Xuyên Về 60: Quả Phụ Nóng Bỏng, Mang Theo Nhãi Con Lên Phố Làm Giàu
Chương 33:
Nhất Thốn Mặc
06/05/2024
Giống như nhìn trăng dưới nước.
"Tĩnh Xu, là Tạ Vân Tranh đã làm lỡ dở cuộc đời con, để con tuổi trẻ phải chịu khổ, mẹ thay nó xin lỗi con." Bà Thẩm nghe Tống Tĩnh Xu an ủi, nhớ lại cảnh tượng ở đại viện hôm nay, trong lòng lập tức chua xót.
"Mẹ, mẹ đừng buồn, mẹ có quan tâm đến Tạ Vân Tranh hay không thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, ngày mai con sẽ đến đơn vị của Tạ Vân Tranh tìm lãnh đạo để xin tiền trợ cấp, cứ kéo dài như vậy, có phải do họ cũng thấy chúng ta yếu đuối dễ bắt nạt không." Thấy bà Thẩm buồn bã, Tống Tĩnh Xu dứt khoát chuyển chủ đề.
Cô có thể không quan tâm đến người chồng trên danh nghĩa của nguyên chủ nhưng cô quan tâm đến tiền trợ cấp.
Bà Thẩm không có việc làm, trong nhà còn có Đóa Đóa, nuôi một già một trẻ tốn không ít tiền.
Theo ký ức của nguyên chủ, Tống Tĩnh Xu biết Tạ Vân Tranh làm việc tại viện nghiên cứu, viện nghiên cứu cấp quốc gia nghiên cứu đủ thứ, nhưng cô thực sự không biết cụ thể Tạ Vân Tranh nghiên cứu cái gì.
Hơn một năm trước, vào một buổi tối, Tạ Vân Tranh vội vã về nhà thu dọn hành lý, nói là phải đi công tác xa, có thể mất vài tháng mới về nhà.
Kết quả là vài tháng sau không thấy Tạ Vân Tranh nhưng lại có tin anh hy sinh.
Hy sinh khi đang làm nhiệm vụ, theo lý mà nói thì viện nghiên cứu phải bồi thường tiền trợ cấp cho gia đình nhưng vì sống không thấy người, chết không thấy xác nên tiền trợ cấp cứ bị kéo dài không được giải quyết, kéo dài đến hơn một năm, đến khi Tống Tĩnh Xu xuyên đến.
Ban đầu bà Thẩm rất buồn bã, kết quả nghe Tống Tĩnh Xu nói ngày mai sẽ đến đơn vị của con trai để xin tiền trợ cấp, tim bà lập tức đập thình thịch.
Trước mắt bà dường như lại hiện ra cảnh Tống Tĩnh Xu dùng một viên gạch đập mạnh vào đầu bà Trịnh.
"Tĩnh Xu, chuyện... tiền trợ cấp này hay là chúng ta về nhà rồi hãy bàn bạc thêm?" Bà Thẩm cẩn thận nuốt nước bọt, bà hơi lo lắng con dâu sẽ đến đơn vị của con trai để làm loạn.
Tống Tĩnh Xu nhìn một cái là biết bà Thẩm đang lo lắng điều gì.
"Tĩnh Xu, là Tạ Vân Tranh đã làm lỡ dở cuộc đời con, để con tuổi trẻ phải chịu khổ, mẹ thay nó xin lỗi con." Bà Thẩm nghe Tống Tĩnh Xu an ủi, nhớ lại cảnh tượng ở đại viện hôm nay, trong lòng lập tức chua xót.
"Mẹ, mẹ đừng buồn, mẹ có quan tâm đến Tạ Vân Tranh hay không thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, ngày mai con sẽ đến đơn vị của Tạ Vân Tranh tìm lãnh đạo để xin tiền trợ cấp, cứ kéo dài như vậy, có phải do họ cũng thấy chúng ta yếu đuối dễ bắt nạt không." Thấy bà Thẩm buồn bã, Tống Tĩnh Xu dứt khoát chuyển chủ đề.
Cô có thể không quan tâm đến người chồng trên danh nghĩa của nguyên chủ nhưng cô quan tâm đến tiền trợ cấp.
Bà Thẩm không có việc làm, trong nhà còn có Đóa Đóa, nuôi một già một trẻ tốn không ít tiền.
Theo ký ức của nguyên chủ, Tống Tĩnh Xu biết Tạ Vân Tranh làm việc tại viện nghiên cứu, viện nghiên cứu cấp quốc gia nghiên cứu đủ thứ, nhưng cô thực sự không biết cụ thể Tạ Vân Tranh nghiên cứu cái gì.
Hơn một năm trước, vào một buổi tối, Tạ Vân Tranh vội vã về nhà thu dọn hành lý, nói là phải đi công tác xa, có thể mất vài tháng mới về nhà.
Kết quả là vài tháng sau không thấy Tạ Vân Tranh nhưng lại có tin anh hy sinh.
Hy sinh khi đang làm nhiệm vụ, theo lý mà nói thì viện nghiên cứu phải bồi thường tiền trợ cấp cho gia đình nhưng vì sống không thấy người, chết không thấy xác nên tiền trợ cấp cứ bị kéo dài không được giải quyết, kéo dài đến hơn một năm, đến khi Tống Tĩnh Xu xuyên đến.
Ban đầu bà Thẩm rất buồn bã, kết quả nghe Tống Tĩnh Xu nói ngày mai sẽ đến đơn vị của con trai để xin tiền trợ cấp, tim bà lập tức đập thình thịch.
Trước mắt bà dường như lại hiện ra cảnh Tống Tĩnh Xu dùng một viên gạch đập mạnh vào đầu bà Trịnh.
"Tĩnh Xu, chuyện... tiền trợ cấp này hay là chúng ta về nhà rồi hãy bàn bạc thêm?" Bà Thẩm cẩn thận nuốt nước bọt, bà hơi lo lắng con dâu sẽ đến đơn vị của con trai để làm loạn.
Tống Tĩnh Xu nhìn một cái là biết bà Thẩm đang lo lắng điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.