Xuyên Về 70 Có Không Gian, Ta Độn Siêu Nhiều Vật Tư
Chương 13: A
Vương Điềm Điềm
19/11/2024
Cô thở dài, xem ra sau này vẫn phải bồi bổ cho tốt, nghĩ đến dáng người lúc trước của mình, đó chính là ngực có ngực, mông có mông, nhưng bây giờ cô cái gì cũng không có.
Trước tiên cô đi tắm nước nóng, thay bộ đồ ngủ bằng vải lụa thường mặc, quần áo trên người cũng không vứt, bởi vì nguyên chủ hình như chỉ có mỗi bộ này. Nếu sau này có chuyện gì, cô cũng không dám ra ngoài, dù sao quần áo nàng mua phù hợp với niên đại này đều là đồ mới, mặc ra ngoài người ta sẽ nghi ngờ.
Vào những ngày thường ở nông thôn thời đại này, rất ít người mặc quần áo không vá víu, bởi vì phần lớn mọi người đều phải đi làm, hơn nữa mua vải còn phải cần phiếu vải, thứ này thật sự không dễ kiếm.
Hơn nữa nhìn cô nghèo như vậy, tình cảnh chắc cũng không tốt lắm, mặc một thân đồ mới ra ngoài, chẳng phải bị người ta hỏi han khắp nơi sao.
Tô Văn Văn bỏ quần áo thay ra vào máy giặt, giặt xong lại bỏ vào máy sấy sấy khô.
Bận rộn một hồi, bụng cô bắt đầu kêu ùng ục, từ lúc xuyên vào đến giờ cô mới cảm thấy đói, có lẽ là do lúc trước cô cứ mãi suy nghĩ nên không cảm thấy đói bụng.
Bây giờ mọi việc đã xong, bụng cô mới bắt đầu kêu. Cô dùng ý thức gọi cho mình một bữa ăn. Thân thể này xem ra đã lâu không được ăn đồ dầu mỡ, cho nên bây giờ cũng không thể ăn những thứ nhiều dầu mỡ được. Vẫn nên thanh đạm một chút, để dạ dày thích nghi dần.
Nàng lấy một phần cháo kê và một đĩa nhỏ dưa muối, lại lấy thêm mấy cái bánh bao nhân rau.
Ý thức của cô có thể bao phủ toàn bộ không gian, điều này là do cô phát hiện ra khi thường xuyên dọn dẹp đồ đạc vào không gian, mỗi lần cất vào đều không biết để ở đâu, lúc đầu còn tưởng bị không gian nuốt mất.
Sau đó phát hiện chúng đều được để trong kho của mình, trong đó có thể chứa được rất nhiều đồ, thật sự giống như cô nghĩ lúc trước, cũng không biết rốt cuộc có một lượng chứa cụ thể hay không.
Đồ cô cất vào đã đủ nhiều rồi, đối với cái kho này quả thực là tám trăm phần hài lòng, dù sao cũng không chiếm dụng không gian khác, tuy không gian của cô đủ lớn, nhưng đồ đạc chất đống cô nhìn cũng không thoải mái.
Cầm bánh bao nhân rau cắn một miếng, bánh bao này thậm chí còn mang theo hơi nóng vừa mới ra lò, trong đầu cô tưởng tượng bản thân đang ăn toàn là thịt, lại hít một hơi nước rau, chỉ một chữ, ngon.
Tô Văn Văn đang ăn một cách mãn nguyện, đột nhiên bịch một tiếng, bị đá ra khỏi không gian.
Cái gì vậy chứ, bản thân đang ngon lành hưởng thụ mấy cái bánh bao trong không gian thì bị đá ra ngoài, chẳng lẽ không cho cô ở lại lâu trong đó sao?
Xem ra việc muốn ở mãi trong không gian coi như hỏng bét, cứ tình hình này thì cái mông của cô làm sao chịu nổi đây.
“Con ranh chết tiệt, còn không mau đi làm việc, hôm nay trưởng thôn tìm bà, nói cháu không đi làm công, ru rú trong nhà làm gì, muốn chết hả? Còn dám lười biếng, đến lúc chia lương mà không được bao nhiêu thì coi bà xử lý cháu thế nào?”
Một hồi tiếng gõ cửa dồn dập kèm theo giọng nói chua ngắt vang lên, Tô Văn Văn bổng bật dậy khỏi giường, trong đầu cũng theo đó hiện lên ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ của thân thể này cũng tên là Tô Văn Văn, lý do phải sống trong căn nhà tranh rò rỉ này là vì gia đình chê bai cô ăn bám.
Bây giờ đã không đủ ăn rồi, còn phải nuôi thêm một người nữa.
Thật ra cuộc sống của nguyên chủ ban đầu khá tốt, vì cha cô là quân nhân, mỗi tháng đều có tiền trợ cấp. Nhưng cha của nguyên chủ đã hy sinh trong một nhiệm vụ cách đây một tháng, mẹ của nguyên chủ sau khi biết tin cha cô hy sinh, cảm thấy trời đất sụp đổ, cũng đã chọn tự sát, để nguyên chủ lại một mình trên cõi đời này.
