Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh
Chương 37:
Thất Đoàn Mao Nhung Nhung
22/04/2023
Sơn động mà bộ lạc Viêm cư trú là vùng đất trũng tọa lạc giữa các ngọn núi.
Nhóm tộc nhân của bộ lạc Châm chạy nhanh như bay xuống vách núi, xuyên qua các tầng lớp lớp rừng rậm; cuối cùng ngay khi vừa qua khỏi sườn núi, bọn họ cũng có thể nhìn thấy toàn cảnh sự việc.
Hai mươi ba mươi con Thụ Lang đang hằm hè, gương mặt lộ vẻ hung quang đang vây công ở cửa sơn động nơi bộ lạc Viêm cư trú.
Những con Thụ Lang này đang cao giọng tru lên hoặc gầm gừ đe dọa, bọn chúng đang dần thu nhỏ vòng vây, bất kỳ lúc nào cũng có thể xông vào trong sơn động, cắn giết trẻ con và những dã nhân không tiện hành động.
Thủ lĩnh của lạc Viêm là Hỏa đang dẫn đầu hai mươi mấy tộc nhân thân thể cường tráng, tay cầm đuốc cháy và trường mâu đứng ở cửa động giằng co cùng bầy sói.
Bất quá, trên thân thể bọn họ, dù là cánh tay, trên đùi hay mắt cá chân, chỗ nào cũng đang chảy máu.
Tuyết dưới chân bọn họ dần chuyển thành màu hồng, xác mấy con Thụ Lang bị tiêu diệt nằm rải rác xung quanh, cũng có một hai dã nhân đã bị bầy Thụ Lang cắn xé.
Mọi người trong bộ lạc Viêm gắt gao nhìn chằm chằm bầy sói ở phía đối diện, một khắc cũng không dám thả lỏng.
Nếu chỉ mất tập trung một chút thôi, bầy Thụ Lang giảo hoạt này nhất định sẽ lập tức tấn công.
Vòng vây của bầy Thụ Lang ngày càng thu hẹp lại, có thể nhận thấy người của bộ lạc Viêm đã là nỏ mạnh hết đà, giằng co lâu như vậy không tránh khỏi sức cùng lực kiệt.
Phong nhìn cánh tay của huynh trưởng có ba vết thương dài đang chảy máu liền khẩn trương nắm chặt lưỡi liềm trong tay. Vết thương kia vừa nhìn liền biết là do móng vuốt của Thụ Lang gây ra.
Giờ phút này, trên trán của Vạn cũng đang chảy một tầng mồ hôi lạnh, bầy Thụ Lang này đáng giận ở chỗ bọn chúng vừa hung ác, giảo hoạt lại vô cùng kiên nhẫn, chỉ cần có một con chạy thoát thì chắc chắn sau này sẽ quay về báo thù.
“Mọi người chia thành ba đường, cẩn thận bao vây phía sau đàn Thụ Lang, chú ý bảo vệ an toàn bản thân.”
“Rõ, thủ lĩnh.”
Vạn cẩn thận quan sát tình hình chiến đấu, mắt thấy đàn Thụ Lang chuẩn bị tấn công thêm lần nữa, hắn rốt cuộc cũng hạ lệnh cho các tộc nhân.
“Hành động!”
Theo mệnh lệnh của Vạn, các thành viên của bộ lạc Châm lập tức chia thành ba nhóm. Bọn họ mượn áo lông vũ trắng muốt trên người che chắn, nắm chặt lưới liềm sắc bén trong tay nhanh chóng di chuyển trên nền tuyết.
Quân Tiểu Nam có cung tiễn trong tay nên có thể công kích từ xa, theo kế hoạch đã bàn bạc với a phụ Vạn, trước khi đến trận địa ở cửa động của bộ lạc Viêm, cô đã nhảy lên một cây to cành lá xum xuê.
Sở dĩ loài sói này được gọi là Thụ Lang là bởi vì móng vuốt sắc nhọn của bọn chúng vô cùng hữu lực, đồng thời cũng rất giỏi leo cây.
