Chương 62: Tin Vui Gửi Về Ai Cập
Độc Cô Cầu Bại
15/11/2019
Đêm hôm đó quan cận vệ Vincent đã phái ba mật vụ từ Assyria trở về Ai
Cập gửi lại tin mừng cho tể tướng cùng với các quan viên trong triều. Ba mật vụ kia nhận lệnh rồi đi ngay trong đêm mà không nghỉ ngơi.
-------
Chiều ngày hôm sau, lá thư đó cùng với ba mật vụ kia đã về tới Ai Cập. Họ vào trong hoàng cung đưa thư lại cho tể tướng Reginald, ông ấy nhận được lá thư liền lập tức cho gọi các quan viên đại thần tới cùng đọc thư, trong thư Merity kể về chuyện nàng và hắn đã trùng phùng lại còn kết thâm giao với Assyria, Merity cũng có viết trong thư rằng hai ngày sau nàng và Merity cùng đoàn quân sẽ khởi hành trở về.
Tất cả những quan viên đại thần có mặt ở đây đều rất hạnh phúc và an lòng khi cầm trên tay lá thư của pharaoh, họ xì xào nói chuyện với nhau, đại quan tư tế Daniel cầm trên tay lá thư tỏ ra vô cùng vui mừng.
"Tôi biết mà, hoàng phi là người được thần linh phù hộ nhất định sẽ bình an vô sự, mấy ngày trước tôi thấy rõ ngôi sao của hoàng phi sáng lạn không còn bị mây mờ che giấu, điều đó chứng tỏ tin rằng hoàng phi sẽ gặp dữ hóa lành, bình an mà trở về với chúng ta."
Nghe vậy tướng quân Melvin cũng gật đầu, anh lên tiếng.
"Tể tướng, pharaoh nếu như đã đón được thành công hoàng phi trở về rồi, vậy chúng ta cũng nên nói cho toàn con dân Ai Cập biết việc này để họ còn tổ chức ăn mừng, dù gì cũng còn 5 ngày nữa là tới lễ hội của thần mặt trời Ra rồi."
Những quan viên khác cũng là gật đầu tán thành, tể tướng Reginald ông ấy cũng thấy rằng nên cho mọi người biết rõ để người dân có thể an tâm.
"Cậu nói đúng, cũng phải để cho mọi người biết rằng hoàng phi của chúng ta đã bình an và sẽ sớm trở về với chúng ta, để toàn thể trên dưới Ai Cập chúng ta được vui vẻ hạnh phúc như trước kia."
Nói vậy tể tướng Reginald và các vị đại thần liền đi ra trước cổng hoàng cung, những dân chúng xung quanh thấy thế lập tức chạy tới mà nghe tin tức bởi họ đều biết mỗi khi tể tướng cùng các quan đại thần đứng trước cổng là sẽ có chuyện lớn xảy ra, tể tướng Reginald giơ tay lên trời cao hạnh phúc nói to.
"Kính thưa những thần dân của Ai Cập, nhờ vào phước lành của thần linh và sự độ lượng của người, pharaoh đã thành công đón được hoàng phi và họ sẽ trở về sau 2 ngày nữa."
Một lời nói ra, khiến cho những người đang đứng ở đó đều phải reo hò vì hạnh phúc, bọn họ liên tục hô to.
"Pharaoh vạn phúc, hoàng phi vạn phúc."
"Tạ ơn thần linh tạ ơn đất mẹ sông Nin đã bảo vệ cho hoàng phi."
"Hoàng phi đã bình an vô sự rồi bà con ơi, tôi biết mà pharaoh nhất định có thể tìm được hoàng phi."
"..."
Tiếng hò reo, vui mừng không hề ngớt, từ đàn ông tới phụ nữ, người già cho tới trẻ em đều hết lòng vui mừng, họ hò reo lan truyền tin tức ra những nơi vùng quê, vùng ngoại ô rồi lại truyền tới tai của các thương buôn rồi các thương buôn ấy lại truyền nó đi những đất nước xa xôi khác. Tin tức về chuyện Merity thành công đón được nàng chớp mắt được truyền đi khắp Ai Cập và các nước láng giềng chỉ trong một ngày.