Trước tiên cô đi tắm nước nóng, thay bộ đồ ngủ bằng vải lụa thường mặc, quần áo trên người cũng không vứt, bởi vì nguyên chủ hình như chỉ có mỗi bộ này. Nếu sau này có chuyện gì, cô cũng không dám ra ngoài, dù sao quần áo nàng mua phù hợp với niên đại này đều là đồ mới, mặc ra ngoài người ta sẽ nghi ngờ.
Vào những ngày thường ở nông thôn thời đại này, rất ít người mặc quần áo không vá víu, bởi vì phần lớn mọi người đều phải đi làm, hơn nữa mua vải còn phải cần phiếu vải, thứ này thật sự không dễ kiếm.
Hơn nữa nhìn cô nghèo như vậy, tình cảnh chắc cũng không tốt lắm, mặc một thân đồ mới ra ngoài, chẳng phải bị người ta hỏi han khắp nơi sao.
Tô Văn Văn bỏ quần áo thay ra vào máy giặt, giặt xong lại bỏ vào máy sấy sấy khô.
Bận rộn một hồi, bụng cô bắt đầu kêu ùng ục, từ lúc xuyên vào đến giờ cô mới cảm thấy đói, có lẽ là do lúc trước cô cứ mãi suy nghĩ nên không cảm thấy đói bụng.
Bây giờ mọi việc đã xong, bụng cô mới bắt đầu kêu. Cô dùng ý thức gọi cho mình một bữa ăn. Thân thể này xem ra đã lâu không được ăn đồ dầu mỡ, cho nên bây giờ cũng không thể ăn những thứ nhiều dầu mỡ được. Vẫn nên thanh đạm một chút, để dạ dày thích nghi dần.
Nàng lấy một phần cháo kê và một đĩa nhỏ dưa muối, lại lấy thêm mấy cái bánh bao nhân rau.
Ý thức của cô có thể bao phủ toàn bộ không gian, điều này là do cô phát hiện ra khi thường xuyên dọn dẹp đồ đạc vào không gian, mỗi lần cất vào đều không biết để ở đâu, lúc đầu còn tưởng bị không gian nuốt mất.
Sau đó phát hiện chúng đều được để trong kho của mình, trong đó có thể chứa được rất nhiều đồ, thật sự giống như cô nghĩ lúc trước, cũng không biết rốt cuộc có một lượng chứa cụ thể hay không.
Đồ cô cất vào đã đủ nhiều rồi, đối với cái kho này quả thực là tám trăm phần hài lòng, dù sao cũng không chiếm dụng không gian khác, tuy không gian của cô đủ lớn, nhưng đồ đạc chất đống cô nhìn cũng không thoải mái.
Cầm bánh bao nhân rau cắn một miếng, bánh bao này thậm chí còn mang theo hơi nóng vừa mới ra lò, trong đầu cô tưởng tượng bản thân đang ăn toàn là thịt, lại hít một hơi nước rau, chỉ một chữ, ngon.
Tô Văn Văn đang ăn một cách mãn nguyện, đột nhiên bịch một tiếng, bị đá ra khỏi không gian.
Cái gì vậy chứ, bản thân đang ngon lành hưởng thụ mấy cái bánh bao trong không gian thì bị đá ra ngoài, chẳng lẽ không cho cô ở lại lâu trong đó sao?
Xem ra việc muốn ở mãi trong không gian coi như hỏng bét, cứ tình hình này thì cái mông của cô làm sao chịu nổi đây.
“Con ranh chết tiệt, còn không mau đi làm việc, hôm nay trưởng thôn tìm bà, nói cháu không đi làm công, ru rú trong nhà làm gì, muốn chết hả? Còn dám lười biếng, đến lúc chia lương mà không được bao nhiêu thì coi bà xử lý cháu thế nào?”
Một hồi tiếng gõ cửa dồn dập kèm theo giọng nói chua ngắt vang lên, Tô Văn Văn bổng bật dậy khỏi giường, trong đầu cũng theo đó hiện lên ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ của thân thể này cũng tên là Tô Văn Văn, lý do phải sống trong căn nhà tranh rò rỉ này là vì gia đình chê bai cô ăn bám.
Bây giờ đã không đủ ăn rồi, còn phải nuôi thêm một người nữa.
Thật ra cuộc sống của nguyên chủ ban đầu khá tốt, vì cha cô là quân nhân, mỗi tháng đều có tiền trợ cấp. Nhưng cha của nguyên chủ đã hy sinh trong một nhiệm vụ cách đây một tháng, mẹ của nguyên chủ sau khi biết tin cha cô hy sinh, cảm thấy trời đất sụp đổ, cũng đã chọn tự sát, để nguyên chủ lại một mình trên cõi đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.