Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 49:
Thiển Hạ Miêu
15/12/2024
Không thể để anh hai của cô, người vừa vất vả giành được chỗ ngồi mất đi chỗ quý giá này.
Giờ không bị ai che khuất, Liễu Nhị Giang nhìn rõ người ấy.
A! Là em gái, đúng là em gái đã về rồi!
Trong lòng Liễu Nhị Giang kích động, nhưng thấy mấy chữ trên giấy, anh ta đành ngồi yên, chớp chớp mắt chào cô, rồi quay đi chờ đến trạm sẽ xuống, trong lòng thấp thỏm lo âu. Anh ta trông thấy vải băng trên cổ em gái, thấy cô gầy hơn nhiều. Không biết ở thành phố đã xảy ra chuyện gì. Về nhà anh ta nhất định phải hỏi rõ, bây giờ chưa tiện.
Bên đây, Chu Hiểu Mai thấy biểu hiện kia thì tò mò hỏi Liễu Tinh Hòa, nhưng cô chỉ lắc đầu cười, không trả lời. Chu Hiểu Mai cũng biết ý không hỏi thêm, quay sang tán gẫu chuyện khác.
Nửa giờ sau, xe đến công xã Thanh Vĩnh, Liễu Nhị Giang ngồi yên chờ những người chen chúc trong xe xuống bớt mới đứng dậy, mang theo đồ đạc vui mừng chạy ra chỗ Liễu Tinh Hòa đang đứng ở hàng ghế cuối, chìa tay giúp cô cầm đồ.
"Em gái, anh giúp em xách hành lý. Tại sao em lại về một mình, không báo trước để anh hai lên thành phố đón, một mình em rất nguy hiểm."
"Em đi cùng với Chu Hiểu Mai và cha cô ấy, đâu phải đi một mình, anh đừng lo."
Liễu Tinh Hòa nói đơn giản, đưa một túi hành lý cho anh ta.
Liễu Nhị Giang gật đầu chào hai cha con nhà họ Chu, cảm ơn một tiếng: "Hành lý cứ đưa hết cho anh, anh cầm được."
"Không sao, em tự cầm cũng được, không nặng lắm, anh hai nhìn nè." Liễu Tinh Hòa nhấc bọc đồ lên, bước xuống xe.
"Tại sao mới xa nhau có chút mà em khách sáo vậy? Dù không nặng anh cũng giúp, anh trai nên như thế." Liễu Nhị Giang giả vờ không vui.
"Được rồi, nhờ anh hai cầm giúp em vậy." Liễu Tinh Hòa dứt khoát nhét bọc hành lý vào tay anh ta.
Liễu Nhị Giang như ý muốn, vui vẻ hẳn lên: "Thế mới đúng, đi, chúng ta đến hợp tác xã cung - tiêu mua chút thịt về, hôm nay về hấp sủi cảo ăn."
Hai cha con nhà họ Chu cũng theo sau, đi vào trấn.
Bốn người tạm chia nhau hành động tại đầu trấn, cha con nhà họ Chu đi mua cơm ở quán ăn quốc doanh.
Liễu Nhị Giang đi hợp tác xã cung - tiêu.
Còn Liễu Tinh Hòa đi đến văn phòng thanh niên trí thức ở công xã để báo danh.
Làm xong việc, bọn họ lại tụ tập tại đầu trấn, rồi cùng nhau đi bộ về, quãng đường mười dặm.
Không còn cách nào, nơi đây không có xe bò như trong tiểu thuyết, càng không có máy kéo xa xỉ, lại càng không có xe buýt nông thôn sang trọng. Chỉ còn cách dùng xe 11 (một cách nói vui: "xe 11" = đi bộ) mà thôi.
Đây cũng là lý do tại sao chủ nhiệm Chu mua cho con gái một chiếc xe đạp, việc đi lại giữa trấn và đội rất bất tiện.
Liễu Tinh Hòa thêm lần nữa cảm thấy may mắn vì nhà họ Chu là gia đình có điều kiện, thương con, may mắn khi cô nghe được tin tức ở tòa nhà bách hóa hôm đó.
Sau này cô có xe đạp, có công việc, ngày tháng ở đây cũng không quá khó khăn.
Giờ thì cô đành dùng "xe 11", vung chân mà đi.
Cô còn phải đến đội trình diện, rồi mang tài liệu đi làm thủ tục làm việc tại hợp tác xã.
Sau một giờ đồng hồ đi bộ tới đại đội, bọn họ nghe thấy trong đội có người hô to: "Có kịch hay để xem rồi!"
Mới nãy còn mệt mỏi, Liễu Tinh Hòa lập tức phấn chấn hẳn: Có kịch hay để xem à? Ở đâu?
"Nhanh lên, nhanh lên, phía trước ầm ĩ lắm, ầm ĩ dữ dội lắm, mau đến xem náo nhiệt."
Lỗ tai Liễu Tinh Hòa lập tức nghe được một câu như vậy.
Ồ, náo nhiệt ngay trước mắt à?
"Tinh Hòa, đi thôi, đã gặp phải thì tiện thể xem luôn, ngay đằng trước thôi, chúng ta cũng qua xem đi."
Kể từ khi từng bị người khác xem chuyện náo nhiệt của mình, Chu Hiểu Mai cũng biến thành một người thích xem chuyện vui, giờ cô ấy nhất quyết phải "trả đũa" bằng cách đi xem náo nhiệt của kẻ khác. Cô ấy kéo theo Liễu Tinh Hòa chạy nhanh lên phía trước, còn gọi cả cha mình đi theo.
