Xuyên Về 70 Có Không Gian, Ta Độn Siêu Nhiều Vật Tư

Chương 18: A

Vương Điềm Điềm

19/11/2024

“Dì à, cháu thấy ở đây cũng tốt rồi, chỉ là nhà cháu chẳng có gì cả, nhiều thứ cần phải sắm sửa. Bà nội nói số tiền đó bà giữ cho cháu , cháu rất biết ơn nhưng cháu cũng sắp mười tám tuổi rồi, cháu có thể tự lo cho mình được.”

“Hơn nữa lương thực mới phát xuống chưa lâu, cháu mong bà nội chia cho cháu một ít.”

“Bác Tô ơi, yêu cầu của Văn nha đầu cũng không nhiều, bác thấy sao?”

“Hừ, cái con ranh, nói cho mày biết, chỉ cho mày lần này thôi, lần sau đừng có đến nữa.”

Lý Quế Phân đứng bên cạnh bĩu môi, lẩm bẩm nói, giọng không lớn, nhưng rõ ràng là nói với cô.

“Số này vốn là của nó, tôi đưa cho nó đây.”

Bà nội Tô bất mãn nói, nhưng bà ta nhát gan, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Bà ta tuổi đã cao, không chịu nổi lao động giáo dục, hơn nữa nếu bị người khác biết được, thì mặt mũi Tô gia biết để đâu. Tuy bà nội Tô không quản chuyện nhà, nhưng nếu bị lôi đi giáo dục, về nhà chắc chắn sẽ bị ông nội Tô đánh cho một trận.

Hồi trẻ bà ta bị đánh không ít, mãi đến khi con cái lớn dần, ông nội Tô giữ thể diện trước mặt con cái mới ít đánh bà ta hơn.

“Vậy được, chúng tôi đợi ở đây.”

Dù sao sau khi tan làm cũng không có việc gì, coi như là giúp Tô Văn Văn vậy! Dù sao cô cũng đáng thương. Mấy bà thím đều nghĩ đến con gái mình, nếu con gái mình bị đối xử như vậy, chắc họ sẽ rất đau lòng.

Sau khi bà nội Tô và Lý Quế Phân rời đi, mọi người tìm một chỗ sạch sẽ gần nhà Tô Văn Văn ngồi tán gẫu.



“Cảm ơn các thím, nhà cháu chẳng có gì để tiếp đãi, sau này cháu sẽ đến nhà thăm các thím.”

Tô Văn Văn nhìn căn nhà tranh rách nát, ngay cả đồ đun nước cũng không có, định rót nước cho các thím uống, nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào.

Hơn nữa vừa rồi họ cũng đã thấy tình trạng trong nhà cô, không tiện lấy đồ trong không gian ra. Vả lại cũng không có cốc chén, tuy trong không gian của cô cũng có cốc chén thời này, nhưng đều là đồ mới, lấy ra cũng khó giải thích nguồn gốc.

“Không sao không sao, Văn nha đầu, khách sáo làm gì. Trước đây nhà thím chẳng có gì ăn, mẹ cháu còn cho thím mượn lương thực nữa.”

Một bà thím cảm kích nói, nếu không có mẹ của Tô Văn Văn, con cái nhà bà ta chắc đã chết đói rồi, làm sao có thể sống đến bây giờ.

Thời đó, cả làng đều nghèo, thường xuyên không có cơm ăn. Ăn đất sét và vỏ cây, nhưng ăn những thứ này rất có hại cho sức khỏe, ở làng khác có một đứa trẻ thường xuyên ăn đất sét, bụng to lên rồi chết.

Sau đó, làng họ không dám cho trẻ con ăn nhiều nữa, tự mình nhịn ăn nhịn mặc ăn đất sét, bụng ngày càng to. Sau đó, mẹ của Tô Văn Văn thấy họ đáng thương, cho họ một ít gạo lứt để cầm cự đến khi phân phát lương thực.

Không lâu sau, bà nội Tô và Lý Quế Phân đến, lần này cũng không gây sự gì, đưa cho cô một trăm cân gạo lứt, hai mươi cân bột ngô.

Còn đưa cho cô 20 đồng và một ít phiếu rồi đi.

Tô Văn Văn biết chắc chắn không chỉ có vậy, nhưng cô biết không thể dồn người ta vào đường cùng, từ từ rồi tính, cô nhất định sẽ không chịu thiệt.

Mọi người thấy vậy cũng dần dần giải tán, họ còn phải về nhà nấu cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về 70 Có Không Gian, Ta Độn Siêu Nhiều Vật Tư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook