Chương 72: Lần Đầu Ngồi Lên Ngai Vàng
Độc Cô Cầu Bại
04/12/2019
Tại cung điện của mình, nữ hoàng Ariana đang nằm nghỉ ngơi trên giường,
thấy trời đã khuya nhưng vẫn chưa thấy có thông báo tin tức gì về chuyện Tịch Dao đã chết, vì thế nàng ta biết rõ có lẽ kế hoạch của nữ quan
Weon đã thất bại thảm hại, nàng ta cũng đã học được cách tiết chế sự tức giận sau mấy chục lần ám sát Merity bất thành vì thế không hề tỏ ra tức giận mà chỉ lên tiếng gọi.
"Người đâu, mau triệu Weon tới đây cho ta."
Một hồi sau nữ quan Weon đã tới, bà ta cúi rạp đầu xuống đất quỳ bên cạnh giường của Ariana, run rẩy nói.
"Nữ hoàng, con ả Tịch Dao kia vô cùng may mắn, có thể thoát chết được lần này, lần sau... tuyệt đối sẽ không có sự may mắn ấy nữa đâu ạ, thần sẽ bỏ thuốc vào thức ăn của nó..."
Ariana không hề quay người lại nhìn nữ quan Weon, chỉ lên tiếng lạnh lùng.
"Ngươi hãy thôi cái ý nghĩ bỏ thuốc vào thức ăn của ả đi, ả ta học y rất giỏi, trước đây chính ả đã cứu Merity khỏi cái chết 2 lần khi ta bỏ thuốc độc, ả ta là ngự y giỏi nhất hoàng cung đó, với ả mà nói độc dược chỉ là đồ chơi, ngươi nên chọn cách nào nhanh, gọn lẹ một tý đi."
Nữ quan Weon hơi bị kinh ngạc bởi thái độ của Ariana, nàng ta không tỏ ra tức giận mà ngược lại còn chỉ điểm cho bà ấy, dù sao thì bà ấy nhất định cũng phải lấy cho bằng được cái mạng của Tịch Dao, bằng không thề không làm người.
--------Sáng Hôm Sau------
Quy chế của Ai Cập cổ đại khác biệt khá nhiều so với Trung Hoa cổ đại. Nếu như ở Trung Hoa hoàng đế rất ít khi xuất chinh chỉ để các tướng sĩ đánh trận thì ở Ai Cập các vị vua thường thích tự thân đánh trận, mỗi khi các vị pharaoh đi đánh trận thì toàn bộ quyền lực sẽ giao cho hoàng phi và các đại thần xử lý, vì thế dù muốn dù không, hôm nay Tịch Dao phải thay mặt Merity mà đi thiết triều buổi sáng.
Vì chuyện bị ám sát đêm qua nên Tịch Dao phải dọn qua phòng của Merity ở nhờ một đêm, trời mờ mờ sáng Tịch Dao tỉnh dậy, sau khi vệ sinh cá nhân, thay y phục và làm tóc xong, nàng phải đi tới phòng nghị sự thiết triều cùng với các quan đại thần, trên lối nhỏ là đường tắc từ tẩm cung hoàng đế tới phòng nghị sự nàng hết sức lo lắng, bồn chồn không yên, cảm giác này giống hệt như cái lúc mà nàng lần đầu tiên đi chủ trì một hội nghị y học ở Mỹ vậy, khi tới gần căn phòng ấy bỗng nàng đứng lại lấy tinh thần, tỳ nữ thân cận của nàng là Viva cũng đã cùng nàng tới phòng nghị sự, thấy nàng dừng lại liền hỏi nàng.
"Lệnh bà, người cảm thấy không ổn chỗ nào sao?"
Tịch Dao hít thật mạnh thở thật sâu lắc đầu.
"Không sao, chúng ta đi thôi."
Viva nghe nàng nói thế liền gật đầu, đi theo sau bước chân của nàng. Cuối cùng đã đi tới căn phòng ấy, vốn dĩ đường tắt này rất ngắn chỉ tầm 50m nhưng vì nàng lo lắng vì thế đối với nàng nó rất là dài và khó đi.
