Xuyên Về Cổ Đại Điền Văn Làm Giàu
Chương 2: Dư Hà Thị
Nhất Chỉ Tiểu Bàn
27/06/2024
Dư Thanh Mai mặc bộ áo lót và quần lót màu hồng nhạt, dù cũ đến mức có phần bạc màu nhưng được giặt sạch sẽ. Tay chân nhỏ nhắn mập mạp hồng hào, bụng căng tròn làm chiếc áo lót biến dạng đôi chút, cô đưa tay sờ mặt mình: "A, hình như là một cô bé mập mạp."
Dư Hà Thị bưng một khay gỗ vào phòng. Dư Thanh Mai nhìn lên, thấy bà mặc áo vải thô màu vàng nhạt, kết hợp với quần xám, trên quần áo có vài miếng mụn và nhỏ, nhìn tóc chải chuốt như vậy chắc chắn là thời cổ đại, kiểu tóc của Dư Hà Thị rất có rất kỹ thuật, Dư Thanh Mai không biết mô tả thế nào, nhưng được búi rất đẹp, chỉ có sợi dây cột tóc là hơi xấu.
Dư Hà Thị nhìn thấy con gái nhỏ của mình sờ mặt, đôi mắt to ngây thơ, lòng bà nở hoa cười, nhưng sau đó lại nhăn mày: "Ôi, bảo bối của nương, lần này sốt làm con gầy đi một vòng lớn, mau ăn cháo với trứng hấp con thích nhất, chúng ta bồi bổ lại cho có sức khỏe nhé."
Dư Thanh Mai ngơ ngác nhìn Dư Hà Thị: "Gầy đi một vòng lớn, vậy trước đây mình béo cỡ nào!"
Dư Hà Thị đặt khay lên giường, trong khay có hai bát và một cái thìa nhỏ. Dư Thanh Mai nhìn thấy cháo ngọt và trứng hấp trong bát, cháo có màu vàng gừng chắc là do có đường đỏ; món trứng hấp vàng óng điểm vài cọng hành lá, mùi thơm phức.
Nhưng bát và thìa đựng thức ăn trông bẩn thỉu, không biết làm từ chất liệu gì, gốm chăng? Không biết có phải là gốm hay không.
Dư Thanh Mai trong lòng vẫn chưa thể chấp nhận hiện thực, không muốn ăn thì nhiên "Rột, rột" tiếng bụng kêu lên, Dư Thanh Mai lập tức thấy ngượng ngùng, thầm nghĩ: "Quả nhiên bụng là thành thật nhất."
Dư Hà Thị nghe thấy tiếng đói bụng của khuê nữ lòng đầy thương xót, cầm bát lên lấy thìa múc cháo ngọt đút cho khuê nữ. Dư Thanh Mai thật sự đói, há miệng lớn ăn vào: "Ừm, không đặc không loãng, độ ngọt vừa phải, ngon quá." Ăn liền mấy miếng, Dư Hà Thị nhìn con gái ăn ngon lành vui mừng hẳn lên: "Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút."
Dư Thanh Mai như chú sóc nhỏ phồng má ăn, ngẩng đầu nhìn thấy hai đứa trẻ dơ hề hề đứng ở cửa, mặc cùng một kiểu áo vải bố quần áo xám xịt, nhưng vị trí miếng vụn vá lại khác nhau, tóc vàng khô được buộc thành hai búi nhỏ trên đầu. Hai đứa trông giống hệt nhau, trông hết sức gầy gò.
Cặp song sinh nhìn Dư Thanh Mai, nuốt nước bọt, nhìn Dư Hà Thị ngập ngừng gọi: "Nãi." Dư Hà Thị quay đầu thấy hai đứa thì nhăn mày, lớn tiếng gọi: "Dư Bình... Dư Bình... nhà lão nhị đâu, còn không mau đến ôm Ngưu Ngưu và Nữu Nữu vào phòng ngủ, cả ngày không biết làm gì, ngay cả hai đứa nhỏ cũng không trông được."
