Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 14: Cảm giác được yêu thương
Phụng Phụng
07/06/2018
- Giá trị của ngươi là để cho ta dẫm đạp.
- Linh nhi!!!
Dương Linh mãi nói mà không hề biết Dương Phúc cùng mọi người đã ở phía sau, Dương Phúc tức giận quát.
- Cha...
Dương Linh quay đầu, thấy Dương Phúc thì cũng hơi sợ, nhưng lại ỷ vào cha thương yêu, nên lại dâng lên bộ mặt như không có gì xảy ra. Dương Quả buồn, quả cầu đó, nành thực rất thích, nhưng giờ.... nàng không nhịn được, nước mắt khẽ rơi, Nguyệt Thắng thấy nữ nhân khóc thì cũng khó chịu, bèn chạy sang Dương Quả.
- Tam tiểu thư đừng khóc, ta có cái này, cho tiểu thư.
Nguyệt Thắng tháo ra chuỗi lục lạc vàng treo ở chuôi kiếm ra, nhẹ đưa cho Dương Quả.
- Hic... nhưng... nhưng... quả cầu...
Dương Quả thút thít, nấc lên từng cơn, nước mắt từng dòng, thực làm người khác cảm thấy đau lòng thay.
- Trong tủ ta, hình như còn 1 quả, để ta bế con đi lấy.
Dương Phúc trực tiếp vòng qua Dương Linh, bế Dương Quả đang nước mắt ngắn dài lên, cáo từ mọi người, hướng phòng mình đi tới. Dương Linh vốn dơ tay để Dương Phúc bế, nay lại không được, khóc ầm lên...
- Ô ô... cha không còn thương ta nữa. Ô...ô...
-------------
Dương Phúc bế Dương Quả vẫn còn đang nấc nhẹ vào, tay khẽ mở tủ, lấy ra quả cầu bằng dây mây khác, đưa cho Dương Quả.
- Hức...hức... con... cám ơn...
Thấy quả cầu giống y hệt thì Dương Quả nhận lấy, vui vẻ nín khóc. Dương Phúc cười cười, chậc... đúng là trẻ con mà...
- Phụ thân... đó là... cờ vây ạ...
Thấy chỗ cờ đen đen trắng trắng ở trên bàn, Dương Quả tò mò hỏi.
- Con có biết chơi sao?
Dương Phúc ngạc nhiên hỏi.
- Có... a là Hoa tỷ dạy con...
Dương Quả trả lời, cờ vây đương nhiên nàng biết, cũng chơi rất giỏi nha, bởi vì... ở hiện đại, nàng rất hay cùng mẹ đánh cờ giải trí, mà mẹ nàng là 1 cao thủ nha.
- Vậy ta làm vài ván đi.
Dương Phúc vui vẻ nói. Ông vốn rất thích chơi cờ, mà đối thủ của ông chỉ có Lãnh Uyển, Nguyệt Quang lại không thích chơi, Dương Linh cũng vậy, Dương Hi lại chơi quá kém. Nay có Dương Quả, có thể chơi lại cờ nha... nhưng mà... chỉ là đứa nhóc 5 tuổi...
- Con thắng...
Dương Quả cười khanh khách, toàn bộ ô cờ đều là quân màu trắng của nàng, Dương Phúc mở to mắt... không thể nào... là ông thua... là ông thua 1 đứa nhóc 5 tuổi...
- Giỏi lắm, thực là Tiểu Hoa dạy con sao?
- A... cũng là... con đọc sách...
- Chúng ta chơi thêm đi...
Dương Phúc nói, Dương Quả tán thành. Cả hai cùng say mê hết ván này qua ván nọ, con thắng, ta thắng, hòa.... Đến lúc trời gần tối cũng là chưa muốn dừng... Dương Quả vui, thực sự rất vui, ngoài mẹ nàng ra, đây là lần đầu nàng chơi cờ với người khác vui đến vậy....
- Giống nha....
Dương Phúc lên tiếng
- Giống gì ạ..?
- À không có gì.
Dương Phúc thoáng ngạc nhiên, nước cờ mà Dương Quả đi, lại có nét tương tự với Lãnh Uyển nha...ông không khỏi cảm thấy kì lạ...
- Thêm 1 ván nữa nha...
Lần này là Dương Quả yêu cầu, Dương Phúc cũng gật đầu đồng ý. Dương Quả nàng, cả ngày hôm nay, dường như lòng đầy hơi ấm, từ lúc Dương Phúc bế nàng, cho nàng quả cầu, chơi cờ cùng nàng, nàng đều cảm thấy tràn đầy tình cha con, vô cùng ấm áp.
- Đại tỷ cùng Nhị tỷ có hay chơi cùng với phụ thân không ?
Dương Quả lên tiếng hỏi.