Giờ không bị ai che khuất, Liễu Nhị Giang nhìn rõ người ấy.
A! Là em gái, đúng là em gái đã về rồi!
Trong lòng Liễu Nhị Giang kích động, nhưng thấy mấy chữ trên giấy, anh ta đành ngồi yên, chớp chớp mắt chào cô, rồi quay đi chờ đến trạm sẽ xuống, trong lòng thấp thỏm lo âu. Anh ta trông thấy vải băng trên cổ em gái, thấy cô gầy hơn nhiều. Không biết ở thành phố đã xảy ra chuyện gì. Về nhà anh ta nhất định phải hỏi rõ, bây giờ chưa tiện.
Bên đây, Chu Hiểu Mai thấy biểu hiện kia thì tò mò hỏi Liễu Tinh Hòa, nhưng cô chỉ lắc đầu cười, không trả lời. Chu Hiểu Mai cũng biết ý không hỏi thêm, quay sang tán gẫu chuyện khác.
Nửa giờ sau, xe đến công xã Thanh Vĩnh, Liễu Nhị Giang ngồi yên chờ những người chen chúc trong xe xuống bớt mới đứng dậy, mang theo đồ đạc vui mừng chạy ra chỗ Liễu Tinh Hòa đang đứng ở hàng ghế cuối, chìa tay giúp cô cầm đồ.
"Em gái, anh giúp em xách hành lý. Tại sao em lại về một mình, không báo trước để anh hai lên thành phố đón, một mình em rất nguy hiểm."
"Em đi cùng với Chu Hiểu Mai và cha cô ấy, đâu phải đi một mình, anh đừng lo."
Liễu Tinh Hòa nói đơn giản, đưa một túi hành lý cho anh ta.
Liễu Nhị Giang gật đầu chào hai cha con nhà họ Chu, cảm ơn một tiếng: "Hành lý cứ đưa hết cho anh, anh cầm được."
"Không sao, em tự cầm cũng được, không nặng lắm, anh hai nhìn nè." Liễu Tinh Hòa nhấc bọc đồ lên, bước xuống xe.
"Tại sao mới xa nhau có chút mà em khách sáo vậy? Dù không nặng anh cũng giúp, anh trai nên như thế." Liễu Nhị Giang giả vờ không vui.
"Được rồi, nhờ anh hai cầm giúp em vậy." Liễu Tinh Hòa dứt khoát nhét bọc hành lý vào tay anh ta.
Liễu Nhị Giang như ý muốn, vui vẻ hẳn lên: "Thế mới đúng, đi, chúng ta đến hợp tác xã cung - tiêu mua chút thịt về, hôm nay về hấp sủi cảo ăn."
Hai cha con nhà họ Chu cũng theo sau, đi vào trấn.
Bốn người tạm chia nhau hành động tại đầu trấn, cha con nhà họ Chu đi mua cơm ở quán ăn quốc doanh.
Liễu Nhị Giang đi hợp tác xã cung - tiêu.
Còn Liễu Tinh Hòa đi đến văn phòng thanh niên trí thức ở công xã để báo danh.
Làm xong việc, bọn họ lại tụ tập tại đầu trấn, rồi cùng nhau đi bộ về, quãng đường mười dặm.
Không còn cách nào, nơi đây không có xe bò như trong tiểu thuyết, càng không có máy kéo xa xỉ, lại càng không có xe buýt nông thôn sang trọng. Chỉ còn cách dùng xe 11 (một cách nói vui: "xe 11" = đi bộ) mà thôi.
Đây cũng là lý do tại sao chủ nhiệm Chu mua cho con gái một chiếc xe đạp, việc đi lại giữa trấn và đội rất bất tiện.
Liễu Tinh Hòa thêm lần nữa cảm thấy may mắn vì nhà họ Chu là gia đình có điều kiện, thương con, may mắn khi cô nghe được tin tức ở tòa nhà bách hóa hôm đó.
Sau này cô có xe đạp, có công việc, ngày tháng ở đây cũng không quá khó khăn.
Giờ thì cô đành dùng "xe 11", vung chân mà đi.
Cô còn phải đến đội trình diện, rồi mang tài liệu đi làm thủ tục làm việc tại hợp tác xã.
Sau một giờ đồng hồ đi bộ tới đại đội, bọn họ nghe thấy trong đội có người hô to: "Có kịch hay để xem rồi!"
Mới nãy còn mệt mỏi, Liễu Tinh Hòa lập tức phấn chấn hẳn: Có kịch hay để xem à? Ở đâu?
"Nhanh lên, nhanh lên, phía trước ầm ĩ lắm, ầm ĩ dữ dội lắm, mau đến xem náo nhiệt."
Lỗ tai Liễu Tinh Hòa lập tức nghe được một câu như vậy.
Ồ, náo nhiệt ngay trước mắt à?
"Tinh Hòa, đi thôi, đã gặp phải thì tiện thể xem luôn, ngay đằng trước thôi, chúng ta cũng qua xem đi."
Kể từ khi từng bị người khác xem chuyện náo nhiệt của mình, Chu Hiểu Mai cũng biến thành một người thích xem chuyện vui, giờ cô ấy nhất quyết phải "trả đũa" bằng cách đi xem náo nhiệt của kẻ khác. Cô ấy kéo theo Liễu Tinh Hòa chạy nhanh lên phía trước, còn gọi cả cha mình đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.