Trước mặt của Tịch Dao là một căn phòng rộng lớn với cấu trúc hình chữ nhật, chiều rộng của căn phòng này tầm khoảng 5m, chiều dài lại gấp 2 lần lên tới khoảng 10m, chính giữa phòng được trang trí một cái thảm to bên trong chiếc thảm ấy là một cái bàn chữ nhật rộng tầm 1m5 nhưng chiều dài thì lên tới 5-7m, cùng với đó là khoảng 30 chiếc ghế gỗ mà các quan đại thần đang ngồi trên đó, trên đầu bàn lại để một chiếc ngai vàng làm bằng vàng nguyên chất được khắc chế vô cùng tinh sảo và tỷ mỉ, lưng chiếc ngai vàng được khắc như hình tựa một con chim đang sải cánh, hai tay vịn của chiếc ngai vàng lại được khắc như kiểu là hai con rắn hổ mang to lớn, quyền lực và đáng sợ.
Nhìn sơ sơ căn phòng này, rất giống với một phòng họp cổ đông ở thời hiện đại của thế kỷ 21, nếu không tính trang trí, kiểu cách căn phòng cũng như cái ngai vàng to bự và khủng bố kia ra, phòng này có ba lối ra vào, 2 lối chính và 1 lối phụ dành riêng cho pharaoh chính là lối nàng vừa đi.
Thấy Tịch Dao đã tới, tể tướng cùng với tất cả các quan đại thần ở đây đều đồng loạt đứng dậy, quỳ xuống sàn thi lễ với nàng.
"Kính chào hoàng phi, hoàng phi vạn an!"
Tịch Dao thầm thở nhẹ một hơi, đỡ lấy tể tướng đứng dậy rồi nhìn đám người kia ra lệnh.
"Các khanh hãy bình thân đi, có gì muốn tấu thì cứ nói."
Các vị đại thần đứng dậy, ai nấy cũng trở về vị trí của mình, nhưng hầu như không ai dám là người đầu tiên mở miệng, lúc này thượng quan Supeta đứng dậy cung kính nói.
"Thưa hoàng phi, thần là muốn hỏi người một việc, mấy dạo gần đây kinh thành ai ai cũng đồn về chuyện hoàng phi lúc ở Assyria trở về có từng đi qua một ngôi làng có nguồn nước bẩn và đục, lúc đó hoàng phi đã làm phép vào một chiếc lu khiến cho nước từ trong chiếc lu ấy chảy ra vừa sạch vừa trong, không biết rằng những lời đồn kia có đúng hay không ạ?"
Nghe thượng quan Supeta nói thế, các vị quan thần liền bàn tán qua lại với nhau.
"Có tin đồn như thế thật sao?"
"Ừ thật đó, dạo này tôi cũng đã nghe được, bán tín bán nghi mà không dám hỏi trực tiếp."
"Việc này là hoàn toàn có thật đó, chính miệng các binh sĩ hộ tống hoàng phi trở về đã xác minh."
"Vậy là chuyện thần kỳ này là có thật sao?"
"Chứ sao nữa, mà im lặng đi, hoàng phi đang ở đây đó."
Tịch Dao nghe những lời nói qua nói lại của các quan thần, cộng thêm lời nói của thượng quan Supeta thì nàng cũng đã hiểu việc nàng lọc nước kia đã được lan truyền tới mức nào, mọi người còn tưởng rằng là nàng đã làm phép, haizzz đúng là không có gì có thể qua nổi miệng lưỡi thiên hạ mà.
"Quả thật là có chuyện này, có điều không phải là ta làm phép mà ta chỉ đơn giản là lọc nước mà thôi, hiểu chứ là lọc nước ấy, nhưng khanh hỏi việc này là muốn sát thực hay là còn vì chuyện gì khác?"
Những đại thần nghe nàng chính miệng khẳng định như thế lại bàn tán xôn xao, thượng quan Supeta vui vẻ đáp.
"Bẩm hoàng phi, thần vừa muốn sát thực cũng là vừa có ý khác, hiện tại Ai Cập chúng ta ở những vùng Hạ Ai Cập, biên giới vẫn còn rất nhiều thôn làng, thị trấn gặp cảnh thiếu nước và nạn nước bẩn cực kỳ trầm trọng, vì thế thần muốn khẩn xin hoàng phi có thể làm phép... à không là lọc nước để giúp đỡ các thị trấn kia."
Một lời nói của thượng quan Supeta nói ra tất cả mọi người ở đây đều hết lòng tán thành, tể tướng liền lên tiếng.