- Hi nhi chơi không giỏi, còn Linh nhi lại không thích chơi, có lần ta bắt nó chơi, nó liền lật luôn cả bàn cờ, thật chẳng giống mẫu thân nó tí nào... bất quá, việc nó không thích, ta cũng chẳng ép...
Dương Phúc cười khổ.
- Phụ thân rất là thương yêu Nhị tỷ nha.
Dương Quả cảm thán, chợt quay đầu lên thấy Dương Phúc đang nhìn nàng...
- Nhưng Phụ thân cũng rất thương yêu con và Đại tỷ nữa.
Dương Quả nói.
- Quả nhi, con cũng có thể gọi ta là cha mà.
Dương Phúc dịu dàng nói, Dương Quả ngạc nhiên, xúc động...
- Thật sao... c...cha...
- Ừ...
- Cha...
- Ừ...
- Cha!
- Ừ, sao lại khóc rồi?
- Không sao, con, rất vui...
Dương Quả lấy tay lau nước mắt, nàng vui lắm, nàng có cha, một người cha không ghét bỏ nàng. Dương Phúc thấy Dương Quả gọi cha thì không hiểu sao truyền đến 1 cỗ xúc động trong lòng.... Rồi hai người lại đánh cờ cho đến khi hạ nhận thông báo Dương Linh khóc rống không chịu ăn cơm, Dương Phúc tạm biệt Dương Quả, nàng cũng mĩm cười, đối với nàng, như này là quá đủ rồi. Chợt tay đụng phải 1 bức tranh, dòng chữ " Lãnh Uyển " đầy nổi bật, a... là người Dương Phúc yêu thương nhất... nhưng sao...
Dương Quả sửng sốt bỏ bức tranh xuống, chạy nhanh về phòng, mặc cho Tiểu Hoa cùng Phúc Linh đuổi theo. Về tới viện, nàng liền lao lên giường, mặc cho Tiểu Hoa, Phúc Linh lo lắng hỏi han...
- Ta xin lỗi, hai tỷ để ta 1 mình được không?
Dương Quả nhỏ giọng lên tiếng, Tiểu Hoa cùng Phúc Linh đều khó hiểu, lo lắng lui ra ngoài.
Phúc Linh, Tiểu Hoa ra ngoài rồi, Dương Quả mới dám phát ra tiếng nấc khẽ, nước mắt lại 1 lần nữa tuôn rơi, nàng khóc.... vị Lãnh Uyển này... cớ sao cùng với mẹ nàng trông y như một.... nàng được gặp lại mẹ... nhưng cớ sao... lại là mẹ của người khác...
- Linh nhi!!!
Dương Linh mãi nói mà không hề biết Dương Phúc cùng mọi người đã ở phía sau, Dương Phúc tức giận quát.
- Cha...
Dương Linh quay đầu, thấy Dương Phúc thì cũng hơi sợ, nhưng lại ỷ vào cha thương yêu, nên lại dâng lên bộ mặt như không có gì xảy ra. Dương Quả buồn, quả cầu đó, nành thực rất thích, nhưng giờ.... nàng không nhịn được, nước mắt khẽ rơi, Nguyệt Thắng thấy nữ nhân khóc thì cũng khó chịu, bèn chạy sang Dương Quả.
- Tam tiểu thư đừng khóc, ta có cái này, cho tiểu thư.
Nguyệt Thắng tháo ra chuỗi lục lạc vàng treo ở chuôi kiếm ra, nhẹ đưa cho Dương Quả.
- Hic... nhưng... nhưng... quả cầu...
Dương Quả thút thít, nấc lên từng cơn, nước mắt từng dòng, thực làm người khác cảm thấy đau lòng thay.
- Trong tủ ta, hình như còn 1 quả, để ta bế con đi lấy.
Dương Phúc trực tiếp vòng qua Dương Linh, bế Dương Quả đang nước mắt ngắn dài lên, cáo từ mọi người, hướng phòng mình đi tới. Dương Linh vốn dơ tay để Dương Phúc bế, nay lại không được, khóc ầm lên...
- Ô ô... cha không còn thương ta nữa. Ô...ô...
-------------
Dương Phúc bế Dương Quả vẫn còn đang nấc nhẹ vào, tay khẽ mở tủ, lấy ra quả cầu bằng dây mây khác, đưa cho Dương Quả.
- Hức...hức... con... cám ơn...
Thấy quả cầu giống y hệt thì Dương Quả nhận lấy, vui vẻ nín khóc. Dương Phúc cười cười, chậc... đúng là trẻ con mà...
- Phụ thân... đó là... cờ vây ạ...
Thấy chỗ cờ đen đen trắng trắng ở trên bàn, Dương Quả tò mò hỏi.
- Con có biết chơi sao?
Dương Phúc ngạc nhiên hỏi.
- Có... a là Hoa tỷ dạy con...
