Xuyên Về 60: Quả Phụ Nóng Bỏng, Mang Theo Nhãi Con Lên Phố Làm Giàu
Chương 25:
Nhất Thốn Mặc
06/05/2024
"Mẹ, có câu nói rằng cây ngay không không sợ chết đứng, ai dám nói xấu sau lưng chúng ta, chúng ta không cần nhượng bộ, đúng là chúng ta đánh không lại những kẻ đó, nhưng đánh không lại họ, chẳng lẽ còn đánh không lại con cái của họ sao?" Tống Tĩnh Xu nói lời này không hề cảm thấy xấu hổ.
Cũng không cần phải xấu hổ!
"Đánh con cái của họ?" Bà Thẩm kinh ngạc nhìn Tống Tĩnh Xu.
"Đúng vậy, cha làm con chịu, họ không để đường sống cho chúng ta, chúng ta sẽ dám liều mạng, nếu mẹ và con thực sự xảy ra chuyện, Đóa Đóa sống trên đời cũng là chịu tội, vừa hay cả nhà cùng nhau đoàn tụ với Vân Tranh." Tống Tĩnh Xu nói lời này, dùng ánh mắt ra hiệu cho bà Thẩm nhìn cánh cửa nhà họ.
Cánh cửa đóng chặt nhưng dưới cửa có khe hở.
Lúc này ánh nắng chiếu vào cánh cửa lớn, đối diện với ánh sáng, hai mẹ con đều nhìn rõ có bóng người lờ mờ lướt qua khe cửa, tức là có người ở ngoài cửa nghe lén cuộc trò chuyện của họ.
Bà Thẩm lập tức đoán được người nghe lén là ai.
Cũng hiểu tại sao Tống Tĩnh Xu lại nói lời tàn nhẫn như vậy, rõ ràng là cố ý nói cho những người ngoài cửa nghe.
Bà Thẩm hiểu được điều này, phối hợp nói: "Đúng vậy, cả nhà chúng ta sẽ bị bịa đặt cho đến chết, không cần phải quan tâm đến những thứ khác nữa, nhiều người bắt nạt chúng ta như vậy, đương nhiên chúng ta cũng có thể bắt nạt kẻ yếu hơn."
Tống Tĩnh Xu thấy bà Thẩm phối hợp rất thông minh liền nở nụ cười, miệng lại nói thêm một câu tàn nhẫn: "Mẹ, nếu không phải Vân Tranh không còn nữa, trong đại viện này ai dám bắt nạt chúng ta? Họ có tâm lý bắt nạt kẻ yếu, chúng ta cũng có thể trả đũa, đừng nhịn họ nữa."
"Tĩnh Xu, con nói đúng, chuyện này mẹ nghe con." Bà Thẩm nghiêm túc bày tỏ thái độ.
Bà không chỉ nói cho những người nghe lén ngoài cửa nghe, vừa rồi một câu nói của Tống Tĩnh Xu đã cảnh tỉnh bà.
Bà đã mất con trai, nếu không thay đổi, chẳng lẽ thực sự muốn cùng con dâu và cháu gái đi vào con đường cùng sao?
Vì con dâu và cháu gái, bà phải làm người mẹ mạnh mẽ.
Cũng không cần phải xấu hổ!
"Đánh con cái của họ?" Bà Thẩm kinh ngạc nhìn Tống Tĩnh Xu.
"Đúng vậy, cha làm con chịu, họ không để đường sống cho chúng ta, chúng ta sẽ dám liều mạng, nếu mẹ và con thực sự xảy ra chuyện, Đóa Đóa sống trên đời cũng là chịu tội, vừa hay cả nhà cùng nhau đoàn tụ với Vân Tranh." Tống Tĩnh Xu nói lời này, dùng ánh mắt ra hiệu cho bà Thẩm nhìn cánh cửa nhà họ.
Cánh cửa đóng chặt nhưng dưới cửa có khe hở.
Lúc này ánh nắng chiếu vào cánh cửa lớn, đối diện với ánh sáng, hai mẹ con đều nhìn rõ có bóng người lờ mờ lướt qua khe cửa, tức là có người ở ngoài cửa nghe lén cuộc trò chuyện của họ.
Bà Thẩm lập tức đoán được người nghe lén là ai.
Cũng hiểu tại sao Tống Tĩnh Xu lại nói lời tàn nhẫn như vậy, rõ ràng là cố ý nói cho những người ngoài cửa nghe.
Bà Thẩm hiểu được điều này, phối hợp nói: "Đúng vậy, cả nhà chúng ta sẽ bị bịa đặt cho đến chết, không cần phải quan tâm đến những thứ khác nữa, nhiều người bắt nạt chúng ta như vậy, đương nhiên chúng ta cũng có thể bắt nạt kẻ yếu hơn."
Tống Tĩnh Xu thấy bà Thẩm phối hợp rất thông minh liền nở nụ cười, miệng lại nói thêm một câu tàn nhẫn: "Mẹ, nếu không phải Vân Tranh không còn nữa, trong đại viện này ai dám bắt nạt chúng ta? Họ có tâm lý bắt nạt kẻ yếu, chúng ta cũng có thể trả đũa, đừng nhịn họ nữa."
"Tĩnh Xu, con nói đúng, chuyện này mẹ nghe con." Bà Thẩm nghiêm túc bày tỏ thái độ.
Bà không chỉ nói cho những người nghe lén ngoài cửa nghe, vừa rồi một câu nói của Tống Tĩnh Xu đã cảnh tỉnh bà.
Bà đã mất con trai, nếu không thay đổi, chẳng lẽ thực sự muốn cùng con dâu và cháu gái đi vào con đường cùng sao?
Vì con dâu và cháu gái, bà phải làm người mẹ mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.