Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!

Chương 71: Đại Hôn (1)

Phụng Phụng

07/06/2018

7 năm sau....

Thoắt cái, thời gian đã trôi qua được 7 năm. Trong 7 năm ấy dường như không hề có biến cố gì. Dương Hi từ sau khi Chu Tịnh mất, đau khổ khóc lóc hơn 1 tháng cũng đã nguôi ngoai và nhờ có Dương Lâm ở bên cạnh mà cũng trở lại bình thường. Cả phủ thừa tướng đều luôn vui vẻ, hạnh phúc bên nhau...

- Tiểu thư, người dậy...

Tiểu Hoa đang khó nhọc kéo chiếc chăn, gương mặt nhăn nhó. Không phải đã nói hôm qua ngủ sớm để sáng dậy sớm rồi sao? Tiểu thư a tiểu thư, hôm nay là ngày đại hôn của người đó, là đại hôn của người và Thái tử đó!!!

- Một chút nữa thôi....

Một giọng nói dễ nghe vang lên, lại kèm theo chút gì đó gọi là ngái ngủ.

- Không xong, Phu nhân....tới...

Phúc Linh đột nhiên phóng vào, khẽ nói. Lời nói vừa tức thì, người thiếu nữ ở trong chăn đã dật bắt người dậy, 1 gương mặt vô cùng xinh đẹp, kiều diễm nhưng lại vô cùng đáng yêu ló ra, đôi mắt to tròn lúc nhắm lúc mở làm cho hàng mi dài lay động, đôi môi hoa đào đỏ hồng, hai má phúng phính, làn da trắng ngần. Phải, Dương Quả nay đã thành 1 thiếu nữ 15 tuổi, và thật giống với mẹ nàng, là mỹ nữ đệ nhất kinh thành a...

- Quả nhi! Con còn chưa dậy...

Lãnh Uyển bước vào, một thân hoa phục đẹp đẽ vô cùng...

- Con dậy, con dậy...

Dương Quả vội vội vàng vàng ngồi dậy, luống ca luống cuống, ai da...phải nói nàng sợ nhất là mẫu thân nàng, thực là nghiêm khắc a...

- Quả nhi, đây là lần thứ mấy rồi, lần nào cũng ngủ nướng...

- Ai ya...nương a...hôm nay là ngày đại hôn của con gái nương, người ta là sợ xa nương nên mới cố ngủ thêm một chút để kéo dài thời gian a...

Lãnh Uyển chưa kịp lên tiếng thuyết giáo, đã bị Dương Quả một thân sấn tới làm nũng.

- Quả nhi, ta biết con xa ta sẽ rất buồn...

Lãnh Uyển khóe mắt hồng hồng vuốt tóc Dương Quả, hôm nay là ngày đại hôn của con gái bà a...



- Thôi nào, trễ bây giờ...

- Ngươi lại ngủ nướng nữa à...

Hai giọng nói cất lên, kéo theo hai bóng người là Dương Linh và Dương Hi. Sau 7 năm, Dương Linh vẫn lớn lên xinh đẹp dịu dàng, động lòng người, Dương Linh cũng trở nên thanh tú hơn hẳn.

- Ta...dậy sớm rồi chứ bộ...

Dương Quả phồng má, khiến cả căn phòng cười rộ...

- Thôi, nhanh nhanh mặc lễ phục...

Lãnh Uyển thúc hối, Dương Quả được Phúc Linh và Tiểu Hoa đưa vào trong mặc lễ phục.

***

- Nương...Cha...tỷ tỷ...Linh Linh...

Dương Quả trong bộ y phục đỏ thắm, lộng lẫy, gương mặt đáng yêu được trang điểm lên hiện lên một sự tuyệt sắc giai nhân khó tả... Đôi mắt nàng ươn ướt... Hóa ra đây là cảm giác con gái tiễn biệt người thân về nhà chồng sao...Nàng xem ra đã sống ở đây thật lâu, đến nỗi quên cả việc nàng là người hiện đại...

- Quả nhi...xem kìa, ai lại khóc...

Dương Phúc vỗ vỗ vai Dương Quả.

- Con không khóc mà...

Dương Quả cố nén giọng.

- Ngươi rõ ràng muốn khóc...

Dương Linh nói, lại khẽ lại gần, choàng lên cổ Dương Quả 1 sợi dây chuyền đẹp lấp lánh.

- Đây là quà của ta và tỷ tỷ tặng ngươi... Đừng ham chơi quá...mà quên chúng ta...



Dương Linh đeo xong, mắt lại còn ướt hơn cà Dương Quả. Dương Quả ôm lấy nàng, khẽ nói cảm ơn.

- Ta không quên đâu, còn chưa đi ăn cưới ngươi và tỷ tỷ mà...

Dương Quả nói xong, lại xuất hiện hai mặt đỏ rực lên...

- Ngươi đó, sang đấy quậy quá coi trừng bị trả về...

Dương Hi mặt đỏ nói, ai lại không biết Dương Quả đang ám chỉ Nguyệt Thắng chứ. Dương Quả cũng cười khúc khích ôm lấy Dương Hi. Kiệu rước dâu đến, Dương Quả quỳ lạy cha mẹ, ôm hai người một chút rồi lại mắt ướt leo lên kiệu.

- Ta không khóc...ta không khóc...hức...

Dương Quả một mình ngồi trong xe, tự lẩm nhẩm.

- Tiểu thư...

Tiểu Hoa và Phúc Linh lo lắng nói, hai nàng nha...là nha hoàn hồi môn của Dương Quả đó.

* Tùng xèng...tùng tùng*

Âm thanh trống kèn nổi lên, kiệu dâu di chuyển, để lại cả nhà phủ Thừa Tướng cứ đứng nhìn. Xung quanh dân chúng hò reo rộn rã vì sự đại hôn này...

- Thật xinh đẹp quá...

- Người này là tam tiểu thư ngốc ngày xưa sao, thật đặc biệt...

- Nghe nói thái tử tuyên bố chỉ lập 1 thái tử phi duy nhất không thê thiếp, mà thái tử phi đó là tam tiểu thư đó...

- Thật vậy sao...

Xung quanh đều vang lên tiếng xì xào bàn tán, Dương Quả buồn buồn không thèm hóng, chợt những tiếng la hét vang lên, kiệu dâu rung dữ dội...

- Cướp dâu a!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook