Xuyên Về 60: Quả Phụ Nóng Bỏng, Mang Theo Nhãi Con Lên Phố Làm Giàu
Chương 38:
Nhất Thốn Mặc
06/05/2024
Sáng nay đứa trẻ mới bị kinh sợ, một lát nữa nếu lại bị kinh sợ...
Tống Tĩnh Xu hơi nhíu mày.
"Tĩnh Xu." Tuy bà Thẩm không cãi nhau với người khác nhưng không có nghĩa là bà ngốc, bà cũng nhận ra bầu không khí kỳ lạ xung quanh, lúc Tống Tĩnh Xu đang suy nghĩ sâu xa, bà cũng đoán ra nguyên nhân có thể xảy ra.
"Mẹ, mẹ đưa Đóa Đóa đến cửa hàng cung ứng mua ít kẹo đi."
Tống Tĩnh Xu định để bà Thẩm và đứa trẻ đi, còn mình tự đi xử lý chuyện ở đại viện.
"Không được, Tĩnh Xu, chúng ta không cần phải đối đầu trực diện với họ, hôm nay chúng ta tránh trước, cùng lắm thì ở ngoài một đêm." Bà Thẩm không đồng ý để Tống Tĩnh Xu đơn phương độc mã đi về.
Bây giờ không giống với tình hình buổi sáng, buổi sáng những người có công việc trong đại viện đều đi làm, trong đại viện chỉ còn lại một số phụ nữ và trẻ em không có việc làm, không có đàn ông ở đó, Tống Tĩnh Xu mới có thể dùng một viên gạch trấn áp những người phụ nữ kia.
Bây giờ thì khác, đúng vào giờ tan tầm, những người đàn ông trong đại viện đã về hoặc cũng đang trên đường về, lúc này họ về thì tuyệt đối là tự chui đầu vào lưới.
Phụ nữ dù có dũng cảm đến đâu thì so với đàn ông, thể lực và sức mạnh đều là điểm yếu bẩm sinh.
Bà Thẩm không muốn con dâu mình bị thiệt.
Tống Tĩnh Xu cũng đã nghĩ đến việc tạm thời tránh mũi nhọn, nhưng tránh được một ngày thì có thể tránh được mãi mãi không? Nếu cứ né tránh như vậy, họ còn có nhà không? Có nhà mà không thể về thì có khác gì bị đuổi khỏi đại viện.
"Mẹ, chuyện này mẹ phải nghe con, con có cách giải quyết một lần cho xong." Tống Tĩnh Xu đã hạ quyết tâm.
"Tĩnh Xu, con có cách gì?"
Bà Thẩm lo lắng nhìn Tống Tĩnh Xu, đương nhiên bà cũng biết né tránh như vậy không phải là cách hay, nhưng bà thực sự không nghĩ ra cách nào vừa ổn thỏa vừa có thể bảo vệ được con dâu và cháu gái.
Tống Tĩnh Xu nhìn ra sự lo lắng và đau lòng trong mắt bà Thẩm, cô biết nếu không giải thích rõ ràng thì chắc chắn bà sẽ không để mình mạo hiểm, cô nói thầm với bà Thẩm.
Tống Tĩnh Xu hơi nhíu mày.
"Tĩnh Xu." Tuy bà Thẩm không cãi nhau với người khác nhưng không có nghĩa là bà ngốc, bà cũng nhận ra bầu không khí kỳ lạ xung quanh, lúc Tống Tĩnh Xu đang suy nghĩ sâu xa, bà cũng đoán ra nguyên nhân có thể xảy ra.
"Mẹ, mẹ đưa Đóa Đóa đến cửa hàng cung ứng mua ít kẹo đi."
Tống Tĩnh Xu định để bà Thẩm và đứa trẻ đi, còn mình tự đi xử lý chuyện ở đại viện.
"Không được, Tĩnh Xu, chúng ta không cần phải đối đầu trực diện với họ, hôm nay chúng ta tránh trước, cùng lắm thì ở ngoài một đêm." Bà Thẩm không đồng ý để Tống Tĩnh Xu đơn phương độc mã đi về.
Bây giờ không giống với tình hình buổi sáng, buổi sáng những người có công việc trong đại viện đều đi làm, trong đại viện chỉ còn lại một số phụ nữ và trẻ em không có việc làm, không có đàn ông ở đó, Tống Tĩnh Xu mới có thể dùng một viên gạch trấn áp những người phụ nữ kia.
Bây giờ thì khác, đúng vào giờ tan tầm, những người đàn ông trong đại viện đã về hoặc cũng đang trên đường về, lúc này họ về thì tuyệt đối là tự chui đầu vào lưới.
Phụ nữ dù có dũng cảm đến đâu thì so với đàn ông, thể lực và sức mạnh đều là điểm yếu bẩm sinh.
Bà Thẩm không muốn con dâu mình bị thiệt.
Tống Tĩnh Xu cũng đã nghĩ đến việc tạm thời tránh mũi nhọn, nhưng tránh được một ngày thì có thể tránh được mãi mãi không? Nếu cứ né tránh như vậy, họ còn có nhà không? Có nhà mà không thể về thì có khác gì bị đuổi khỏi đại viện.
"Mẹ, chuyện này mẹ phải nghe con, con có cách giải quyết một lần cho xong." Tống Tĩnh Xu đã hạ quyết tâm.
"Tĩnh Xu, con có cách gì?"
Bà Thẩm lo lắng nhìn Tống Tĩnh Xu, đương nhiên bà cũng biết né tránh như vậy không phải là cách hay, nhưng bà thực sự không nghĩ ra cách nào vừa ổn thỏa vừa có thể bảo vệ được con dâu và cháu gái.
Tống Tĩnh Xu nhìn ra sự lo lắng và đau lòng trong mắt bà Thẩm, cô biết nếu không giải thích rõ ràng thì chắc chắn bà sẽ không để mình mạo hiểm, cô nói thầm với bà Thẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.