Dương Quả trả lời, cờ vây đương nhiên nàng biết, cũng chơi rất giỏi nha, bởi vì... ở hiện đại, nàng rất hay cùng mẹ đánh cờ giải trí, mà mẹ nàng là 1 cao thủ nha.
- Vậy ta làm vài ván đi.
Dương Phúc vui vẻ nói. Ông vốn rất thích chơi cờ, mà đối thủ của ông chỉ có Lãnh Uyển, Nguyệt Quang lại không thích chơi, Dương Linh cũng vậy, Dương Hi lại chơi quá kém. Nay có Dương Quả, có thể chơi lại cờ nha... nhưng mà... chỉ là đứa nhóc 5 tuổi...
- Con thắng...
Dương Quả cười khanh khách, toàn bộ ô cờ đều là quân màu trắng của nàng, Dương Phúc mở to mắt... không thể nào... là ông thua... là ông thua 1 đứa nhóc 5 tuổi...
- Giỏi lắm, thực là Tiểu Hoa dạy con sao?
- A... cũng là... con đọc sách...
- Chúng ta chơi thêm đi...
Dương Phúc nói, Dương Quả tán thành. Cả hai cùng say mê hết ván này qua ván nọ, con thắng, ta thắng, hòa.... Đến lúc trời gần tối cũng là chưa muốn dừng... Dương Quả vui, thực sự rất vui, ngoài mẹ nàng ra, đây là lần đầu nàng chơi cờ với người khác vui đến vậy....
- Giống nha....
Dương Phúc lên tiếng
- Giống gì ạ..?
- À không có gì.
Dương Phúc thoáng ngạc nhiên, nước cờ mà Dương Quả đi, lại có nét tương tự với Lãnh Uyển nha...ông không khỏi cảm thấy kì lạ...
- Thêm 1 ván nữa nha...
Lần này là Dương Quả yêu cầu, Dương Phúc cũng gật đầu đồng ý. Dương Quả nàng, cả ngày hôm nay, dường như lòng đầy hơi ấm, từ lúc Dương Phúc bế nàng, cho nàng quả cầu, chơi cờ cùng nàng, nàng đều cảm thấy tràn đầy tình cha con, vô cùng ấm áp.
- Đại tỷ cùng Nhị tỷ có hay chơi cùng với phụ thân không ?
Dương Quả lên tiếng hỏi.
- Hi nhi chơi không giỏi, còn Linh nhi lại không thích chơi, có lần ta bắt nó chơi, nó liền lật luôn cả bàn cờ, thật chẳng giống mẫu thân nó tí nào... bất quá, việc nó không thích, ta cũng chẳng ép...
Dương Phúc cười khổ.
- Phụ thân rất là thương yêu Nhị tỷ nha.
Dương Quả cảm thán, chợt quay đầu lên thấy Dương Phúc đang nhìn nàng...
- Nhưng Phụ thân cũng rất thương yêu con và Đại tỷ nữa.
Dương Quả nói.
- Quả nhi, con cũng có thể gọi ta là cha mà.
Dương Phúc dịu dàng nói, Dương Quả ngạc nhiên, xúc động...
- Thật sao... c...cha...
- Ừ...
- Cha...
- Ừ...
- Cha!
- Ừ, sao lại khóc rồi?
- Không sao, con, rất vui...
Dương Quả lấy tay lau nước mắt, nàng vui lắm, nàng có cha, một người cha không ghét bỏ nàng. Dương Phúc thấy Dương Quả gọi cha thì không hiểu sao truyền đến 1 cỗ xúc động trong lòng.... Rồi hai người lại đánh cờ cho đến khi hạ nhận thông báo Dương Linh khóc rống không chịu ăn cơm, Dương Phúc tạm biệt Dương Quả, nàng cũng mĩm cười, đối với nàng, như này là quá đủ rồi. Chợt tay đụng phải 1 bức tranh, dòng chữ " Lãnh Uyển " đầy nổi bật, a... là người Dương Phúc yêu thương nhất... nhưng sao...
Dương Quả sửng sốt bỏ bức tranh xuống, chạy nhanh về phòng, mặc cho Tiểu Hoa cùng Phúc Linh đuổi theo. Về tới viện, nàng liền lao lên giường, mặc cho Tiểu Hoa, Phúc Linh lo lắng hỏi han...
- Ta xin lỗi, hai tỷ để ta 1 mình được không?
Dương Quả nhỏ giọng lên tiếng, Tiểu Hoa cùng Phúc Linh đều khó hiểu, lo lắng lui ra ngoài.
Phúc Linh, Tiểu Hoa ra ngoài rồi, Dương Quả mới dám phát ra tiếng nấc khẽ, nước mắt lại 1 lần nữa tuôn rơi, nàng khóc.... vị Lãnh Uyển này... cớ sao cùng với mẹ nàng trông y như một.... nàng được gặp lại mẹ... nhưng cớ sao... lại là mẹ của người khác...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.