm rửa xong liền tự động nhét quần áo bẩn vào máy giặt, làm xong bài tập về nhà thì phơi quần áo, còn cắt hoa quả pha trà bưng vào an ủi phụ huynh làm việc chăm chỉ.
"Bạn học Tiểu Thận," Thư Nhiên ăn dưa đã cắt, vẻ mặt hồ nghi: "Em bị hồn xuyên qua à, bỗng nhiên trở nên hoàn mỹ như vậy? ”
Hiện tại tiểu thuyết mạng xuyên qua ở khắp nơi, đương nhiên Từ Thận cũng đã xem qua, nghe vậy cậu không nói gì: "Bị ai xuyên hồn, ai sẽ đối xử tốt với anh như vậy? ”
Thư Nhiên nghĩ thầm, chính là kiếp trước của em, đối với anh tốt lắm luôn.
"Vậy sao em lại trở nên ngoan như vậy?" Anh lấy một miếng khác.
"Lớn lên rồi, hiểu chuyện rồi." Từ Thận ỷ vào chân mình dài, ngồi xuống trên bàn sách Thư Nhiên, một chân xuống đất, cũng cầm một miếng dưa ăn: "Anh nuôi em lớn chẳng dễ dàng, chẳng phải em nên cảm ơn sao?"
"Ha ha." Thư Nhiên đơn thuần cười hai tiếng, không có ý gì khác.
Chỉ là, cảm giác được Từ Thận chăm sóc, sẽ làm cho anh nhớ tới lúc mình và Từ Thận yêu nhau, tâm tình khó tránh khỏi sẽ có chút phức tạp.
Làm người thân nhiều năm như vậy, Thư Nhiên sớm đã không coi Tiểu Từ Thận là người yêu của mình, cho dù thân thể hay linh hồn cũng là cùng một người, nhưng trải qua bất đồng, trí nhớ bất đồng, đối với anh mà nói chính là hai người.
Chỉ là thỉnh thoảng, đối mặt với diện mạo và sự dịu dàng quen thuộc, nội tâm Thư Nhiên khó tránh khỏi dâng lên gợn sóng, nhớ tới người đã từng yêu nhau với mình.
Từ Thận phát hiện, Thư Nhiên lại ngẩn người, giống như đắm chìm trong thế giới khó có thể quên của mình.
Hắn không nói gì, chỉ là suy đoán trong lòng, Thư Nhiên không kết hôn không yêu, có thể là trong lòng có người, hơn nữa người kia đã chết.
Trí tưởng tượng của cậu rất phong phú, thậm chí từng suy luận, mình chính là hậu duệ của người kia, hơn nữa vẻ ngoài cũng rất giống người kia, không thì không cách nào giải thích hành vi của Thư Nhiên nhìn mặt cậu tới nhập thần.
Chẳng phải tiểu thuyết thế thân đang rất phổ biến đó sao?
Từ Thận cảm thấy mình có khả năng cầm kịch bản, giải thích duy nhất chính là, thật sự có một người phụ nữ đẹp giống mình sao?
"Em đang nghĩ gì vậy?" Thư Nhiên ngẩn người hoàn hồn, vì che dấu chột dạ của mình, anh trả đũa: "Sao lại ngơ ngác thế?"
"Đang suy nghĩ về anh..." Từ Thận nói chuyện thở hổn hển: "Có phải thích một người trông rất giống em, là mẹ em không?"
“?” Thư Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng, hỏi ngược lại: "Em lấy đâu ra kết luận này?"
Từ Thận sờ sờ mặt mình: "Sau khi em lớn lên, anh luôn nhìn em ngẩn người, ánh mắt hoài niệm lại dịu dàng, vừa nhìn đã biết là đang tưởng nhớ người cũ đã mất. ”
Mặt Thư Nhiên nóng bỏng, là… vậy ư?
Có rõ vậy không?
Thật đáng xấu hổ!