Một phụ nhân mặc áo vải thô màu lam chạy ngay đến cửa, mặt đầy áy náy: "Nương, con sẽ lập tức đưa bọn nhỏ đi ngủ." Sau đó quay sang nhìn Dư Thanh Mai: "Muội muội tỉnh rồi, tốt quá, không sao chứ." Nhưng khi thấy mặt không vui của Dư Hà Thị, nàng ta nhanh chóng kéo hai đứa nhỏ đi. Nhưng hai đứa nhỏ vẫn còn đang mút ngón tay, từng bước từng quay đầu nhìn chén trong tay Dư Hà Thị.
Dư Hà Thị quay lại cười nói với Dư Thanh Mai: "Thanh Mai, chúng ta ăn trứng hấp nhé thơm ngọt ngào nhé, mau ăn đi." Dư Thanh Mai từng muỗng từng muỗng ăn trứng hấp: "Ừm, thơm ngon mịn màng, đây là trứng gà nhà, ngon quá."
Dư Thanh Mai ăn xong lại nằm trên giường, Dư Hà Thị đắp chăn kỹ càng và dặn nhanh ngủ rồi ra ngoài.
Dư Thanh Mai ăn no có sức liền bắt đầu nghĩ đến chuyện vừa rồi: "Phía trước nương kêu Vợ lão đại kia và người tên Dư Bình này đều là tẩu dâu của mình; cặp song sinh đó thì ra là cháu của mình, không đúng một đứa gọi là Nữu Nữu, chắc là cặp long phượng, không ngờ nhị tẩu lại giỏi như vậy, sinh một lần tận hai đứa, nhưng sao họ lại gầy như vậy, mà xem ra nương của nguyên chủ có vẻ không thích họ, lạ thật, thời cổ đại không phải nên rất yêu thương tôn tử sao?"
Dư Thanh Mai ăn no hơi buồn ngủ, ngáp vài cái rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Dư Thanh Mai bị đánh thức, mở mắt mơ màng thấy nương bế dậy mặc quần áo: "Thanh Mai, dậy ăn sáng, ăn nóng cho ấm, ăn xong chúng ta ngủ tiếp." Rồi bế cô nàng tròn trịa ra khỏi phòng.
Dư Thanh Mai ngáp liên tục, giơ tay mập nhỏ xoa xoa mắt, nhìn khung cảnh bên ngoài: Là một sân đất vàng; đối diện là hàng rào tre, ở giữa có cánh cửa tre; bên trái là hai gian nhà đất, bên cạnh có chuồng gà; bên phải cũng là hai gian, bên cạnh có một cái chòi, nghe thấy tiếng lợn ăn 'hùm hùm'; quay đầu nhìn chỗ ngủ, bên cạnh còn một gian phòng; phía sau hình như còn có đất trống.
Dư Hà Thị bế Dư Thanh Mai vào gian thứ hai bên trái là một nhà bếp. Bên trong có hai cái bếp lớn, giữa đặt một bàn bát tiên. Ở vị trí chủ vị là một nam nhân trung niên, ăn mặc thổ hoàng sắc vải thô, cười đến vẻ mặt hòa ái.
Bên trái vị trí tràn đầy ngồi bốn người, rất giống dư Hà thị cái kia nam hẳn là nguyên chủ đại ca, bên cạnh ngồi đại tẩu cùng hai cái cùng chính mình không sai biệt lắm đại tiểu hài tử. Ngạch, cũng lớn lên giống nhau như đúc, một cái ăn mặc màu lam vải thô, một cái ăn mặc vàng nhạt, trên quần áo cũng đều đánh mụn vá.
Bên phải cũng là bốn người, nhị tẩu cùng một đôi long phượng thai mới hôm qua gặp qua, cái kia nam hẳn là tiện nghi nhị ca.
Dư Hà thị ôm tiểu khuê nữ ngồi song song đối diện với dư lão nhân. Dư thanh mai nhìn thoáng qua trên bàn, trung gian một chậu bánh bột bắp, bên cạnh một nồi cháo, còn có một chén dưa muối.
