Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Phàm Sinh Hoạt
Chương 21:
Kim Hoàng Ngọc Mễ Lạp
03/08/2024
Cô dự định ngày mai sẽ mang sách giáo khoa đi làm, lùa dê ra ngoài thì cô sẽ tranh thủ thời gian học bài, tuy ở hiện đại cô đã tốt nghiệp thạc sĩ, toán, tiếng Anh chắc cũng ổn, nhưng các môn khác chắc chắn sẽ khác với hiện đại, đặc biệt là môn chính trị, cô cần phải học lại từ đầu.
Diệp Thư cầm quyển sách chính trị lật xem, từ bên trong rơi ra mấy tấm tem phiếu, cô nhặt lên, tổng cộng 6 tấm hai cân bốn lạng, một tấm một cân, hai tấm nửa cân, hai tấm hai lạng.
Diệp Thư không kẹp số tem phiếu này vào quyển sách nữa mà cất vào trong siêu thị, cô cảm thấy không có chỗ nào an toàn hơn siêu thị của mình.
Nghĩ vậy, cô lại lấy số tiền giấu trên xà nhà cất vào siêu thị.
Toàn bộ tài sản hiện tại của cô là 140 đồng, còn có hai cân bốn lạng tem phiếu, cô còn muốn nhân lúc có cơ hội mua một căn nhà trong thành phố, sau này đi làm cũng có chỗ ở, chuẩn bị trước, đỡ phải đến lúc có nhà thích hợp lại không đủ tiền.
Diệp Thư cố gắng nhớ lại xem chợ đen ở chỗ nào, nguyên chủ từng cùng bà nội đến đó, số tem phiếu này là do nguyên chủ và bà nội đổi ở chợ đen, phải biết là, ở nông thôn không phát tem phiếu.
Chợ đen nằm trong con hẻm nhỏ phía sau trường học, những người muốn mua bán gì đều đến đó vào lúc rạng sáng, còn có người đứng canh ở đầu hẻm, người bán hàng phải nộp một hào, đến bảy tám giờ sáng thường thì sẽ dọn hàng, vì quản lý khá nghiêm ngặt nên chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô quyết định sau này có cơ hội sẽ đến chợ đen xem sao, nếu an toàn sẽ mang một ít đồ trong siêu thị ra bán, tiết kiệm một ít tiền để mua nhà, khi hạn hán đến, trong siêu thị có nhiều hàng hóa như vậy, cô muốn lấy ra một ít, cô sẽ không trục lợi lúc dầu sôi lửa bỏng, cứ bán theo giá bình thường, khả năng của cô có hạn, giúp được ai thì giúp.
Đang suy nghĩ miên man thì cơn buồn ngủ ập đến, Diệp Thư bèn thổi tắt đèn dầu đi ngủ.
Ngủ một giấc đến sáng, ngày hôm sau Diệp Thư dậy từ rất sớm, nằm thêm một lúc trên giường, nhìn đồng hồ thấy đã 6 giờ cô mới dậy, bây giờ là trung tuần tháng 2 âm lịch, ruộng đồng vừa mới được khai hoang, còn chưa đến thời điểm gieo trồng, cho nên tám giờ mới đi làm, bảy giờ nhà ăn mở cửa.
Diệp Thư gấp chăn màn lại, xuống giường rửa mặt, sau khi rửa mặt xong thì dùng nước ấm lau chùi cái gương, lại lau chùi giường đất một lượt, sau đó nhóm lửa cho giường nóng lên, bây giờ không nhóm lửa thì buổi trưa quay lại giường sẽ rất lạnh, nằm không thoải mái.
Cô vừa nhóm lửa vừa lấy ra một túi sữa bò, một cái bánh mì, ngâm túi sữa bò vào nước nóng cho ấm lên một chút rồi ăn sáng.
Ăn sáng xong cô lại dọn dẹp nhà chính một lượt, lau chùi bếp, dọn dẹp xong xuôi cô lại ra sân, hai ngày không quét dọn, trong sân bay vào không ít lá cây và cành củi, cô cầm chổi quét dọn, gom hết lá cây và cành củi lại một chỗ, bỏ vào sọt, để dành nhóm lửa.
Cô lại đi vòng ra sân sau, sân sau cũng toàn là lá cây và cành củi, nhưng không thể quét sân sau được, đều là đất trồng rau, phải dùng cào để gom lá lại, cô tìm cây cào, miết theo rãnh gom lá lại, cũng gom thành một đống, cho vào sọt, sau đó mang sọt cất vào nhà kho.
Cô nhìn củi lửa trong kho, đều là thân cây ngô, chỉ có một góc là một đống nhỏ lõi ngô, đây đều là do đội sản xuất phát, trong nhà không có một mẩu củi gỗ nào.
Trong nhà không có đàn ông, không có ai lên núi đốn củi, chỉ có bà nội lên núi nhặt một ít cành cây khô về, sau đó tiết kiệm mà đốt cũng đã sớm hết từ trong mùa đông.
Cô liền tính toán đợi đến lúc lên núi chăn dê, mỗi ngày sẽ đốn một ít củi mang về, cô có siêu thị, không cần lo lắng củi quá nhiều không mang nổi, cố gắng chặt một ít cây khô to mang về, loại đó cháy rất lâu.