"Xem ra là đúng rồi." Từ Thận vhắc chắn bản thân là nhân vật chính của kịch bản cẩu huyết, lông mày hơi nhíu lại: "Em đã lớn như vậy rồi, có một số việc trước kia anh không tiện nói cho em biết, hiện tại hẳn là có thể chứ? ”
"......"
Từ Thận thấy anh không muốn nói, trong lòng càng thêm tò mò: "Em có quyền biết thân thế của mình."
Thư Nhiên thì thầm: "Chỉ sợ anh nói rồi em sẽ nghĩ anh đang viết tiểu thuyết. ”
"Rất cẩu huyết sao?" Từ Thận nghiêng đầu hỏi, mím môi chuẩn bị tâm lý một chút: "Không sao, em chịu được, anh cứ việc nói. ”
"Không phải cẩu huyết." Thư Nhiên nghĩ thầm, là huyền huyễn!
"Xem ra là anh không biết phải nói như thế nào." Từ Thận hít sâu một hơi: "Vậy em hỏi thẳng đi, có phải anh thích mẹ em không?" Cậu hy vọng la không, nhưng tất cả các loại dấu hiệu cho thấy đây là xác suất lớn nhất.
"Không phải." Thư Nhiên trừng mắt nhìn cậu, ai thích mẹ em!
Học sinh trung học bây giờ, trí tưởng tượng thực sự phong phú!
"Em trông giống ai đó ư?" Từ Thận đổi phương pháp hỏi.
"Trông giống ba em." Thư Nhiên nói.
“?” Từ Thận nhướng mày, nhất thời lộ ra vẻ mặt không dám tin: "Anh, anh thích..."
"A!" Thư Nhiên vội vàng cắt ngang suy đoán của tên này: "Ba em là một tên đểu, tặng anh cũng không cần. ”
Từ Thận trầm mặc một lát: "Vậy anh nói thẳng cho em biết đi, anh đang thông qua em hoài niệm ai? ”
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Không dễ lừa đâu.
Khi anh hoàn thành những công việc này, trường cấp hai đã hoàn thành hai tiết học, đang tập thể dục buổi sáng.
Từ Thận vóc người cao, từ ngày đầu tiên đi học đã xếp ở cuối hàng.
"Anh Thận", một nam sinh quay đầu lại nói chuyện với cậu: "Tan học đừng về nhà, hẹn em gái đi chơi mật thất. ”
Từ Thận lườm nhìn đối phương một cái: "Mật thất có cái gì thú vị, nhàm chán. ” Lại còn chơi với bạn học nữ, hắn ngốc sao?
"Gần đây có một cửa hàng rất hot." Nam sinh không từ bỏ ý định, tiếp tục vận động hành lang: "Phòng mật thất của bọn họ rất đáng sợ, đáng sợ lắm luôn á, kích thích cực! Đi đi nha? ”
"Kích thích đến đâu cũng là giả." Nhìn thấu bản chất sẽ không có ý nghĩa gì, Từ Thận thật sự không có thích chơi.
Trừ khi... Chơi với Thư Nhiên, vậy cậu rất hứng thú.
Nam sinh còn muốn nói gì nữa, liền phát hiện giáo viên đang trừng mắt nhìn mình, cậu ta đành phải ngoan ngoãn bắt đầu tập thể dục.
Thật vất vả mới tập xong, hiệu trưởng cũng nói xong, nam sinh đi qua ôm lấy bả vai Từ Thận: "Không chơi mật thất, vậy đi ăn cơm hát karaoke đi."
"Không có hứng thú, " Từ Thận bỏ tay cậu ta xuống: " Mày muốn hẹn em gái thì hẹn đi, đừng có kéo tao."
Nam sinh rất buồn bực, hét về bóng lưng Từ Thận: "Này, đừng có ngoan ngoãn vậy chứ?"
Vừa tan học thì về nhà, cuối tuần cũng không đi ra ngoài, muốn hẹn Từ Thận chơi thì thôi đừng mơ tưởng.
Từ Thận nghe vậy nghĩ thầm, mình ngoan á?