Dư Bình lần lượt múc từng bát cháo, đầu tiên là cho công công, bà bà và em chồng, sau đó lấy phần cơm phía dưới, múc đầy một bát đặc sệt. Tiếp đến là múc cho lão đại Dư Đại Vĩ và tướng công Dư Trung Vĩ cũng đều là những bát cháo đặc, rồi đến đại tẩu, bản thân cô và bốn đứa con đều chỉ được một bát nước cháo loãng.
Mọi người bắt đầu lục tục ăn cháo, cầm bánh ngô ăn kèm. Dư Ngưu Ngưu và Dư Nữu Nữu chỉ mới ba tuổi, Dư Bình đưa tay lấy cho mỗi đứa một cái bánh ngô, bẻ nhỏ bỏ vào bát nước cháo cho chúng tự ăn.
Dư Hà Thị đứng dậy đi đến bếp lớn bên trái, mở nắp vung gỗ, lấy ra một bát trứng hấp, đặt trước mặt Dư Thanh Mai: "Thanh Mai, ăn bát trứng hấp này để bồi bổ."
Lập tức, Dư Thanh Mai cảm nhận được những ánh nhìn từ cả hai bên. Người cha hiền hòa lên tiếng hỏi: "Thanh Mai, con thấy đỡ hơn chưa, còn thấy khó tẩuu ở đâu không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Dư Thanh Mai nhẹ nhàng đáp lại. Người cha vui vẻ cười rạng rỡ: "Thế thì tốt, thế thì tốt."
Cả đại ca và nhị ca cũng đều lo lắng nhìn nàng. Bốn đứa trẻ cùng hướng mắt nhìn chằm chằm bát trứng hấp trước mặt Thanh Mai, ánh mắt khát khao khiến nàng ngại ngùng không dám ăn. Đại tẩu và nhị tẩu cũng đều nhìn cô với ánh mắt cẩn trọng xen lẫn chút ghen tỵ.
Dư Hà Thị lớn tiếng nói: "Đồ Đồ, Thỏ Thỏ, Ngưu Ngưu, Nữu Nữu, sau này không được dẫn cô các con đi chơi nữa, nhìn xem, cô cô đi cùng các con về là bị sốt đấy." Bốn đứa trẻ đồng loạt cúi đầu.
Dư Hà Thị bưng một khay gỗ vào phòng. Dư Thanh Mai nhìn lên, thấy bà mặc áo vải thô màu vàng nhạt, kết hợp với quần xám, trên quần áo có vài miếng mụn và nhỏ, nhìn tóc chải chuốt như vậy chắc chắn là thời cổ đại, kiểu tóc của Dư Hà Thị rất có rất kỹ thuật, Dư Thanh Mai không biết mô tả thế nào, nhưng được búi rất đẹp, chỉ có sợi dây cột tóc là hơi xấu.
Dư Hà Thị nhìn thấy con gái nhỏ của mình sờ mặt, đôi mắt to ngây thơ, lòng bà nở hoa cười, nhưng sau đó lại nhăn mày: "Ôi, bảo bối của nương, lần này sốt làm con gầy đi một vòng lớn, mau ăn cháo với trứng hấp con thích nhất, chúng ta bồi bổ lại cho có sức khỏe nhé."
Dư Thanh Mai ngơ ngác nhìn Dư Hà Thị: "Gầy đi một vòng lớn, vậy trước đây mình béo cỡ nào!"
Dư Hà Thị đặt khay lên giường, trong khay có hai bát và một cái thìa nhỏ. Dư Thanh Mai nhìn thấy cháo ngọt và trứng hấp trong bát, cháo có màu vàng gừng chắc là do có đường đỏ; món trứng hấp vàng óng điểm vài cọng hành lá, mùi thơm phức.
Nhưng bát và thìa đựng thức ăn trông bẩn thỉu, không biết làm từ chất liệu gì, gốm chăng? Không biết có phải là gốm hay không.