Ngày hôm đó...à không là cả đêm hôm đó cả Ai Cập đều vui mừng và hạnh phúc, bọn họ chìm trong niềm hân hoan lạ thường. Những đền thờ, đền tế đều đông ngạc người dân tới để cúng trả lễ, đêm đó cả kinh thành Memphis mở tiệc ăn mừng thâu đêm mà không biết mệt mỏi.
Tại cung điện phía nam, nơi ở của nữ hoàng Ariana, sáng sớm hôm qua cô ta cũng vừa nhận được tin tức của hầu cận của mình là tên Akira, nàng ta đang vô cùng tức giận khi không những không giết được Merity mà đến cả Steba cũng là kẻ phản bội, hắn ta đã giả bộ trung thành với nàng để đạt được mục đích, Ariana cũng giống như Merity không thể ngờ Steba lại chính là anh ruột cùng cha khác mẹ với nàng ta.
Tuy là nghe Akita nói rằng Steba sẽ được áp giải về cung điện nhưng gần 2-3 ngày nay nàng ta không có nhận được bất kỳ tin tức gì của Steba cả, vụ của Steba đã đủ tức giận, nàng ta lại vừa nhận được thêm tin tức rằng Tịch Dao vẫn còn sống đã thế Merity cũng vừa thành công đón được nàng, Ariana tức giận hết sức, nàng ta gầm rú trong cơn thịnh nộ đã lên tới cực điểm này, đứng dậy đạp đổ hết bình hoa, bình trà, ly nước đến cả bàn ghế cũng không tha. Nàng ta hét lên trong sự tức giận tột đỉnh, khuôn mặt vốn xinh đẹp quyến rũ lại bị nỗi tức giận làm cho nhăn cả lại.
"Merity...!!! Ta không tin, ta không tin ta không giết được ngươi!! Ta thề nhất định phải giết chết ngươi bằng mọi giá!!! Cho dù có phải bán linh hồn của mình cho thần Set* đi chăng nữa!!! Ta cũng phải giết chết ngươi...gừ...ta thề phải chôn vùi phu thê nhà ngươi trong địa ngục vĩnh hằng!!! Ta - Ariana bắt mọi giá cũng phải giết chết ngươi... nhất định...gừ."
Ariana liếc mắt nhìn nữ quan Weon, bà ta là người duy nhất dám ở lại cung điện kia nàng ta tức giận, nãy giờ bà ta đang quỳ xuống cúi đầu chứ không dám ngăn cản nàng ta đập phá gì cả, Ariana quát to.
"Weon...ngươi lập tức gửi thư cho Adonis, nói với anh ta rằng thỏa thuận trước đó vẫn còn hiệu luật, ta không cần biết là nửa Ai Cập hay cả Ai Cập, ta muốn anh ta bằng mọi giá cũng phải giết chết Merity và con nô tỳ Dạ Anh đó cho ta!"
Tiếng quát nộ của Ariana như sấm rền bên tai, Weon không dám ngẩng mặt lên nhìn ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận của Ariana, bà ta vẫn chỉ cúi đầu run rẩy đáp.
"Vâng... thưa nữ hoàng, thần lập tức cho người viết thư gửi đi ngay, xin nữ hoàng bức giận."
Weon run sợ lui ra ngoài, ngay trong đêm hôm đó một tên lính từ cung điện của Ariana đã rời thành, người đó cưỡi lạc đà phi nhanh nhất có thể, chuyển thư đến cho hoàng đế Julius Adonis - vua của đế chế La Mã.