Cậu vừa tan học là về nhà, cũng không phải làm gương ở nhà, ví dụ như hôm nay, cậu trở về thay quần áo thể thao, cầm một quả bóng rổ gõ phòng Thư Nhiên: " Ra ngoài chơi bóng với em đi."
Thư Nhiên đang trò chuyện với một người bạn trên mạng, theo bản năng muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ đến sáng thức dậy nhìn thấy quần lót bẩn, khóe miệng anh giật giật, đành phải tạm biệt người bạn trên mạng kia: "Tỳ hưu* tan học rồi, bye bye."
(Gốc là thú nuốt vàng, kiểu giống con tỳ hưu á)
Sau khi đi ra, Thư Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt ngây ngô của Tỳ hưu, cảm thấy mười phần thiếu niên non nớt, suy nghĩ một chút nói một câu: "Em làm bẩn quần sao không giặt."
Trước kia còn nhỏ thì thôi, anh chịu vất vả, hiện tại đã lớn như vậy, cái quần kia cũng cũng phải chờ anh giặt cho, đây là chiều quá sinh hư hay sao?
Thiếu niên cầm quả bóng rổ sửng sốt, hợp tình hợp lý nói: "Đâu phải lúc nào cũng là anh giặt."
Thư Nhiên cưng chiều cậu, lớn như vậy, ngay cả đôi vớ cậu cũng chưa từng giặt.
"Cái khác là có thể, " Thư Nhiên xoa xoa trán: "Nhưng chính em… làm bẩn cái kia, em còn không biết xấu hổ để anh giặt sao? Cao 1m7 đó, chút tránh hiềm nghi này còn không hiểu sao? ”
"Có cái gì mà cần tránh hiềm nghi? "Từ Thận tiếp nhận giáo dục mở, khi thân thể cậu bắt đầu phát dục, Thư Nhiên đã nói với cậu, những thứ này đều không đáng xấu hổ, cũng không phải chuyện ngượng ngùng gì, cứ như bình thường là được.
Cậu vẫn như bình thường.
"Đây là chuyện riêng của em." Thư Nhiên nhấn mạnh: "Vì vậy, hãy tự giải quyết. ”
"Anh không muốn giặt giúp em à?" Từ Thận suy nghĩ một chút, kết luận: "Được rồi, sau này em tự giặt."
"Em còn uất ức à?" Thư Nhiên nói.
"Bình thường, chỉ là cảm thấy anh rất mâu thuẫn, là anh nói cứ như bình thường." Từ Thận cầm bóng rổ ra cửa.
"..." Thư Nhiên cầm nước lên, cũng đi theo ra ngoài.
Bên ngoài tiểu khu có một công viên rất lớn, vừa đến giờ tan tầm rất náo nhiệt, không ít cư dân gần đó đều tới đây chơi.
Thư Nhiên nói là đến chơi bóng với tỳ hưu, nhưng thực tế thì lang thang khắp nơi, chơi với thiết bị tập thể dục, chơi mệt mỏi mới đi qua sân bóng, đút nước cho tỳ hưu nhà mình.
"Em với ba người nữa đâu?" Thư Nhiên nhìn một chút, đó đều là các nhân vật xã hội.
"Ừm." Tỳ hưu ướt đẫm mồ hôi ùng ục uống nước xong liền chạy về.
Thư Nhiên nhìn một vòng, phát hiện rất nhiều người tới đưa nước giống như mình, nhưng người ta đều là con gái.
Tình cờ, anh đối đầu với một cô gái, người kia vừa chột dạ vừa chần chừ hỏi: "Này, anh cũng đến với… chơi bóng với bạn trai anh à? ”
Cô gái đã theo dõi rất lâu.
Thư Nhiên kinh ngạc, sau đó cười cười giải thích: "Không phải bạn trai nha, nó mới mười bốn tuổi, là con nhà tôi. ”
Cô gái xấu hổ, cứu mạng!!!