Dư Thanh Mai trong lòng vẫn chưa thể chấp nhận hiện thực, không muốn ăn thì nhiên "Rột, rột" tiếng bụng kêu lên, Dư Thanh Mai lập tức thấy ngượng ngùng, thầm nghĩ: "Quả nhiên bụng là thành thật nhất."
Dư Hà Thị nghe thấy tiếng đói bụng của khuê nữ lòng đầy thương xót, cầm bát lên lấy thìa múc cháo ngọt đút cho khuê nữ. Dư Thanh Mai thật sự đói, há miệng lớn ăn vào: "Ừm, không đặc không loãng, độ ngọt vừa phải, ngon quá." Ăn liền mấy miếng, Dư Hà Thị nhìn con gái ăn ngon lành vui mừng hẳn lên: "Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút."
Dư Thanh Mai như chú sóc nhỏ phồng má ăn, ngẩng đầu nhìn thấy hai đứa trẻ dơ hề hề đứng ở cửa, mặc cùng một kiểu áo vải bố quần áo xám xịt, nhưng vị trí miếng vụn vá lại khác nhau, tóc vàng khô được buộc thành hai búi nhỏ trên đầu. Hai đứa trông giống hệt nhau, trông hết sức gầy gò.
Cặp song sinh nhìn Dư Thanh Mai, nuốt nước bọt, nhìn Dư Hà Thị ngập ngừng gọi: "Nãi." Dư Hà Thị quay đầu thấy hai đứa thì nhăn mày, lớn tiếng gọi: "Dư Bình... Dư Bình... nhà lão nhị đâu, còn không mau đến ôm Ngưu Ngưu và Nữu Nữu vào phòng ngủ, cả ngày không biết làm gì, ngay cả hai đứa nhỏ cũng không trông được."
Một phụ nhân mặc áo vải thô màu lam chạy ngay đến cửa, mặt đầy áy náy: "Nương, con sẽ lập tức đưa bọn nhỏ đi ngủ." Sau đó quay sang nhìn Dư Thanh Mai: "Muội muội tỉnh rồi, tốt quá, không sao chứ." Nhưng khi thấy mặt không vui của Dư Hà Thị, nàng ta nhanh chóng kéo hai đứa nhỏ đi. Nhưng hai đứa nhỏ vẫn còn đang mút ngón tay, từng bước từng quay đầu nhìn chén trong tay Dư Hà Thị.
Dư Hà Thị quay lại cười nói với Dư Thanh Mai: "Thanh Mai, chúng ta ăn trứng hấp nhé thơm ngọt ngào nhé, mau ăn đi." Dư Thanh Mai từng muỗng từng muỗng ăn trứng hấp: "Ừm, thơm ngon mịn màng, đây là trứng gà nhà, ngon quá."
Dư Thanh Mai ăn xong lại nằm trên giường, Dư Hà Thị đắp chăn kỹ càng và dặn nhanh ngủ rồi ra ngoài.
Dư Thanh Mai ăn no có sức liền bắt đầu nghĩ đến chuyện vừa rồi: "Phía trước nương kêu Vợ lão đại kia và người tên Dư Bình này đều là tẩu dâu của mình; cặp song sinh đó thì ra là cháu của mình, không đúng một đứa gọi là Nữu Nữu, chắc là cặp long phượng, không ngờ nhị tẩu lại giỏi như vậy, sinh một lần tận hai đứa, nhưng sao họ lại gầy như vậy, mà xem ra nương của nguyên chủ có vẻ không thích họ, lạ thật, thời cổ đại không phải nên rất yêu thương tôn tử sao?"
Dư Thanh Mai ăn no hơi buồn ngủ, ngáp vài cái rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Dư Thanh Mai bị đánh thức, mở mắt mơ màng thấy nương bế dậy mặc quần áo: "Thanh Mai, dậy ăn sáng, ăn nóng cho ấm, ăn xong chúng ta ngủ tiếp." Rồi bế cô nàng tròn trịa ra khỏi phòng.