"Lời này của thượng quan Supeta nói không hề sai, mối lo lắng về việc thiếu nước và nước bẩn đã là chuyện rất chi là cũ kĩ nhưng luôn là mối lo ngại hết sức thiết yếu, người dân nếu không có nước sạch để sử dụng sẽ rất dễ bị bệnh và ảnh hưởng đến rất nhiều thứ liên quan, hoàng phi* ý của con thế nào?"
*Tể tướng Reginald gọi Tịch Dao như thế là để tránh việc gọi thẳng tên, đây là lễ nghĩa giữa quân thần.
Tịch Dao cũng đã định nhắc về chuyện này trong một ngày không xa, không ngờ thượng quan Supeta đã nhắc đến nó sớm như thế, nàng tất nhiên cũng sẽ giúp đỡ hết sức.
"Thượng quan và tể tướng nói rất đúng, hiện bây giờ ở Ai Cập có nhiều nơi có tình trạng không có nước vào mùa hè, thậm chí có nước cũng là nước đục, phèn uống vào sẽ rất có hại cho sức khỏe. Thượng quan Supeta đã nói vậy rồi, thì bắt đầu từ bây giờ đã sẽ bổ nhiệm khanh làm quan khám sát tình trạng thiếu nước và ô nhiễm nguồn nước, tướng quân Melvin ta hy vọng khanh cũng hãy hợp tác với thượng quan, cho thượng quan mượn ít nhiều binh sĩ, nhóm binh sĩ này hãy chia ra làm 3 nhóm: nhóm 1 sẽ đi điều tra và lập danh sách các thị trấn thôn làng thiếu nước và ô nhiễm. Nhóm 2 sẽ nhận nhiệm vụ đi thu mua những chiếc lu lớn về để ta làm ra lu lọc nước sau đó sẽ theo danh sách của nhóm 1 mà vận chuyển những chiếc lu tới nơi cần sử dụng. Nhóm 3 là nhóm vất vả và cần nhiều người nhất, trách nhiệm của nhóm này là giúp khoan giếng, đào nương giúp tìm nguồn nước cho các thị trấn, thôn làng thiếu nước."
Lời nàng nói ra, tất cả mọi người ở đây đều đã hiểu rõ vấn đề, thượng quan Supeta liền đứng dậy thi lễ với nàng mang chất giọng vạn lần bái phục.
"Hoàng phi thật anh minh, thần nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm mà người đã giao phó, mang nước sạch và nguồn nước đến cho mọi người, chiều nay thần sẽ cho người đi thu mua lu nước và điều tra ngay. Thần thay mặt dân chúng ở vùng sâu vùng xa cảm tạ lời thương người như con của hoàng phi."
Những vị quan đại thần ai nấy ra bội phục nàng, càng quý trọng lòng yêu thương con dân của nàng, bỗng một vị đại thần lên tiếng.
"Thưa hoàng phi, chuyện nước bẩn đã giải quyết xong, vậy còn chuyện thiếu nước phải làm sao ạ, ý của thần là trong trường hợp không có nguồn nước."
Các vị đại thần và cả Tịch Dao đều trầm ngâm, suy nghĩ. Tịch Dao lại bỗng lên tiếng
"Về vấn đề này, quả thật là rất đáng lo, thế này đi giả sử nếu như khoan giếng không có nước hoặc ngôi làng, thị trấn ấy gần sa mạc thì cứ trực tiếp cho di dời người dân ở đó đi tới một nơi khác, tuy có chút bất tiện nhưng lại an toàn hơn, tất nhiên triều đình sẽ trợ cấp và giúp duy dời."
Những viên đại thần liền gật đầu tán thành, lúc này một vị tướng quân trẻ tuổi lên tiếng.
"Bẩm hoàng phi, thần có câu hỏi này muốn hỏi người, người thấy trận chiến với Hittite chúng ta có bấy nhiêu phần thắng ạ?"
Hôm trước Merity mở cuộc họp nghị sự, tất cả đều là quân thần kỳ cựu, trung thành tuyệt đối vì thế có rất nhiều người ở đây vẫn chưa biết gì nhiều về kế hoạch kia tránh việc lan truyền tin tức tới những nơi không nên biết, vì thế có rất nhiều quân thần không biết kế hoạch tỏ ra lo lắng, Tịch Dao liền lo tiếng trấn an.