"Thật ngại quá, tôi hiểu lầm..." Vốn tưởng rằng mình dập đầu đến cao lãnh niên hạ công× ôn nhuận thụ, kết quả người ta là người thân!
Xấu hổ chết rồi!
"Không sao, là do nó quá cao." Thư Nhiên hết sức lý giải, có lần trên mạng anh nhìn thấy một chị gái chửi bới, mình đi tàu điện ngầm nhìn thấy một đại soái ca cao 1m8, vì thế lớn mật tiến lên đòi WeChat, kết quả đối phương nói, mình chỉ có smart watch.
Tỳ hưu chạy trên sân bóng, nhìn lướt qua rìa sân bóng vài lần.
Đôi mắt hẹp và xinh đẹp của cậu tràn đầy ngạc nhiên.
Chờ đánh bóng xong, cậu trở lại bên cạnh Thư Nhiên, ôm bả vai Thư Nhiên hỏi: "Chị gái vừa rồi là ai? Anh sắp có bạn gái à? ”
"Biết rõ cố hỏi, "Thư Nhiên đã nói mình sẽ không kết hôn từ lâu, cũng sẽ không có bạn gái, hơn nữa: "Em không thấy sao? Người ta là bạn gái của đồng đội tạm thời của em đó."
Từ Thận nhìn thấy, nhưng cậu cố ý hỏi.
"Em muốn ăn lẩu nhỏ."
"Đi thôi." Vừa hay hôm nay Thư Nhiên cũng không muốn nấu cơm, bèn nói.
Chính là bởi vì biết Thư Nhiên không thích nấu cơm, bình thường Từ Thận đều đề nghị ra ngoài ăn, cậu vừa đi vừa nói: "Chờ em tốt nghiệp, em đi đăng ký một lớp huấn luyện nấu ăn. ”
"Làm gì, sau này em muốn làm đầu bếp à?" Thư Nhiên ghé mắt.
"Không phải, bởi vì anh làm không ngon." Từ Thận cố ý nói.
“...... Không ngon mà em cũng ăn nhiều năm tới vậy. "Thư Nhiên nghĩ thầm, tốt nghiệp em muốn ăn nữa cũng khó, sau này có lẽ sẽ không còn ở chung.
Sau khi bị Thư Nhiên nói, tỳ hưu làm thiếu gia mười mấy năm học tự mình giặt quần, Cách vài ngày Thư Nhiên có thể thấy cậu phơi quần.
Đặc biệt là năm ba, vì để học lên, bạn học Từ Thận hiếm thấy lại bắt đầu thu tâm học tập, có thể áp lực quá lớn, Thư Nhiên thỉnh thoảng còn bắt gặp cậu ở trong phòng tự 'an ủi' mình.
Cũng... Không xấu hổ, hành vi bình thường.
Tóm lại, Thư Nhiên lặng lẽ sắp xếp bữa ăn, đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ là được.
Đương sự cũng không xấu hổ, bắt gặp thì bắt gặp đi, mí mắt cậu cũng không nhấc lên, nên làm gì thì làm đó.
Phần bình tĩnh này một phần có thể là có liên quan đến giáo dục của Thư Nhiên, bản thân Thư Nhiên cũng là người có tính cách bình tĩnh, sống lâu với anh, khẳng định sẽ bị ảnh hưởng.
Còn có một phần chính là bản tính, hơn nữa tuổi còn nhỏ kiến thức rộng rãi, lúc này Từ Thận nghiễm nhiên đã là một thiếu niên thành niên, đã hình thành nhân cách độc đáo của chính mình.
Sau đó, Tỳ hưu vượt qua kỳ thi chuyển cấp, Thư Nhiên nhận được tin nhắn của giáo viên tiểu học, hỏi cậu học sinh Tiểu Thận thi thế nào?
Có thể là nghe nói thằng nhóc này lại bắt đầu quậy phá ở trường cấp hai.
Thư Nhiên rất khiêm tốn nói: "Miễn cưỡng thi đậu trường trọng điểm. ”
Thực tế thì thi rất tốt.
