Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 3: Gặp gỡ
Phụng Phụng
07/06/2018
- Trong phủ hình như ta bị khi dễ lắm phải không, Hoa tỷ?
Dương Quả nói, bỉu môi nhìn vào hộp thức ăn chỉ vỏn vẹn 2 cái bánh bao trắng với dĩa củ cải xào.
- Tại sao tiểu nói thế ạ?
Tiểu Hoa hỏi
- Thì tỷ xem, nhà bếp nhiều đồ ăn như thế, lại chỉ cho chúng ta ngần này, còn bảo là thứ tốt nhất nữa.
- Tiểu thư... quả thực vậy... Li di nương mất sớm, người lại ít tiếp xúc với bên ngoài... ưm... nên người...không được xem trọng cho lắm a...
Tiểu Hoa nói
- Um... chỉ có Hoa tỷ là tốt nhất!
Dương Quả cười nói, hai má hồng hồng nhìn đáng yêu cực kỳ.
- Đó là bổn phận của nô tì mà.
Tiểu Hoa mỉm cười. "Tiểu thư đáng yêu chết được, bọn họ lại dám xem tiểu, quả thực mắt mù hết rồi a" Bất quá từ lúc tỉnh lại, có vẻ tiểu thư không còn nhút nhát nữa, có lẽ ông trời thấy tiểu thư đáng yêu quá nên giúp tiểu thư khai thông đầu óc rồi sao. A.. Tiểu Hoa này thực cám ơn ông nha, Lão Thiên.
Đi được một quảng, chợt nghe đằng xa có tiếng cười đùa, Dương Quả tò mò kéo Tiểu Hoa đi tới. Dương Quả ló đầu sau bức tường, thấy phía trước là 1 chiếc đình xinh xắn, còn có 2 lớn 3 bé đang ở đó. Theo lời Tiểu Hoa, vị tiểu cô nương mặc váy tím là Dương Hi, váy đỏ là Dương Linh. Dương Quả hơi nheo mày, Dương Hi quả thực tiểu mỹ nhân nha, da trắng, mắt to tròn đen láy, môi đỏ mọng... nhưng còn Dương Linh, trông thanh tú, nhưng không được gọi là kiều diễm đi, mà Dương Phúc vốn rất anh tuấn, còn Lãnh Uyển được biết đến là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, có lẽ Dương Linh không được thừa hưởng vẻ đẹp ấy chăng, Dương Quả âm thầm đánh giá hai người tỷ này.
Người nhỏ còn lại là Thái tử Nguyệt Diễm, con của hoàng hậu Nguyễn Hoa, năm nay 10 tuổi. Dương Quả không khỏi tròn mắt, từ trước đến giờ chưa thấy ai đẹp như hắn nha, nước da trắng ngần, ngũ quan tinh sảo, nhất là đôi mắt đen láy sâu thẳm như muốn hút mọi thứ vào trong. " Đẹp nha, Đẹp nha" Dương Quả ngẩn người, giật mình " Ặc... sao mình háo sắc thế..."
Còn có hai người lớn, một chính là đương kim hoàng thượng Nguyệt Quang, 1 thân khoác long bào, chính xác là phiên bản lớn của Nguyệt Diễm. Người còn lại là Dương Phúc, thân mặc trường bào tím, trông cũng rất soái nha, bất quá khẩu vị của 1 nhóc 12 tuổi, soái nhất vẫn là Nguyệt Diễm kia rồi.
- Ai ở đó??!!
Như thấy được Dương Quả, Nguyệt Diễm thét lên, thu hút ánh nhìn của mọi người. Dương Quả cùng Tiểu Hoa giật mình vội vàng bỏ chạy dù chẳng biết vì sao mình phải chạy, nhưng cái chân nhò của Dương Quả lại quá quyến luyến với hòn đá, đem cả thân nàng nằm trên mặt đất. Nguyệt Diễm cũng vừa chạy đến, theo sau là Dương Phúc cùng Nguyệt Quang.
- Ngươi là nha hoàn ở đâu, tại sao nghe lén chúng ta?!!
Nguyệt Diễm hỏi
- Không phải nha hoàn, cũng không có.... nghe lén...
Dương Quả mặt đầy lấm lem, được Tiểu Hoa đỡ dậy, phủi phủi đất dính trên váy.
- Có chuyện gì vậy? Quả nhi... là con sao?
Dương Phúc chạy đến, suýt chút nữa ông đã không nhận ra tam nữ nhi nhút nhát của ông.
- Đây là tam tiểu thư sao? Ăn mặc có hơi....
Nguyệt Quang bước tới, cau mày nhìn Dương Quả trong bộ y phục cũ sờn.
- Bệ hạ chê cười rồi, Quả nhi, y phục hàng tháng ta đều cho người mang đến cho con, cớ sao....