Người đưa thư vượt biển Địa Trung hải để tới La Mã nhanh nhất nhưng khi đi tới gần đảo Síp lại bị quân của Hittite trên đó bắt giữ, anh ta bị áp giải tới khu ngục tối bên dưới cung điện mà người Hittite xây ở trên đảo, trùng hợp là Rehire đang ở cung điện này để nghỉ ngơi, nên tên đưa thư bị áp giải tới cung điện để hắn ta hỏi chuyện, Rehire nhìn người giao thư cười nham hiểm hỏi.
"Nữ hoàng có phải muốn hợp tác với hoàng đế La Mã để giết chết Merity?"
Tên đưa thư nghe hắn hỏi thế, ngạc nhiên ngước mắt lên hỏi.
"Chuyện đó...ngươi làm sao biết được?"
"Ngươi tưởng là bọn ta qua Ai Cập chỉ để dự hôn lễ thôi sao?"
Rehire thản nhiên trả lời, tên đưa thư lại hỏi.
"Ngươi...đã cài người vào hoàng cung Ai Cập?"
"Đúng, giờ thì trả lời câu hỏi của ta, trước khi ta mất đi kiên nhẫn."
Lời nói của Rehire nghe thì nhẹ nhàng nhưng tràn ngập sát khí, hắn nhấn mạnh từng chữ hâm dọa người đưa thư kia, tên đưa thư sợ hãi trả lời.
"Đúng vậy, nữ hoàng muốn giết chết pharaoh nhưng không thành công nên gửi thư cho hoàng đế La Mã ngỏ ý muốn liên minh muốn nhờ ngài ấy giết chết pharaoh giúp."
"Vậy...cái giá cho vụ đó là gì? Ta không tin Adonis hắn tốt bụng tốt mức không ra giá cho phi vụ này."
Tên đưa thư áp úng đáp. "Là...một nửa Ai Cập."
Rehire nghe xong mức giá cũng là mỉm cười rồi ra lệnh.
"Binh sĩ đâu, đem tên này xuống, chém chết cho ta."
Lời của của Rehire vừa dứt, đã có hai binh sĩ người Hittite tới vào lôi tên đưa thư đi.
"Thái tử điện hạ tha mạng... xin thái tử điện hạ tha mạng...Xẹttt!!!"
Sau tiếng chém một thứ gì đó của thanh đao xong thì tiếng hét xin tha mạng của tên đưa thư cũng đã không còn nữa.
Rehire bên trong cung điện cầm trong tay bức thư của Ariana cười to, giọng hắn vang lên kèm theo một mùi vị khát máu và độc ác.
"Ruke ngươi hãy dẫn theo những binh lính thân cận của mình lập tức đi qua Assyria, làm gì cũng được hãy giết chết Merity và hoàng phi của hắn, sau đó lấy thủ cấp của hắn về đây cho ta, nếu như thất bại thì phải chạy về Ai Cập gặp Ariana, đưa lá thư này cho cô ta, nói ta muốn hợp tác với cô ta và cái giá phải trả chỉ là phần biển của Ai Cập mà thôi."
Ruke đứng phía sau lưng hắn quỳ một chân xuống đất rồi thủ lễ đáp.
"Vâng thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ sẽ lập tức đi chuẩn bị ngay."
Ruke nhận lệnh rời đi, bên trong căn phòng chỉ còn lại mình Rehire, y đứng dậy bước đến cửa sổ nhìn về phía nam, cười thật to rồi tự lẩm bẩm.
"Không còn bao lâu nữa...ta sẽ trở thành vua của Ai Cập...không là vua của vùng đất này...bá chủ của lục địa đen này!!! Merity ngươi có tính toán như thế nào đi chăng nữa cũng không thể biết rằng "hắn" kẻ mà ngươi hết lòng coi trọng đó lại chính là thuộc hạ thân cận thứ 2 của ta ahahaha."
