Xuyên Về 70 Có Không Gian, Ta Độn Siêu Nhiều Vật Tư
Chương 2: Cảnh Báo Xuyên Không (2)
Vương Điềm Điềm
09/11/2024
Tô Văn Văn bước vào bếp, mở tủ lạnh ra xem. Đồ ăn bên trong vẫn đầy ắp. Nghĩ đến việc đêm qua gần như thức trắng, cô không muốn nấu gì phức tạp. Thế là cô chọn bánh mì nguyên cám, rau xà lách, thịt xông khói và một quả trứng. Cô định làm một chiếc sandwich.
Sandwich rất dễ làm, chẳng bao lâu cô đã chuẩn bị xong. Rót thêm ly sữa, cô mang tất cả ra bàn ăn trong phòng khách và bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp sơ bếp, cho bát đĩa, cốc vào máy rửa bát, rồi đi tới phòng sưu tập của mình.
Bố của Tô Văn Văn giàu lên nhờ kinh doanh bất động sản. Gia sản của ông trải dài khắp Nam Thành và còn đang không ngừng mở rộng ra các tỉnh khác. Cũng vì công việc quá bận, ông hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi. Một năm cô cũng chỉ gặp ông được đôi lần. Tình cảm bố con ngày càng nhạt.
Bố mẹ cô ly hôn ngay sau khi cô thi đại học xong. Vì bận rộn, họ ít giao tiếp, dẫn đến tình cảm phai nhạt. Sau nhiều lần cãi vã, cuối cùng quyết định chia tay.
Ban đầu, cô sống với mẹ. Nhưng chưa đầy một năm sau khi ly hôn, mẹ cô tái hôn. Khi mẹ cô mang thai, cô cảm thấy không thoải mái nên chuyển ra ngoài.
Có lẽ vì áy náy, cả bố lẫn mẹ đều rất rộng rãi về mặt tài chính. Cô muốn gì mua nấy, chẳng phải bận tâm chuyện tiền bạc.
Cô rất thích đồ cổ, hễ thấy món nào vừa ý là muốn mua. Thêm vào đó, bố mẹ và bạn bè thường tặng cô nhiều món lạ, vậy nên cô đã làm hẳn một phòng sưu tập riêng.
Tô Văn Văn lục lọi các món đồ kỳ lạ trong bộ sưu tập. Theo kinh nghiệm từ những tiểu thuyết cô đọc, những thứ trông càng bình thường hoặc quái lạ càng có khả năng mang đến những điều bất ngờ.
Cô xếp ngay ngắn tất cả những món mà mình nghi ngờ có thể kích hoạt không gian, bày trước mặt, rồi cầm một con dao gọt trái cây.
Nhắm mắt lại, cô thành tâm cầu nguyện.
“Tổ tiên gia tộc họ Tô ơi, xin phù hộ cho con mở ra được không gian này. Các vị không muốn hậu duệ ba đời độc đinh của dòng họ, vất vả sinh ra một đứa như con, cuối cùng lại chết đói đúng không?”
Cô lẩm bẩm vài câu, hai tay chắp lại, đặt trước ngực và cúi lạy với vẻ rất chân thành.
Hít một hơi thật sâu, cô cắn răng, dùng dao rạch một vết ở ngón tay cái. Máu nhỏ ra từ vết cắt, cô lần lượt nhỏ từng giọt máu lên từng món đồ trong bộ sưu tập, rồi nín thở, chờ đợi.
Chẳng có gì xảy ra cả.
“...”
Thử hết món này đến món khác, cô cảm thấy choáng váng, gần như sắp ngất vì mất máu. Cô ngừng lại nghỉ một lát, sau đó đảo mắt nhìn quanh phòng, như thể nhớ ra điều gì.
Sandwich rất dễ làm, chẳng bao lâu cô đã chuẩn bị xong. Rót thêm ly sữa, cô mang tất cả ra bàn ăn trong phòng khách và bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp sơ bếp, cho bát đĩa, cốc vào máy rửa bát, rồi đi tới phòng sưu tập của mình.
Bố của Tô Văn Văn giàu lên nhờ kinh doanh bất động sản. Gia sản của ông trải dài khắp Nam Thành và còn đang không ngừng mở rộng ra các tỉnh khác. Cũng vì công việc quá bận, ông hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi. Một năm cô cũng chỉ gặp ông được đôi lần. Tình cảm bố con ngày càng nhạt.
Bố mẹ cô ly hôn ngay sau khi cô thi đại học xong. Vì bận rộn, họ ít giao tiếp, dẫn đến tình cảm phai nhạt. Sau nhiều lần cãi vã, cuối cùng quyết định chia tay.
Ban đầu, cô sống với mẹ. Nhưng chưa đầy một năm sau khi ly hôn, mẹ cô tái hôn. Khi mẹ cô mang thai, cô cảm thấy không thoải mái nên chuyển ra ngoài.
Có lẽ vì áy náy, cả bố lẫn mẹ đều rất rộng rãi về mặt tài chính. Cô muốn gì mua nấy, chẳng phải bận tâm chuyện tiền bạc.
Cô rất thích đồ cổ, hễ thấy món nào vừa ý là muốn mua. Thêm vào đó, bố mẹ và bạn bè thường tặng cô nhiều món lạ, vậy nên cô đã làm hẳn một phòng sưu tập riêng.
Tô Văn Văn lục lọi các món đồ kỳ lạ trong bộ sưu tập. Theo kinh nghiệm từ những tiểu thuyết cô đọc, những thứ trông càng bình thường hoặc quái lạ càng có khả năng mang đến những điều bất ngờ.
Cô xếp ngay ngắn tất cả những món mà mình nghi ngờ có thể kích hoạt không gian, bày trước mặt, rồi cầm một con dao gọt trái cây.
Nhắm mắt lại, cô thành tâm cầu nguyện.
“Tổ tiên gia tộc họ Tô ơi, xin phù hộ cho con mở ra được không gian này. Các vị không muốn hậu duệ ba đời độc đinh của dòng họ, vất vả sinh ra một đứa như con, cuối cùng lại chết đói đúng không?”
Cô lẩm bẩm vài câu, hai tay chắp lại, đặt trước ngực và cúi lạy với vẻ rất chân thành.
Hít một hơi thật sâu, cô cắn răng, dùng dao rạch một vết ở ngón tay cái. Máu nhỏ ra từ vết cắt, cô lần lượt nhỏ từng giọt máu lên từng món đồ trong bộ sưu tập, rồi nín thở, chờ đợi.
Chẳng có gì xảy ra cả.
“...”
Thử hết món này đến món khác, cô cảm thấy choáng váng, gần như sắp ngất vì mất máu. Cô ngừng lại nghỉ một lát, sau đó đảo mắt nhìn quanh phòng, như thể nhớ ra điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.