Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Phàm Sinh Hoạt
Chương 18:
Kim Hoàng Ngọc Mễ Lạp
03/08/2024
Ở góc khác còn có hai cái chum lớn, đậy nắp gỗ, trên nắp có gắn một cái phễu, ngửi thấy mùi rượu, là rượu trắng bán rời.
Diệp Thư đi tới quầy bán đồng hồ, trong quầy bày vài chiếc đồng hồ, Diệp Thư nhìn kỹ có hiệu Mai Hoa, hiệu Thượng Hải, còn có một hiệu Diệp Thư không nhận ra, mặt đồng hồ đều khá lớn, không thể nào so với mấy cái trong siêu thị nhà Diệp Thư được, Diệp Thư ghi nhớ hình dáng mấy chiếc đồng hồ, định bụng lúc nào rảnh vào siêu thị tìm xem có cái nào giống không, để có thể lấy ra đeo.
Đi qua quầy đồng hồ, dựa vào tường là mấy cuộn chiếu cói, mấy cái chổi, bên cạnh còn úp mấy cái nồi lớn, nồi có cái to cái nhỏ, cuốc, xẻng, thuổng các loại nông cụ được bày biện theo thứ tự, phía sau còn có cả cán cuốc đã bào nhẵn, chỉ chờ người cần mua về lắp vào là có thể dùng được.
Diệp Thư đi dạo một vòng từ đầu đến cuối, mấy người bán hàng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy cô chỉ xem mà không sờ tay vào, nên cũng không để ý đến cô nữa.
Diệp Thư rất muốn mua một cái đèn pin nhưng lại không có tem phiếu, chỉ đành từ bỏ ý định.
Diệp Thư từ trong cửa hàng bách hóa đi ra, thấy trên đường người đi lại bắt đầu đông hơn, phần lớn đều bước chân vội vã, chỉ có lác đác vài người đạp xe đi qua, chắc là tan ca buổi trưa về nhà ăn cơm.
Diệp Thư cũng hơi đói bụng, bèn tìm một góc khuất trong ngõ nhỏ lấy từ trong siêu thị ra một chai nước, một cái bánh bao ngô, đổ nước vào trong chiếc cốc mang từ trường ra, lại cất chai nước vào trong không gian, không dám lấy thêm gì khác vì sợ mùi quá nồng, sẽ khiến người khác chú ý, bèn tìm một hòn đá bên đường, ngồi xuống.
Diệp Thư vừa nhìn dòng người vội vã đi qua, vừa gặm bánh bao, thỉnh thoảng lại uống một ngụm nước, người đi đường cũng liếc nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục vội vã lên đường.
Những người như Diệp Thư buổi trưa không kịp về nhà, ngồi bên đường ăn lương khô cũng không phải là ít, thông thường người ở nông thôn lên thành phố có việc, không kịp về nhà thì sẽ mang theo lương khô, buổi trưa ngồi tạm bên đường ăn cho đỡ đói.
Diệp Thư ngồi bên đường ăn xong bánh bao, cũng không vội đi ngay, đi bộ cả buổi sáng cũng mệt rồi, ngồi nghỉ một lát, buổi chiều còn cả nửa ngày, cũng không vội về nhà, vất vả lắm mới lên huyện thành một chuyến, Diệp Thư còn muốn đến tiệm thu mua phế liệu xem sao, trong tiểu thuyết thường nói có thể tìm được bảo bối trong tiệm phế liệu, Diệp Thư cũng muốn đến xem thử.
Nghỉ ngơi khoảng một tiếng đồng hồ, Diệp Thư đứng dậy tiếp tục đi, Diệp Thư không tìm thấy trong ký ức vị trí của tiệm phế liệu, chỉ có thể tự mình đi tìm.
Lại đi về phía trước mấy trăm mét nữa, đi tiếp nữa là ra khỏi huyện thành rồi, Diệp Thư vẫn không thấy tiệm phế liệu đâu, chỉ đành phải hỏi đường người khác, thấy bên cạnh có một con đường nhỏ, hai bên đường có mấy nhà, cô bèn rẽ vào, thấy một bác gái đang ngồi khâu đế giày ở trước cửa.
Diệp Thư bước tới hỏi: "Bác ơi, cho cháu hỏi, tiệm phế liệu đi đường nào ạ?"
Bác gái nhìn Diệp Thư, nói: "Có hai tiệm phế liệu, cháu tìm tiệm nào?"
Diệp Thư không biết là có hai tiệm phế liệu, bèn cẩn thận trả lời: "Tiệm nào cũng được ạ, cháu chỉ muốn tìm ít giấy báo về dán tường thôi ạ."
"Gần đây có một tiệm, cháu đi thẳng con đường này về phía Nam, đến ngã ba thứ hai rẽ trái, đi thêm 100 mét nữa là tới."
Bác gái là người nhiệt tình, sợ Diệp Thư không tìm được, còn dẫn Diệp Thư ra tận đầu đường chỉ cho cô: "Đi từ đây về phía trước, nhìn thấy cái cây kia không, rẽ vào đó là tới."
Diệp Thư cảm ơn, rồi quay đầu đi về hướng ban nãy, vừa nãy cô đi quá mất rồi.
Diệp Thư đi đến chỗ cái cây thì rẽ trái, đi khoảng hơn 100 mét thì nhìn thấy một cái sân được rào bằng cành cây, bên trong là một đống lộn xộn nào là đồng nát sắt vụn, nào là ván gỗ mục nát. Giấy báo thì để ở trong một cái lán dựng tạm bên kia.