------Chú thích-------
Thần Set - Ác thần: Trong thần thoại Ai Cập, thần Set tượng trưng cho sự hỗn loạn và bão tố. Vị thần này luôn luôn đối kỵ với anh cả của mình là thần bầu trời Osiris nên luôn muốn tìm cách để giết hại anh trai và giành quyền lực từ tay anh trai của mình và trong một vài lần hắn ta đã có thể thành công.
-------
Chiều ngày hôm sau, lá thư đó cùng với ba mật vụ kia đã về tới Ai Cập. Họ vào trong hoàng cung đưa thư lại cho tể tướng Reginald, ông ấy nhận được lá thư liền lập tức cho gọi các quan viên đại thần tới cùng đọc thư, trong thư Merity kể về chuyện nàng và hắn đã trùng phùng lại còn kết thâm giao với Assyria, Merity cũng có viết trong thư rằng hai ngày sau nàng và Merity cùng đoàn quân sẽ khởi hành trở về.
Tất cả những quan viên đại thần có mặt ở đây đều rất hạnh phúc và an lòng khi cầm trên tay lá thư của pharaoh, họ xì xào nói chuyện với nhau, đại quan tư tế Daniel cầm trên tay lá thư tỏ ra vô cùng vui mừng.
"Tôi biết mà, hoàng phi là người được thần linh phù hộ nhất định sẽ bình an vô sự, mấy ngày trước tôi thấy rõ ngôi sao của hoàng phi sáng lạn không còn bị mây mờ che giấu, điều đó chứng tỏ tin rằng hoàng phi sẽ gặp dữ hóa lành, bình an mà trở về với chúng ta."
Nghe vậy tướng quân Melvin cũng gật đầu, anh lên tiếng.
"Tể tướng, pharaoh nếu như đã đón được thành công hoàng phi trở về rồi, vậy chúng ta cũng nên nói cho toàn con dân Ai Cập biết việc này để họ còn tổ chức ăn mừng, dù gì cũng còn 5 ngày nữa là tới lễ hội của thần mặt trời Ra rồi."
Những quan viên khác cũng là gật đầu tán thành, tể tướng Reginald ông ấy cũng thấy rằng nên cho mọi người biết rõ để người dân có thể an tâm.
"Cậu nói đúng, cũng phải để cho mọi người biết rằng hoàng phi của chúng ta đã bình an và sẽ sớm trở về với chúng ta, để toàn thể trên dưới Ai Cập chúng ta được vui vẻ hạnh phúc như trước kia."
Nói vậy tể tướng Reginald và các vị đại thần liền đi ra trước cổng hoàng cung, những dân chúng xung quanh thấy thế lập tức chạy tới mà nghe tin tức bởi họ đều biết mỗi khi tể tướng cùng các quan đại thần đứng trước cổng là sẽ có chuyện lớn xảy ra, tể tướng Reginald giơ tay lên trời cao hạnh phúc nói to.
"Kính thưa những thần dân của Ai Cập, nhờ vào phước lành của thần linh và sự độ lượng của người, pharaoh đã thành công đón được hoàng phi và họ sẽ trở về sau 2 ngày nữa."
Một lời nói ra, khiến cho những người đang đứng ở đó đều phải reo hò vì hạnh phúc, bọn họ liên tục hô to.
"Pharaoh vạn phúc, hoàng phi vạn phúc."
"Tạ ơn thần linh tạ ơn đất mẹ sông Nin đã bảo vệ cho hoàng phi."
"Hoàng phi đã bình an vô sự rồi bà con ơi, tôi biết mà pharaoh nhất định có thể tìm được hoàng phi."
"..."
Tiếng hò reo, vui mừng không hề ngớt, từ đàn ông tới phụ nữ, người già cho tới trẻ em đều hết lòng vui mừng, họ hò reo lan truyền tin tức ra những nơi vùng quê, vùng ngoại ô rồi lại truyền tới tai của các thương buôn rồi các thương buôn ấy lại truyền nó đi những đất nước xa xôi khác. Tin tức về chuyện Merity thành công đón được nàng chớp mắt được truyền đi khắp Ai Cập và các nước láng giềng chỉ trong một ngày.