Quét dọn sân trước sân sau xong cũng đến giờ ăn cơm, không ăn cũng phải đến đó lấy về, nếu không lúc nào cũng không ăn cơm sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Cô tìm thấy một chiếc mũ rơm ở phòng tây, lại đổ đầy một bình nước, không mang bát, cô chỉ định ăn bánh bao, không ăn cháo nữa, nếu không còn phải mang bát về, cô dự định cầm bánh bao rồi đi làm luôn.
Diệp Thư cầm quyển sách chính trị lật xem, từ bên trong rơi ra mấy tấm tem phiếu, cô nhặt lên, tổng cộng 6 tấm hai cân bốn lạng, một tấm một cân, hai tấm nửa cân, hai tấm hai lạng.
Diệp Thư không kẹp số tem phiếu này vào quyển sách nữa mà cất vào trong siêu thị, cô cảm thấy không có chỗ nào an toàn hơn siêu thị của mình.
Nghĩ vậy, cô lại lấy số tiền giấu trên xà nhà cất vào siêu thị.
Toàn bộ tài sản hiện tại của cô là 140 đồng, còn có hai cân bốn lạng tem phiếu, cô còn muốn nhân lúc có cơ hội mua một căn nhà trong thành phố, sau này đi làm cũng có chỗ ở, chuẩn bị trước, đỡ phải đến lúc có nhà thích hợp lại không đủ tiền.
Diệp Thư cố gắng nhớ lại xem chợ đen ở chỗ nào, nguyên chủ từng cùng bà nội đến đó, số tem phiếu này là do nguyên chủ và bà nội đổi ở chợ đen, phải biết là, ở nông thôn không phát tem phiếu.
Chợ đen nằm trong con hẻm nhỏ phía sau trường học, những người muốn mua bán gì đều đến đó vào lúc rạng sáng, còn có người đứng canh ở đầu hẻm, người bán hàng phải nộp một hào, đến bảy tám giờ sáng thường thì sẽ dọn hàng, vì quản lý khá nghiêm ngặt nên chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô quyết định sau này có cơ hội sẽ đến chợ đen xem sao, nếu an toàn sẽ mang một ít đồ trong siêu thị ra bán, tiết kiệm một ít tiền để mua nhà, khi hạn hán đến, trong siêu thị có nhiều hàng hóa như vậy, cô muốn lấy ra một ít, cô sẽ không trục lợi lúc dầu sôi lửa bỏng, cứ bán theo giá bình thường, khả năng của cô có hạn, giúp được ai thì giúp.
Đang suy nghĩ miên man thì cơn buồn ngủ ập đến, Diệp Thư bèn thổi tắt đèn dầu đi ngủ.
Ngủ một giấc đến sáng, ngày hôm sau Diệp Thư dậy từ rất sớm, nằm thêm một lúc trên giường, nhìn đồng hồ thấy đã 6 giờ cô mới dậy, bây giờ là trung tuần tháng 2 âm lịch, ruộng đồng vừa mới được khai hoang, còn chưa đến thời điểm gieo trồng, cho nên tám giờ mới đi làm, bảy giờ nhà ăn mở cửa.
Diệp Thư gấp chăn màn lại, xuống giường rửa mặt, sau khi rửa mặt xong thì dùng nước ấm lau chùi cái gương, lại lau chùi giường đất một lượt, sau đó nhóm lửa cho giường nóng lên, bây giờ không nhóm lửa thì buổi trưa quay lại giường sẽ rất lạnh, nằm không thoải mái.
Cô vừa nhóm lửa vừa lấy ra một túi sữa bò, một cái bánh mì, ngâm túi sữa bò vào nước nóng cho ấm lên một chút rồi ăn sáng.
Ăn sáng xong cô lại dọn dẹp nhà chính một lượt, lau chùi bếp, dọn dẹp xong xuôi cô lại ra sân, hai ngày không quét dọn, trong sân bay vào không ít lá cây và cành củi, cô cầm chổi quét dọn, gom hết lá cây và cành củi lại một chỗ, bỏ vào sọt, để dành nhóm lửa.
Cô lại đi vòng ra sân sau, sân sau cũng toàn là lá cây và cành củi, nhưng không thể quét sân sau được, đều là đất trồng rau, phải dùng cào để gom lá lại, cô tìm cây cào, miết theo rãnh gom lá lại, cũng gom thành một đống, cho vào sọt, sau đó mang sọt cất vào nhà kho.
Cô nhìn củi lửa trong kho, đều là thân cây ngô, chỉ có một góc là một đống nhỏ lõi ngô, đây đều là do đội sản xuất phát, trong nhà không có một mẩu củi gỗ nào.
Trong nhà không có đàn ông, không có ai lên núi đốn củi, chỉ có bà nội lên núi nhặt một ít cành cây khô về, sau đó tiết kiệm mà đốt cũng đã sớm hết từ trong mùa đông.
Cô liền tính toán đợi đến lúc lên núi chăn dê, mỗi ngày sẽ đốn một ít củi mang về, cô có siêu thị, không cần lo lắng củi quá nhiều không mang nổi, cố gắng chặt một ít cây khô to mang về, loại đó cháy rất lâu.
Quét dọn sân trước sân sau xong cũng đến giờ ăn cơm, không ăn cũng phải đến đó lấy về, nếu không lúc nào cũng không ăn cơm sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Cô tìm thấy một chiếc mũ rơm ở phòng tây, lại đổ đầy một bình nước, không mang bát, cô chỉ định ăn bánh bao, không ăn cháo nữa, nếu không còn phải mang bát về, cô dự định cầm bánh bao rồi đi làm luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.