Tuy rằng hình thể của bọn chúng không phải thuộc dạng cao lớn khổng lồ nhưng lại cực kỳ linh hoạt và am hiểu tác chiến tập thể.
Nhóm tộc nhân của bộ lạc Châm chạy nhanh như bay xuống vách núi, xuyên qua các tầng lớp lớp rừng rậm; cuối cùng ngay khi vừa qua khỏi sườn núi, bọn họ cũng có thể nhìn thấy toàn cảnh sự việc.
Hai mươi ba mươi con Thụ Lang đang hằm hè, gương mặt lộ vẻ hung quang đang vây công ở cửa sơn động nơi bộ lạc Viêm cư trú.
Những con Thụ Lang này đang cao giọng tru lên hoặc gầm gừ đe dọa, bọn chúng đang dần thu nhỏ vòng vây, bất kỳ lúc nào cũng có thể xông vào trong sơn động, cắn giết trẻ con và những dã nhân không tiện hành động.
Thủ lĩnh của lạc Viêm là Hỏa đang dẫn đầu hai mươi mấy tộc nhân thân thể cường tráng, tay cầm đuốc cháy và trường mâu đứng ở cửa động giằng co cùng bầy sói.
Bất quá, trên thân thể bọn họ, dù là cánh tay, trên đùi hay mắt cá chân, chỗ nào cũng đang chảy máu.
Tuyết dưới chân bọn họ dần chuyển thành màu hồng, xác mấy con Thụ Lang bị tiêu diệt nằm rải rác xung quanh, cũng có một hai dã nhân đã bị bầy Thụ Lang cắn xé.
Mọi người trong bộ lạc Viêm gắt gao nhìn chằm chằm bầy sói ở phía đối diện, một khắc cũng không dám thả lỏng.
Nếu chỉ mất tập trung một chút thôi, bầy Thụ Lang giảo hoạt này nhất định sẽ lập tức tấn công.
Vòng vây của bầy Thụ Lang ngày càng thu hẹp lại, có thể nhận thấy người của bộ lạc Viêm đã là nỏ mạnh hết đà, giằng co lâu như vậy không tránh khỏi sức cùng lực kiệt.
Phong nhìn cánh tay của huynh trưởng có ba vết thương dài đang chảy máu liền khẩn trương nắm chặt lưỡi liềm trong tay. Vết thương kia vừa nhìn liền biết là do móng vuốt của Thụ Lang gây ra.
Giờ phút này, trên trán của Vạn cũng đang chảy một tầng mồ hôi lạnh, bầy Thụ Lang này đáng giận ở chỗ bọn chúng vừa hung ác, giảo hoạt lại vô cùng kiên nhẫn, chỉ cần có một con chạy thoát thì chắc chắn sau này sẽ quay về báo thù.
“Mọi người chia thành ba đường, cẩn thận bao vây phía sau đàn Thụ Lang, chú ý bảo vệ an toàn bản thân.”
“Rõ, thủ lĩnh.”
Vạn cẩn thận quan sát tình hình chiến đấu, mắt thấy đàn Thụ Lang chuẩn bị tấn công thêm lần nữa, hắn rốt cuộc cũng hạ lệnh cho các tộc nhân.
“Hành động!”
Theo mệnh lệnh của Vạn, các thành viên của bộ lạc Châm lập tức chia thành ba nhóm. Bọn họ mượn áo lông vũ trắng muốt trên người che chắn, nắm chặt lưới liềm sắc bén trong tay nhanh chóng di chuyển trên nền tuyết.
Quân Tiểu Nam có cung tiễn trong tay nên có thể công kích từ xa, theo kế hoạch đã bàn bạc với a phụ Vạn, trước khi đến trận địa ở cửa động của bộ lạc Viêm, cô đã nhảy lên một cây to cành lá xum xuê.
Sở dĩ loài sói này được gọi là Thụ Lang là bởi vì móng vuốt sắc nhọn của bọn chúng vô cùng hữu lực, đồng thời cũng rất giỏi leo cây.
Tuy rằng hình thể của bọn chúng không phải thuộc dạng cao lớn khổng lồ nhưng lại cực kỳ linh hoạt và am hiểu tác chiến tập thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.