Ngày hôm đó...à không là cả đêm hôm đó cả Ai Cập đều vui mừng và hạnh phúc, bọn họ chìm trong niềm hân hoan lạ thường. Những đền thờ, đền tế đều đông ngạc người dân tới để cúng trả lễ, đêm đó cả kinh thành Memphis mở tiệc ăn mừng thâu đêm mà không biết mệt mỏi.
Tại cung điện phía nam, nơi ở của nữ hoàng Ariana, sáng sớm hôm qua cô ta cũng vừa nhận được tin tức của hầu cận của mình là tên Akira, nàng ta đang vô cùng tức giận khi không những không giết được Merity mà đến cả Steba cũng là kẻ phản bội, hắn ta đã giả bộ trung thành với nàng để đạt được mục đích, Ariana cũng giống như Merity không thể ngờ Steba lại chính là anh ruột cùng cha khác mẹ với nàng ta.
Tuy là nghe Akita nói rằng Steba sẽ được áp giải về cung điện nhưng gần 2-3 ngày nay nàng ta không có nhận được bất kỳ tin tức gì của Steba cả, vụ của Steba đã đủ tức giận, nàng ta lại vừa nhận được thêm tin tức rằng Tịch Dao vẫn còn sống đã thế Merity cũng vừa thành công đón được nàng, Ariana tức giận hết sức, nàng ta gầm rú trong cơn thịnh nộ đã lên tới cực điểm này, đứng dậy đạp đổ hết bình hoa, bình trà, ly nước đến cả bàn ghế cũng không tha. Nàng ta hét lên trong sự tức giận tột đỉnh, khuôn mặt vốn xinh đẹp quyến rũ lại bị nỗi tức giận làm cho nhăn cả lại.
"Merity...!!! Ta không tin, ta không tin ta không giết được ngươi!! Ta thề nhất định phải giết chết ngươi bằng mọi giá!!! Cho dù có phải bán linh hồn của mình cho thần Set* đi chăng nữa!!! Ta cũng phải giết chết ngươi...gừ...ta thề phải chôn vùi phu thê nhà ngươi trong địa ngục vĩnh hằng!!! Ta - Ariana bắt mọi giá cũng phải giết chết ngươi... nhất định...gừ."
Ariana liếc mắt nhìn nữ quan Weon, bà ta là người duy nhất dám ở lại cung điện kia nàng ta tức giận, nãy giờ bà ta đang quỳ xuống cúi đầu chứ không dám ngăn cản nàng ta đập phá gì cả, Ariana quát to.
"Weon...ngươi lập tức gửi thư cho Adonis, nói với anh ta rằng thỏa thuận trước đó vẫn còn hiệu luật, ta không cần biết là nửa Ai Cập hay cả Ai Cập, ta muốn anh ta bằng mọi giá cũng phải giết chết Merity và con nô tỳ Dạ Anh đó cho ta!"
Tiếng quát nộ của Ariana như sấm rền bên tai, Weon không dám ngẩng mặt lên nhìn ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận của Ariana, bà ta vẫn chỉ cúi đầu run rẩy đáp.
"Vâng... thưa nữ hoàng, thần lập tức cho người viết thư gửi đi ngay, xin nữ hoàng bức giận."
Weon run sợ lui ra ngoài, ngay trong đêm hôm đó một tên lính từ cung điện của Ariana đã rời thành, người đó cưỡi lạc đà phi nhanh nhất có thể, chuyển thư đến cho hoàng đế Julius Adonis - vua của đế chế La Mã.
Người đưa thư vượt biển Địa Trung hải để tới La Mã nhanh nhất nhưng khi đi tới gần đảo Síp lại bị quân của Hittite trên đó bắt giữ, anh ta bị áp giải tới khu ngục tối bên dưới cung điện mà người Hittite xây ở trên đảo, trùng hợp là Rehire đang ở cung điện này để nghỉ ngơi, nên tên đưa thư bị áp giải tới cung điện để hắn ta hỏi chuyện, Rehire nhìn người giao thư cười nham hiểm hỏi.
"Nữ hoàng có phải muốn hợp tác với hoàng đế La Mã để giết chết Merity?"
Tên đưa thư nghe hắn hỏi thế, ngạc nhiên ngước mắt lên hỏi.
"Chuyện đó...ngươi làm sao biết được?"
"Ngươi tưởng là bọn ta qua Ai Cập chỉ để dự hôn lễ thôi sao?"
Rehire thản nhiên trả lời, tên đưa thư lại hỏi.
"Ngươi...đã cài người vào hoàng cung Ai Cập?"
"Đúng, giờ thì trả lời câu hỏi của ta, trước khi ta mất đi kiên nhẫn."
Lời nói của Rehire nghe thì nhẹ nhàng nhưng tràn ngập sát khí, hắn nhấn mạnh từng chữ hâm dọa người đưa thư kia, tên đưa thư sợ hãi trả lời.
"Đúng vậy, nữ hoàng muốn giết chết pharaoh nhưng không thành công nên gửi thư cho hoàng đế La Mã ngỏ ý muốn liên minh muốn nhờ ngài ấy giết chết pharaoh giúp."
"Vậy...cái giá cho vụ đó là gì? Ta không tin Adonis hắn tốt bụng tốt mức không ra giá cho phi vụ này."
Tên đưa thư áp úng đáp. "Là...một nửa Ai Cập."
Rehire nghe xong mức giá cũng là mỉm cười rồi ra lệnh.
"Binh sĩ đâu, đem tên này xuống, chém chết cho ta."
Lời của của Rehire vừa dứt, đã có hai binh sĩ người Hittite tới vào lôi tên đưa thư đi.
"Thái tử điện hạ tha mạng... xin thái tử điện hạ tha mạng...Xẹttt!!!"
Sau tiếng chém một thứ gì đó của thanh đao xong thì tiếng hét xin tha mạng của tên đưa thư cũng đã không còn nữa.
Rehire bên trong cung điện cầm trong tay bức thư của Ariana cười to, giọng hắn vang lên kèm theo một mùi vị khát máu và độc ác.
"Ruke ngươi hãy dẫn theo những binh lính thân cận của mình lập tức đi qua Assyria, làm gì cũng được hãy giết chết Merity và hoàng phi của hắn, sau đó lấy thủ cấp của hắn về đây cho ta, nếu như thất bại thì phải chạy về Ai Cập gặp Ariana, đưa lá thư này cho cô ta, nói ta muốn hợp tác với cô ta và cái giá phải trả chỉ là phần biển của Ai Cập mà thôi."
Ruke đứng phía sau lưng hắn quỳ một chân xuống đất rồi thủ lễ đáp.
"Vâng thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ sẽ lập tức đi chuẩn bị ngay."
Ruke nhận lệnh rời đi, bên trong căn phòng chỉ còn lại mình Rehire, y đứng dậy bước đến cửa sổ nhìn về phía nam, cười thật to rồi tự lẩm bẩm.
"Không còn bao lâu nữa...ta sẽ trở thành vua của Ai Cập...không là vua của vùng đất này...bá chủ của lục địa đen này!!! Merity ngươi có tính toán như thế nào đi chăng nữa cũng không thể biết rằng "hắn" kẻ mà ngươi hết lòng coi trọng đó lại chính là thuộc hạ thân cận thứ 2 của ta ahahaha."
------Chú thích-------
Thần Set - Ác thần: Trong thần thoại Ai Cập, thần Set tượng trưng cho sự hỗn loạn và bão tố. Vị thần này luôn luôn đối kỵ với anh cả của mình là thần bầu trời Osiris nên luôn muốn tìm cách để giết hại anh trai và giành quyền lực từ tay anh trai của mình và trong một vài lần hắn ta đã có thể thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.