Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 13:
Thiển Hạ Miêu
12/12/2024
“Câm mồm, con mẹ nó, họ Vương kia, câm cái mồm thối của bà lại!” Lý Tú Hoa trừng mắt đầy hung ác với thím Vương.
“Vậy thì nói xem, Thẩm Khê có phải là con riêng do bà và Thẩm Cường vụng trộm mà có không?”
Thím Vương dũng cảm không sợ, nói thẳng câu hỏi mà ai nấy đều quan tâm. Ngay lập tức, ánh mắt nóng rực của mọi người đổ dồn lên hai kẻ kia.
Liễu Tinh Hòa âm thầm thả like cho thím Vương, thật biết hỏi đúng trọng tâm.
Tim Thẩm Cường đập thình thịch, mặt tối sầm, gã không nhịn nổi nữa, chẳng còn giả vờ nho nhã, quát lớn: “Vương Thúy Hoa, bà vu khống, sở trưởng, tôi muốn tố cáo Vương Thúy Hoa bịa đặt, gây rối!”
“Xem kìa, bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì, bắt đầu mất bình tĩnh. Vậy là ngầm thừa nhận rồi.” Thím Vương không chút sợ hãi, mặt mũi tràn đầy vẻ khinh thường, mở miệng nói với sở trưởng Trương: “Sở trưởng Trương, ông nhất định phải điều tra kỹ hai người này.”
“Bà—”
Thẩm Cường nghiến răng ken két. Dưới chân sở trưởng Trương, Lý Tú Hoa như con chó của gã, thấy thế liền bò dậy định xé rách miệng thím Vương. Nhưng lại bị sở trưởng Trương đạp xuống lần nữa.
“Đủ rồi, im hết, vào trong nhà!”
Sở trưởng Trương quát lớn, hiện trường lập tức im lặng.
Ông ấy ra lệnh cho mấy đồng chí công an khác áp giải hai vợ chồng vào nhà, còn mình thì đi đến bên Liễu Tinh Hòa hỏi han vài câu tình trạng thân thể. Sau đó giao cô cho Lưu Y Sinh vừa mang hòm thuốc từ bệnh viện về, và bảo một vị thím dìu cô vào trong.
Các đồng chí công an đi cùng sở trưởng Trương đứng giữa sân thẩm vấn hai kẻ kia, dân làng vây quanh xem.
Lưu Y Sinh giúp Liễu Tinh Hòa thay thuốc, có thím Mai Hoa đứng cạnh đưa đồ giúp. Cô ngồi trên mép giường, ngửa cổ cho Lưu Y Sinh băng bó, tay lại lén luồn vào trong chăn, chạm đến chiếc máy cát-sét và ấn nút phát.
“Rè rè rè—”
[“Đủ rồi, chẳng lẽ cô còn chưa thấy mất mặt…”]
“Tiếng gì vậy?” Thím Mai Hoa nghiêng tai tìm nguồn âm.
“Không có gì, không có gì.”
Miệng nói không có, nhưng mặt Liễu Tinh Hòa lại lộ vẻ kinh hãi, cuống quýt lật chăn, ôm chặt máy cát-sét vào lòng, luống cuống muốn tắt.
Ừ, đương nhiên đến lúc bấm nút thì cô phải tỏ ra lúng túng, nút ấy cố ý không tắt được.
Trong máy cát-sét, giọng đàn ông vẫn đang nói, tuy nhỏ nhưng có thể nghe rõ.
“Đây là giọng của Thẩm Cường?” Lưu Y Sinh khựng tay, nghi hoặc hỏi.
“Có vẻ vậy.”
“Không phải, không phải đâu.” Liễu Tinh Hòa sợ hãi phủ nhận.
Thím Mai Hoa nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt lại sợ hãi của cô, chợt nhớ câu nói vừa nghe thấy ở bên ngoài, rồi nghĩ tới lời thím Vương vừa hỏi đôi vợ chồng kia. Trong đầu bà ấy sáng tỏ, nghĩ rằng sắp sửa phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, nhất định có đáp án trong chiếc máy cát-sét này. Bà ấy hào hứng đưa tay ngăn cản Liễu Tinh Hòa tắt máy.
“Liễu nha đầu, đừng sợ, có sở trưởng Trương chống lưng, để chúng tôi nghe xem có gì…”
“Thím ơi, cháu sợ bị đánh…”
Liễu Tinh Hòa vừa khóc vừa để lộ vết thương trên cánh tay. Tay cô khẽ buông lỏng, giả vờ không cẩn thận để máy cát-sét rơi vào tay thím Mai Hoa.
Thím Mai Hoa nhìn vết thương trên tay cô, cũng có chút xót xa. Nhưng phần lớn sự chú ý rơi vào chiếc máy cát-sét trong tay, bà nắm chặt: “Đừng sợ, đừng sợ, có thím đây. Thím muốn nghe.”
Lúc này, trong máy đã vang lên giọng của một người phụ nữ.
[“Dù sao cũng là miếng thịt do em mười tháng hoài thai sinh ra, cũng là cốt nhục của anh…”]
“Á, giọng của Lý Tú Hoa! Hừ, vậy Thẩm Khê chính là đứa con hoang mà bọn họ lén lút sinh ra!!!”
Thím Mai Hoa kinh ngạc há hốc mồm, như có thể nhét cả một quả trứng vịt vào, hét lên một tiếng, cầm máy cát-sét phấn khích chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Tôi có chứng cứ, tin lớn đây, là con hoang! Sở trưởng Trương…”
Liễu Tinh Hòa vừa lau nước mắt vừa được Lưu Y Sinh đỡ dậy, theo sau đuổi ra bên ngoài. Lưu Y Sinh không quên xách theo một chiếc ghế dài từ trong nhà ra.