"Các khanh hãy nên nhớ rằng, thủ thành thì lúc nào cũng dễ hơn công thành, còn nữa để tới được Ai Cập của ta quân Hittite còn phải vượt qua Địa Trung Hải, mà có vượt được Địa Trung Hải sâu thẩm và dữ tợn hay không... thì còn phải xem vào ông trời."
"Người đâu, mau triệu Weon tới đây cho ta."
Một hồi sau nữ quan Weon đã tới, bà ta cúi rạp đầu xuống đất quỳ bên cạnh giường của Ariana, run rẩy nói.
"Nữ hoàng, con ả Tịch Dao kia vô cùng may mắn, có thể thoát chết được lần này, lần sau... tuyệt đối sẽ không có sự may mắn ấy nữa đâu ạ, thần sẽ bỏ thuốc vào thức ăn của nó..."
Ariana không hề quay người lại nhìn nữ quan Weon, chỉ lên tiếng lạnh lùng.
"Ngươi hãy thôi cái ý nghĩ bỏ thuốc vào thức ăn của ả đi, ả ta học y rất giỏi, trước đây chính ả đã cứu Merity khỏi cái chết 2 lần khi ta bỏ thuốc độc, ả ta là ngự y giỏi nhất hoàng cung đó, với ả mà nói độc dược chỉ là đồ chơi, ngươi nên chọn cách nào nhanh, gọn lẹ một tý đi."
Nữ quan Weon hơi bị kinh ngạc bởi thái độ của Ariana, nàng ta không tỏ ra tức giận mà ngược lại còn chỉ điểm cho bà ấy, dù sao thì bà ấy nhất định cũng phải lấy cho bằng được cái mạng của Tịch Dao, bằng không thề không làm người.
--------Sáng Hôm Sau------
Quy chế của Ai Cập cổ đại khác biệt khá nhiều so với Trung Hoa cổ đại. Nếu như ở Trung Hoa hoàng đế rất ít khi xuất chinh chỉ để các tướng sĩ đánh trận thì ở Ai Cập các vị vua thường thích tự thân đánh trận, mỗi khi các vị pharaoh đi đánh trận thì toàn bộ quyền lực sẽ giao cho hoàng phi và các đại thần xử lý, vì thế dù muốn dù không, hôm nay Tịch Dao phải thay mặt Merity mà đi thiết triều buổi sáng.
Vì chuyện bị ám sát đêm qua nên Tịch Dao phải dọn qua phòng của Merity ở nhờ một đêm, trời mờ mờ sáng Tịch Dao tỉnh dậy, sau khi vệ sinh cá nhân, thay y phục và làm tóc xong, nàng phải đi tới phòng nghị sự thiết triều cùng với các quan đại thần, trên lối nhỏ là đường tắc từ tẩm cung hoàng đế tới phòng nghị sự nàng hết sức lo lắng, bồn chồn không yên, cảm giác này giống hệt như cái lúc mà nàng lần đầu tiên đi chủ trì một hội nghị y học ở Mỹ vậy, khi tới gần căn phòng ấy bỗng nàng đứng lại lấy tinh thần, tỳ nữ thân cận của nàng là Viva cũng đã cùng nàng tới phòng nghị sự, thấy nàng dừng lại liền hỏi nàng.
"Lệnh bà, người cảm thấy không ổn chỗ nào sao?"
Tịch Dao hít thật mạnh thở thật sâu lắc đầu.
"Không sao, chúng ta đi thôi."
Viva nghe nàng nói thế liền gật đầu, đi theo sau bước chân của nàng. Cuối cùng đã đi tới căn phòng ấy, vốn dĩ đường tắt này rất ngắn chỉ tầm 50m nhưng vì nàng lo lắng vì thế đối với nàng nó rất là dài và khó đi.
Trước mặt của Tịch Dao là một căn phòng rộng lớn với cấu trúc hình chữ nhật, chiều rộng của căn phòng này tầm khoảng 5m, chiều dài lại gấp 2 lần lên tới khoảng 10m, chính giữa phòng được trang trí một cái thảm to bên trong chiếc thảm ấy là một cái bàn chữ nhật rộng tầm 1m5 nhưng chiều dài thì lên tới 5-7m, cùng với đó là khoảng 30 chiếc ghế gỗ mà các quan đại thần đang ngồi trên đó, trên đầu bàn lại để một chiếc ngai vàng làm bằng vàng nguyên chất được khắc chế vô cùng tinh sảo và tỷ mỉ, lưng chiếc ngai vàng được khắc như hình tựa một con chim đang sải cánh, hai tay vịn của chiếc ngai vàng lại được khắc như kiểu là hai con rắn hổ mang to lớn, quyền lực và đáng sợ.