Dương Phúc nói, là tam tiểu thư mà ăn mặc thế này, không sợ mất mặt ông sao?
Dương Quả nói, bỉu môi nhìn vào hộp thức ăn chỉ vỏn vẹn 2 cái bánh bao trắng với dĩa củ cải xào.
- Tại sao tiểu nói thế ạ?
Tiểu Hoa hỏi
- Thì tỷ xem, nhà bếp nhiều đồ ăn như thế, lại chỉ cho chúng ta ngần này, còn bảo là thứ tốt nhất nữa.
- Tiểu thư... quả thực vậy... Li di nương mất sớm, người lại ít tiếp xúc với bên ngoài... ưm... nên người...không được xem trọng cho lắm a...
Tiểu Hoa nói
- Um... chỉ có Hoa tỷ là tốt nhất!
Dương Quả cười nói, hai má hồng hồng nhìn đáng yêu cực kỳ.
- Đó là bổn phận của nô tì mà.
Tiểu Hoa mỉm cười. "Tiểu thư đáng yêu chết được, bọn họ lại dám xem tiểu, quả thực mắt mù hết rồi a" Bất quá từ lúc tỉnh lại, có vẻ tiểu thư không còn nhút nhát nữa, có lẽ ông trời thấy tiểu thư đáng yêu quá nên giúp tiểu thư khai thông đầu óc rồi sao. A.. Tiểu Hoa này thực cám ơn ông nha, Lão Thiên.
Đi được một quảng, chợt nghe đằng xa có tiếng cười đùa, Dương Quả tò mò kéo Tiểu Hoa đi tới. Dương Quả ló đầu sau bức tường, thấy phía trước là 1 chiếc đình xinh xắn, còn có 2 lớn 3 bé đang ở đó. Theo lời Tiểu Hoa, vị tiểu cô nương mặc váy tím là Dương Hi, váy đỏ là Dương Linh. Dương Quả hơi nheo mày, Dương Hi quả thực tiểu mỹ nhân nha, da trắng, mắt to tròn đen láy, môi đỏ mọng... nhưng còn Dương Linh, trông thanh tú, nhưng không được gọi là kiều diễm đi, mà Dương Phúc vốn rất anh tuấn, còn Lãnh Uyển được biết đến là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, có lẽ Dương Linh không được thừa hưởng vẻ đẹp ấy chăng, Dương Quả âm thầm đánh giá hai người tỷ này.
Người nhỏ còn lại là Thái tử Nguyệt Diễm, con của hoàng hậu Nguyễn Hoa, năm nay 10 tuổi. Dương Quả không khỏi tròn mắt, từ trước đến giờ chưa thấy ai đẹp như hắn nha, nước da trắng ngần, ngũ quan tinh sảo, nhất là đôi mắt đen láy sâu thẳm như muốn hút mọi thứ vào trong. " Đẹp nha, Đẹp nha" Dương Quả ngẩn người, giật mình " Ặc... sao mình háo sắc thế..."
Còn có hai người lớn, một chính là đương kim hoàng thượng Nguyệt Quang, 1 thân khoác long bào, chính xác là phiên bản lớn của Nguyệt Diễm. Người còn lại là Dương Phúc, thân mặc trường bào tím, trông cũng rất soái nha, bất quá khẩu vị của 1 nhóc 12 tuổi, soái nhất vẫn là Nguyệt Diễm kia rồi.
- Ai ở đó??!!
Như thấy được Dương Quả, Nguyệt Diễm thét lên, thu hút ánh nhìn của mọi người. Dương Quả cùng Tiểu Hoa giật mình vội vàng bỏ chạy dù chẳng biết vì sao mình phải chạy, nhưng cái chân nhò của Dương Quả lại quá quyến luyến với hòn đá, đem cả thân nàng nằm trên mặt đất. Nguyệt Diễm cũng vừa chạy đến, theo sau là Dương Phúc cùng Nguyệt Quang.
- Ngươi là nha hoàn ở đâu, tại sao nghe lén chúng ta?!!
Nguyệt Diễm hỏi
- Không phải nha hoàn, cũng không có.... nghe lén...
Dương Quả mặt đầy lấm lem, được Tiểu Hoa đỡ dậy, phủi phủi đất dính trên váy.
- Có chuyện gì vậy? Quả nhi... là con sao?
Dương Phúc chạy đến, suýt chút nữa ông đã không nhận ra tam nữ nhi nhút nhát của ông.
- Đây là tam tiểu thư sao? Ăn mặc có hơi....
Nguyệt Quang bước tới, cau mày nhìn Dương Quả trong bộ y phục cũ sờn.
- Bệ hạ chê cười rồi, Quả nhi, y phục hàng tháng ta đều cho người mang đến cho con, cớ sao....
Dương Phúc nói, là tam tiểu thư mà ăn mặc thế này, không sợ mất mặt ông sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.