Diệp Thư đi tới quầy bán đồng hồ, trong quầy bày vài chiếc đồng hồ, Diệp Thư nhìn kỹ có hiệu Mai Hoa, hiệu Thượng Hải, còn có một hiệu Diệp Thư không nhận ra, mặt đồng hồ đều khá lớn, không thể nào so với mấy cái trong siêu thị nhà Diệp Thư được, Diệp Thư ghi nhớ hình dáng mấy chiếc đồng hồ, định bụng lúc nào rảnh vào siêu thị tìm xem có cái nào giống không, để có thể lấy ra đeo.
Đi qua quầy đồng hồ, dựa vào tường là mấy cuộn chiếu cói, mấy cái chổi, bên cạnh còn úp mấy cái nồi lớn, nồi có cái to cái nhỏ, cuốc, xẻng, thuổng các loại nông cụ được bày biện theo thứ tự, phía sau còn có cả cán cuốc đã bào nhẵn, chỉ chờ người cần mua về lắp vào là có thể dùng được.
Diệp Thư đi dạo một vòng từ đầu đến cuối, mấy người bán hàng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy cô chỉ xem mà không sờ tay vào, nên cũng không để ý đến cô nữa.
Diệp Thư rất muốn mua một cái đèn pin nhưng lại không có tem phiếu, chỉ đành từ bỏ ý định.
Diệp Thư từ trong cửa hàng bách hóa đi ra, thấy trên đường người đi lại bắt đầu đông hơn, phần lớn đều bước chân vội vã, chỉ có lác đác vài người đạp xe đi qua, chắc là tan ca buổi trưa về nhà ăn cơm.
Diệp Thư cũng hơi đói bụng, bèn tìm một góc khuất trong ngõ nhỏ lấy từ trong siêu thị ra một chai nước, một cái bánh bao ngô, đổ nước vào trong chiếc cốc mang từ trường ra, lại cất chai nước vào trong không gian, không dám lấy thêm gì khác vì sợ mùi quá nồng, sẽ khiến người khác chú ý, bèn tìm một hòn đá bên đường, ngồi xuống.
Diệp Thư vừa nhìn dòng người vội vã đi qua, vừa gặm bánh bao, thỉnh thoảng lại uống một ngụm nước, người đi đường cũng liếc nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục vội vã lên đường.
Những người như Diệp Thư buổi trưa không kịp về nhà, ngồi bên đường ăn lương khô cũng không phải là ít, thông thường người ở nông thôn lên thành phố có việc, không kịp về nhà thì sẽ mang theo lương khô, buổi trưa ngồi tạm bên đường ăn cho đỡ đói.
Diệp Thư ngồi bên đường ăn xong bánh bao, cũng không vội đi ngay, đi bộ cả buổi sáng cũng mệt rồi, ngồi nghỉ một lát, buổi chiều còn cả nửa ngày, cũng không vội về nhà, vất vả lắm mới lên huyện thành một chuyến, Diệp Thư còn muốn đến tiệm thu mua phế liệu xem sao, trong tiểu thuyết thường nói có thể tìm được bảo bối trong tiệm phế liệu, Diệp Thư cũng muốn đến xem thử.
Nghỉ ngơi khoảng một tiếng đồng hồ, Diệp Thư đứng dậy tiếp tục đi, Diệp Thư không tìm thấy trong ký ức vị trí của tiệm phế liệu, chỉ có thể tự mình đi tìm.
Lại đi về phía trước mấy trăm mét nữa, đi tiếp nữa là ra khỏi huyện thành rồi, Diệp Thư vẫn không thấy tiệm phế liệu đâu, chỉ đành phải hỏi đường người khác, thấy bên cạnh có một con đường nhỏ, hai bên đường có mấy nhà, cô bèn rẽ vào, thấy một bác gái đang ngồi khâu đế giày ở trước cửa.
Diệp Thư bước tới hỏi: "Bác ơi, cho cháu hỏi, tiệm phế liệu đi đường nào ạ?"
Bác gái nhìn Diệp Thư, nói: "Có hai tiệm phế liệu, cháu tìm tiệm nào?"
Diệp Thư không biết là có hai tiệm phế liệu, bèn cẩn thận trả lời: "Tiệm nào cũng được ạ, cháu chỉ muốn tìm ít giấy báo về dán tường thôi ạ."
"Gần đây có một tiệm, cháu đi thẳng con đường này về phía Nam, đến ngã ba thứ hai rẽ trái, đi thêm 100 mét nữa là tới."
Bác gái là người nhiệt tình, sợ Diệp Thư không tìm được, còn dẫn Diệp Thư ra tận đầu đường chỉ cho cô: "Đi từ đây về phía trước, nhìn thấy cái cây kia không, rẽ vào đó là tới."
Diệp Thư cảm ơn, rồi quay đầu đi về hướng ban nãy, vừa nãy cô đi quá mất rồi.
Diệp Thư đi đến chỗ cái cây thì rẽ trái, đi khoảng hơn 100 mét thì nhìn thấy một cái sân được rào bằng cành cây, bên trong là một đống lộn xộn nào là đồng nát sắt vụn, nào là ván gỗ mục nát. Giấy báo thì để ở trong một cái lán dựng tạm bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.