Nhìn sơ sơ căn phòng này, rất giống với một phòng họp cổ đông ở thời hiện đại của thế kỷ 21, nếu không tính trang trí, kiểu cách căn phòng cũng như cái ngai vàng to bự và khủng bố kia ra, phòng này có ba lối ra vào, 2 lối chính và 1 lối phụ dành riêng cho pharaoh chính là lối nàng vừa đi.
Thấy Tịch Dao đã tới, tể tướng cùng với tất cả các quan đại thần ở đây đều đồng loạt đứng dậy, quỳ xuống sàn thi lễ với nàng.
"Kính chào hoàng phi, hoàng phi vạn an!"
Tịch Dao thầm thở nhẹ một hơi, đỡ lấy tể tướng đứng dậy rồi nhìn đám người kia ra lệnh.
"Các khanh hãy bình thân đi, có gì muốn tấu thì cứ nói."
Các vị đại thần đứng dậy, ai nấy cũng trở về vị trí của mình, nhưng hầu như không ai dám là người đầu tiên mở miệng, lúc này thượng quan Supeta đứng dậy cung kính nói.
"Thưa hoàng phi, thần là muốn hỏi người một việc, mấy dạo gần đây kinh thành ai ai cũng đồn về chuyện hoàng phi lúc ở Assyria trở về có từng đi qua một ngôi làng có nguồn nước bẩn và đục, lúc đó hoàng phi đã làm phép vào một chiếc lu khiến cho nước từ trong chiếc lu ấy chảy ra vừa sạch vừa trong, không biết rằng những lời đồn kia có đúng hay không ạ?"
Nghe thượng quan Supeta nói thế, các vị quan thần liền bàn tán qua lại với nhau.
"Có tin đồn như thế thật sao?"
"Ừ thật đó, dạo này tôi cũng đã nghe được, bán tín bán nghi mà không dám hỏi trực tiếp."
"Việc này là hoàn toàn có thật đó, chính miệng các binh sĩ hộ tống hoàng phi trở về đã xác minh."
"Vậy là chuyện thần kỳ này là có thật sao?"
"Chứ sao nữa, mà im lặng đi, hoàng phi đang ở đây đó."
Tịch Dao nghe những lời nói qua nói lại của các quan thần, cộng thêm lời nói của thượng quan Supeta thì nàng cũng đã hiểu việc nàng lọc nước kia đã được lan truyền tới mức nào, mọi người còn tưởng rằng là nàng đã làm phép, haizzz đúng là không có gì có thể qua nổi miệng lưỡi thiên hạ mà.
"Quả thật là có chuyện này, có điều không phải là ta làm phép mà ta chỉ đơn giản là lọc nước mà thôi, hiểu chứ là lọc nước ấy, nhưng khanh hỏi việc này là muốn sát thực hay là còn vì chuyện gì khác?"
Những đại thần nghe nàng chính miệng khẳng định như thế lại bàn tán xôn xao, thượng quan Supeta vui vẻ đáp.
"Bẩm hoàng phi, thần vừa muốn sát thực cũng là vừa có ý khác, hiện tại Ai Cập chúng ta ở những vùng Hạ Ai Cập, biên giới vẫn còn rất nhiều thôn làng, thị trấn gặp cảnh thiếu nước và nạn nước bẩn cực kỳ trầm trọng, vì thế thần muốn khẩn xin hoàng phi có thể làm phép... à không là lọc nước để giúp đỡ các thị trấn kia."
Một lời nói của thượng quan Supeta nói ra tất cả mọi người ở đây đều hết lòng tán thành, tể tướng liền lên tiếng.
"Lời này của thượng quan Supeta nói không hề sai, mối lo lắng về việc thiếu nước và nước bẩn đã là chuyện rất chi là cũ kĩ nhưng luôn là mối lo ngại hết sức thiết yếu, người dân nếu không có nước sạch để sử dụng sẽ rất dễ bị bệnh và ảnh hưởng đến rất nhiều thứ liên quan, hoàng phi* ý của con thế nào?"