Bởi vậy có thể thấy được, nếu Từ Thận có điều kiện học tập thì sẽ rất lợi hại, đều là bị vận mệnh ngăn cản.
Học cấp ba nặng hơn rất nhiều, Thư Nhiên phát hiện, Từ Thận lên cấp 3 không quậy phá nữa, từ năm lớp 11 đã học tập chăm chỉ.
Cũng có thể là bởi vì, nên chơi đều đã chơi qua rồi, đối với vui chơi đã không còn không biết tiết chế như khi còn bé.
Theo quan sát của Thư Nhiên, sau khi Từ Thận học cấp 3, không chỉ là thay đổi thái độ học tập, còn có bắt đầu học làm việc, về đến nhà sẽ làm việc nhà, học nấu cơm, bất tri bất giác, Thư Nhiên lại sống cuộc sống cơm đến há mồm.
Thư Nhiên vẫn cập nhật thói quen hàng ngày, thu hút một lượng lớn phụ huynh có con cùng tuổi, nói cách khác, Từ Thận học cấp 3, con cái của fan cũng học cấp 3, phiền não của mọi người đều giống nhau, nắm lấy thành tích, nắm bắt thói quen sinh hoạt, nắm bắt tật xấu, nhưng dần dần, fan phát hiện con nhà Thư Nhiên trong một đêm đã có bước nhảy vọt về thể chất!
Không cần nắm bắt thành tích vẫn rất ổn định, không cần cằn nhằn mà thay đổi thói quen sinh hoạt, không cần làm tư tưởng hướng dẫn vẫn biết quan tâm đến cha mẹ, nấu cơm giặt giũ, việc nhà đều tinh thông.
Một học sinh cấp ba đây sao...?
Thư Nhiên ở khu bình luận nhìn thấy đông đảo phụ huynh hâm mộ ghen tị, đồng thời trộm vui vẻ, cũng cảm thấy rất khó hiểu, Từ thiếu gia sao bỗng nhiên thông suốt, trở nên hiểu chuyện như vậy chứ?
Đêm nay cũng vậy, cơm nước xong liền đi rửa chén đổ rác, tắm rửa xong liền tự động nhét quần áo bẩn vào máy giặt, làm xong bài tập về nhà thì phơi quần áo, còn cắt hoa quả pha trà bưng vào an ủi phụ huynh làm việc chăm chỉ.
"Bạn học Tiểu Thận," Thư Nhiên ăn dưa đã cắt, vẻ mặt hồ nghi: "Em bị hồn xuyên qua à, bỗng nhiên trở nên hoàn mỹ như vậy? ”
Hiện tại tiểu thuyết mạng xuyên qua ở khắp nơi, đương nhiên Từ Thận cũng đã xem qua, nghe vậy cậu không nói gì: "Bị ai xuyên hồn, ai sẽ đối xử tốt với anh như vậy? ”
Thư Nhiên nghĩ thầm, chính là kiếp trước của em, đối với anh tốt lắm luôn.
"Vậy sao em lại trở nên ngoan như vậy?" Anh lấy một miếng khác.
"Lớn lên rồi, hiểu chuyện rồi." Từ Thận ỷ vào chân mình dài, ngồi xuống trên bàn sách Thư Nhiên, một chân xuống đất, cũng cầm một miếng dưa ăn: "Anh nuôi em lớn chẳng dễ dàng, chẳng phải em nên cảm ơn sao?"
"Ha ha." Thư Nhiên đơn thuần cười hai tiếng, không có ý gì khác.
Chỉ là, cảm giác được Từ Thận chăm sóc, sẽ làm cho anh nhớ tới lúc mình và Từ Thận yêu nhau, tâm tình khó tránh khỏi sẽ có chút phức tạp.
Làm người thân nhiều năm như vậy, Thư Nhiên sớm đã không coi Tiểu Từ Thận là người yêu của mình, cho dù thân thể hay linh hồn cũng là cùng một người, nhưng trải qua bất đồng, trí nhớ bất đồng, đối với anh mà nói chính là hai người.