Dư Thanh Mai ngáp liên tục, giơ tay mập nhỏ xoa xoa mắt, nhìn khung cảnh bên ngoài: Là một sân đất vàng; đối diện là hàng rào tre, ở giữa có cánh cửa tre; bên trái là hai gian nhà đất, bên cạnh có chuồng gà; bên phải cũng là hai gian, bên cạnh có một cái chòi, nghe thấy tiếng lợn ăn 'hùm hùm'; quay đầu nhìn chỗ ngủ, bên cạnh còn một gian phòng; phía sau hình như còn có đất trống.
Dư Hà Thị bế Dư Thanh Mai vào gian thứ hai bên trái là một nhà bếp. Bên trong có hai cái bếp lớn, giữa đặt một bàn bát tiên. Ở vị trí chủ vị là một nam nhân trung niên, ăn mặc thổ hoàng sắc vải thô, cười đến vẻ mặt hòa ái.
Bên trái vị trí tràn đầy ngồi bốn người, rất giống dư Hà thị cái kia nam hẳn là nguyên chủ đại ca, bên cạnh ngồi đại tẩu cùng hai cái cùng chính mình không sai biệt lắm đại tiểu hài tử. Ngạch, cũng lớn lên giống nhau như đúc, một cái ăn mặc màu lam vải thô, một cái ăn mặc vàng nhạt, trên quần áo cũng đều đánh mụn vá.
Bên phải cũng là bốn người, nhị tẩu cùng một đôi long phượng thai mới hôm qua gặp qua, cái kia nam hẳn là tiện nghi nhị ca.
Dư Hà thị ôm tiểu khuê nữ ngồi song song đối diện với dư lão nhân. Dư thanh mai nhìn thoáng qua trên bàn, trung gian một chậu bánh bột bắp, bên cạnh một nồi cháo, còn có một chén dưa muối.
Dư Bình lần lượt múc từng bát cháo, đầu tiên là cho công công, bà bà và em chồng, sau đó lấy phần cơm phía dưới, múc đầy một bát đặc sệt. Tiếp đến là múc cho lão đại Dư Đại Vĩ và tướng công Dư Trung Vĩ cũng đều là những bát cháo đặc, rồi đến đại tẩu, bản thân cô và bốn đứa con đều chỉ được một bát nước cháo loãng.
Mọi người bắt đầu lục tục ăn cháo, cầm bánh ngô ăn kèm. Dư Ngưu Ngưu và Dư Nữu Nữu chỉ mới ba tuổi, Dư Bình đưa tay lấy cho mỗi đứa một cái bánh ngô, bẻ nhỏ bỏ vào bát nước cháo cho chúng tự ăn.
Dư Hà Thị đứng dậy đi đến bếp lớn bên trái, mở nắp vung gỗ, lấy ra một bát trứng hấp, đặt trước mặt Dư Thanh Mai: "Thanh Mai, ăn bát trứng hấp này để bồi bổ."
Lập tức, Dư Thanh Mai cảm nhận được những ánh nhìn từ cả hai bên. Người cha hiền hòa lên tiếng hỏi: "Thanh Mai, con thấy đỡ hơn chưa, còn thấy khó tẩuu ở đâu không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Dư Thanh Mai nhẹ nhàng đáp lại. Người cha vui vẻ cười rạng rỡ: "Thế thì tốt, thế thì tốt."
Cả đại ca và nhị ca cũng đều lo lắng nhìn nàng. Bốn đứa trẻ cùng hướng mắt nhìn chằm chằm bát trứng hấp trước mặt Thanh Mai, ánh mắt khát khao khiến nàng ngại ngùng không dám ăn. Đại tẩu và nhị tẩu cũng đều nhìn cô với ánh mắt cẩn trọng xen lẫn chút ghen tỵ.
Dư Hà Thị lớn tiếng nói: "Đồ Đồ, Thỏ Thỏ, Ngưu Ngưu, Nữu Nữu, sau này không được dẫn cô các con đi chơi nữa, nhìn xem, cô cô đi cùng các con về là bị sốt đấy." Bốn đứa trẻ đồng loạt cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.