*Tể tướng Reginald gọi Tịch Dao như thế là để tránh việc gọi thẳng tên, đây là lễ nghĩa giữa quân thần.
Tịch Dao cũng đã định nhắc về chuyện này trong một ngày không xa, không ngờ thượng quan Supeta đã nhắc đến nó sớm như thế, nàng tất nhiên cũng sẽ giúp đỡ hết sức.
"Thượng quan và tể tướng nói rất đúng, hiện bây giờ ở Ai Cập có nhiều nơi có tình trạng không có nước vào mùa hè, thậm chí có nước cũng là nước đục, phèn uống vào sẽ rất có hại cho sức khỏe. Thượng quan Supeta đã nói vậy rồi, thì bắt đầu từ bây giờ đã sẽ bổ nhiệm khanh làm quan khám sát tình trạng thiếu nước và ô nhiễm nguồn nước, tướng quân Melvin ta hy vọng khanh cũng hãy hợp tác với thượng quan, cho thượng quan mượn ít nhiều binh sĩ, nhóm binh sĩ này hãy chia ra làm 3 nhóm: nhóm 1 sẽ đi điều tra và lập danh sách các thị trấn thôn làng thiếu nước và ô nhiễm. Nhóm 2 sẽ nhận nhiệm vụ đi thu mua những chiếc lu lớn về để ta làm ra lu lọc nước sau đó sẽ theo danh sách của nhóm 1 mà vận chuyển những chiếc lu tới nơi cần sử dụng. Nhóm 3 là nhóm vất vả và cần nhiều người nhất, trách nhiệm của nhóm này là giúp khoan giếng, đào nương giúp tìm nguồn nước cho các thị trấn, thôn làng thiếu nước."
Lời nàng nói ra, tất cả mọi người ở đây đều đã hiểu rõ vấn đề, thượng quan Supeta liền đứng dậy thi lễ với nàng mang chất giọng vạn lần bái phục.
"Hoàng phi thật anh minh, thần nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm mà người đã giao phó, mang nước sạch và nguồn nước đến cho mọi người, chiều nay thần sẽ cho người đi thu mua lu nước và điều tra ngay. Thần thay mặt dân chúng ở vùng sâu vùng xa cảm tạ lời thương người như con của hoàng phi."
Những vị quan đại thần ai nấy ra bội phục nàng, càng quý trọng lòng yêu thương con dân của nàng, bỗng một vị đại thần lên tiếng.
"Thưa hoàng phi, chuyện nước bẩn đã giải quyết xong, vậy còn chuyện thiếu nước phải làm sao ạ, ý của thần là trong trường hợp không có nguồn nước."
Các vị đại thần và cả Tịch Dao đều trầm ngâm, suy nghĩ. Tịch Dao lại bỗng lên tiếng
"Về vấn đề này, quả thật là rất đáng lo, thế này đi giả sử nếu như khoan giếng không có nước hoặc ngôi làng, thị trấn ấy gần sa mạc thì cứ trực tiếp cho di dời người dân ở đó đi tới một nơi khác, tuy có chút bất tiện nhưng lại an toàn hơn, tất nhiên triều đình sẽ trợ cấp và giúp duy dời."
Những viên đại thần liền gật đầu tán thành, lúc này một vị tướng quân trẻ tuổi lên tiếng.
"Bẩm hoàng phi, thần có câu hỏi này muốn hỏi người, người thấy trận chiến với Hittite chúng ta có bấy nhiêu phần thắng ạ?"
Hôm trước Merity mở cuộc họp nghị sự, tất cả đều là quân thần kỳ cựu, trung thành tuyệt đối vì thế có rất nhiều người ở đây vẫn chưa biết gì nhiều về kế hoạch kia tránh việc lan truyền tin tức tới những nơi không nên biết, vì thế có rất nhiều quân thần không biết kế hoạch tỏ ra lo lắng, Tịch Dao liền lo tiếng trấn an.
"Các khanh hãy nên nhớ rằng, thủ thành thì lúc nào cũng dễ hơn công thành, còn nữa để tới được Ai Cập của ta quân Hittite còn phải vượt qua Địa Trung Hải, mà có vượt được Địa Trung Hải sâu thẩm và dữ tợn hay không... thì còn phải xem vào ông trời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.