Chỉ là thỉnh thoảng, đối mặt với diện mạo và sự dịu dàng quen thuộc, nội tâm Thư Nhiên khó tránh khỏi dâng lên gợn sóng, nhớ tới người đã từng yêu nhau với mình.
Từ Thận phát hiện, Thư Nhiên lại ngẩn người, giống như đắm chìm trong thế giới khó có thể quên của mình.
Hắn không nói gì, chỉ là suy đoán trong lòng, Thư Nhiên không kết hôn không yêu, có thể là trong lòng có người, hơn nữa người kia đã chết.
Trí tưởng tượng của cậu rất phong phú, thậm chí từng suy luận, mình chính là hậu duệ của người kia, hơn nữa vẻ ngoài cũng rất giống người kia, không thì không cách nào giải thích hành vi của Thư Nhiên nhìn mặt cậu tới nhập thần.
Chẳng phải tiểu thuyết thế thân đang rất phổ biến đó sao?
Từ Thận cảm thấy mình có khả năng cầm kịch bản, giải thích duy nhất chính là, thật sự có một người phụ nữ đẹp giống mình sao?
"Em đang nghĩ gì vậy?" Thư Nhiên ngẩn người hoàn hồn, vì che dấu chột dạ của mình, anh trả đũa: "Sao lại ngơ ngác thế?"
"Đang suy nghĩ về anh..." Từ Thận nói chuyện thở hổn hển: "Có phải thích một người trông rất giống em, là mẹ em không?"
“?” Thư Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng, hỏi ngược lại: "Em lấy đâu ra kết luận này?"
Từ Thận sờ sờ mặt mình: "Sau khi em lớn lên, anh luôn nhìn em ngẩn người, ánh mắt hoài niệm lại dịu dàng, vừa nhìn đã biết là đang tưởng nhớ người cũ đã mất. ”
Mặt Thư Nhiên nóng bỏng, là… vậy ư?
Có rõ vậy không?
Thật đáng xấu hổ!
"Xem ra là đúng rồi." Từ Thận vhắc chắn bản thân là nhân vật chính của kịch bản cẩu huyết, lông mày hơi nhíu lại: "Em đã lớn như vậy rồi, có một số việc trước kia anh không tiện nói cho em biết, hiện tại hẳn là có thể chứ? ”
"......"
Từ Thận thấy anh không muốn nói, trong lòng càng thêm tò mò: "Em có quyền biết thân thế của mình."
Thư Nhiên thì thầm: "Chỉ sợ anh nói rồi em sẽ nghĩ anh đang viết tiểu thuyết. ”
"Rất cẩu huyết sao?" Từ Thận nghiêng đầu hỏi, mím môi chuẩn bị tâm lý một chút: "Không sao, em chịu được, anh cứ việc nói. ”
"Không phải cẩu huyết." Thư Nhiên nghĩ thầm, là huyền huyễn!
"Xem ra là anh không biết phải nói như thế nào." Từ Thận hít sâu một hơi: "Vậy em hỏi thẳng đi, có phải anh thích mẹ em không?" Cậu hy vọng la không, nhưng tất cả các loại dấu hiệu cho thấy đây là xác suất lớn nhất.
"Không phải." Thư Nhiên trừng mắt nhìn cậu, ai thích mẹ em!
Học sinh trung học bây giờ, trí tưởng tượng thực sự phong phú!
"Em trông giống ai đó ư?" Từ Thận đổi phương pháp hỏi.
"Trông giống ba em." Thư Nhiên nói.
“?” Từ Thận nhướng mày, nhất thời lộ ra vẻ mặt không dám tin: "Anh, anh thích..."
"A!" Thư Nhiên vội vàng cắt ngang suy đoán của tên này: "Ba em là một tên đểu, tặng anh cũng không cần. ”
Từ Thận trầm mặc một lát: "Vậy anh nói thẳng cho em biết đi, anh đang thông qua em hoài niệm ai? ”
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Không dễ lừa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.