“Vậy thì nói xem, Thẩm Khê có phải là con riêng do bà và Thẩm Cường vụng trộm mà có không?”
Thím Vương dũng cảm không sợ, nói thẳng câu hỏi mà ai nấy đều quan tâm. Ngay lập tức, ánh mắt nóng rực của mọi người đổ dồn lên hai kẻ kia.
Liễu Tinh Hòa âm thầm thả like cho thím Vương, thật biết hỏi đúng trọng tâm.
Tim Thẩm Cường đập thình thịch, mặt tối sầm, gã không nhịn nổi nữa, chẳng còn giả vờ nho nhã, quát lớn: “Vương Thúy Hoa, bà vu khống, sở trưởng, tôi muốn tố cáo Vương Thúy Hoa bịa đặt, gây rối!”
“Xem kìa, bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì, bắt đầu mất bình tĩnh. Vậy là ngầm thừa nhận rồi.” Thím Vương không chút sợ hãi, mặt mũi tràn đầy vẻ khinh thường, mở miệng nói với sở trưởng Trương: “Sở trưởng Trương, ông nhất định phải điều tra kỹ hai người này.”
“Bà—”
Thẩm Cường nghiến răng ken két. Dưới chân sở trưởng Trương, Lý Tú Hoa như con chó của gã, thấy thế liền bò dậy định xé rách miệng thím Vương. Nhưng lại bị sở trưởng Trương đạp xuống lần nữa.
“Đủ rồi, im hết, vào trong nhà!”
Sở trưởng Trương quát lớn, hiện trường lập tức im lặng.
Ông ấy ra lệnh cho mấy đồng chí công an khác áp giải hai vợ chồng vào nhà, còn mình thì đi đến bên Liễu Tinh Hòa hỏi han vài câu tình trạng thân thể. Sau đó giao cô cho Lưu Y Sinh vừa mang hòm thuốc từ bệnh viện về, và bảo một vị thím dìu cô vào trong.
Các đồng chí công an đi cùng sở trưởng Trương đứng giữa sân thẩm vấn hai kẻ kia, dân làng vây quanh xem.
Lưu Y Sinh giúp Liễu Tinh Hòa thay thuốc, có thím Mai Hoa đứng cạnh đưa đồ giúp. Cô ngồi trên mép giường, ngửa cổ cho Lưu Y Sinh băng bó, tay lại lén luồn vào trong chăn, chạm đến chiếc máy cát-sét và ấn nút phát.
“Rè rè rè—”
[“Đủ rồi, chẳng lẽ cô còn chưa thấy mất mặt…”]
“Tiếng gì vậy?” Thím Mai Hoa nghiêng tai tìm nguồn âm.
“Không có gì, không có gì.”
Miệng nói không có, nhưng mặt Liễu Tinh Hòa lại lộ vẻ kinh hãi, cuống quýt lật chăn, ôm chặt máy cát-sét vào lòng, luống cuống muốn tắt.
Ừ, đương nhiên đến lúc bấm nút thì cô phải tỏ ra lúng túng, nút ấy cố ý không tắt được.
Trong máy cát-sét, giọng đàn ông vẫn đang nói, tuy nhỏ nhưng có thể nghe rõ.
“Đây là giọng của Thẩm Cường?” Lưu Y Sinh khựng tay, nghi hoặc hỏi.
“Có vẻ vậy.”
“Không phải, không phải đâu.” Liễu Tinh Hòa sợ hãi phủ nhận.
Thím Mai Hoa nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt lại sợ hãi của cô, chợt nhớ câu nói vừa nghe thấy ở bên ngoài, rồi nghĩ tới lời thím Vương vừa hỏi đôi vợ chồng kia. Trong đầu bà ấy sáng tỏ, nghĩ rằng sắp sửa phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, nhất định có đáp án trong chiếc máy cát-sét này. Bà ấy hào hứng đưa tay ngăn cản Liễu Tinh Hòa tắt máy.
“Liễu nha đầu, đừng sợ, có sở trưởng Trương chống lưng, để chúng tôi nghe xem có gì…”
“Thím ơi, cháu sợ bị đánh…”
Liễu Tinh Hòa vừa khóc vừa để lộ vết thương trên cánh tay. Tay cô khẽ buông lỏng, giả vờ không cẩn thận để máy cát-sét rơi vào tay thím Mai Hoa.
Thím Mai Hoa nhìn vết thương trên tay cô, cũng có chút xót xa. Nhưng phần lớn sự chú ý rơi vào chiếc máy cát-sét trong tay, bà nắm chặt: “Đừng sợ, đừng sợ, có thím đây. Thím muốn nghe.”
Lúc này, trong máy đã vang lên giọng của một người phụ nữ.
[“Dù sao cũng là miếng thịt do em mười tháng hoài thai sinh ra, cũng là cốt nhục của anh…”]
“Á, giọng của Lý Tú Hoa! Hừ, vậy Thẩm Khê chính là đứa con hoang mà bọn họ lén lút sinh ra!!!”
Thím Mai Hoa kinh ngạc há hốc mồm, như có thể nhét cả một quả trứng vịt vào, hét lên một tiếng, cầm máy cát-sét phấn khích chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Tôi có chứng cứ, tin lớn đây, là con hoang! Sở trưởng Trương…”
Liễu Tinh Hòa vừa lau nước mắt vừa được Lưu Y Sinh đỡ dậy, theo sau đuổi ra bên ngoài. Lưu Y Sinh không quên xách theo một chiếc ghế dài từ trong nhà ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.