Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 38: Không dễ bắt nạt
Phụng Phụng
07/06/2018
- Đây là...
Bình Dương hỏi, chỉ tay vào thứ trong tay hắn.
- Là độc...chỉ cần một giọt...
Nguyệt Viên lắc lắc cái lọ, miệng cười u ám, rồi lại thì thầm với Bình Dương cái gì đó.
Phía bên này, Nguyệt Quân đang nhìn, âm thầm cười khẽ " Nguyệt Viên a, ta nói cái tài diễn xuất của ngươi thực rất tốt a."
* Phịch*
Một tiếng động nhỏ phát ra đủ để Nguyệt Quân nghe thấy, hắn nhìn, là một cái cục nhỏ màu đỏ, thân mình té xuống đất, vẫn còn đang run rẩy. Nguyệt Quân tối sầm mặt, Nguyệt Viên và Bình Dương có vẻ vẫn chưa phát hiện ra nha. Nguyệt Quân bước đến, bịt miệng cái cục nhỏ ấy, kéo đi. Đó là Dương Linh.
- Ngươi nghe hết rồi sao?
Nguyệt Quân cau mày nhìn Dương Linh, mặt mày hoảng sợ, tuy nàng không đẹp như Dương Hi, không đáng yêu như Dương Quả, nhưng lại mang một nét thanh tú rất dễ nhìn.
- N...Nguyệt Quân...là ngươi...
Dương Linh ngước mắt nhìn Nguyệt Quân.
- Ngươi...có nghe thấy không? Họ muốn giết Dương Quả.
Dương Linh nói.
- Không phải ngươi ghét nàng ta lắm sao? Nàng ta chết, ngươi không phải thích thú lắm sao?
Nguyệt Quân hỏi, hắn trước đây không phải là từng nghe Dương Linh cùng Dương Quả rất hay không hợp ý nhau sao?
- Đúng vậy, ta từng rất ghét, ghét vì Dương Quả đáng yêu hơn ta, nhưng cô Hoa nói đó chỉ là lòng đố kị, cô Hoa nói ta sẽ trở thành người đáng ghét nếu cứ tiếp tục đố kị như vậy...nên ta...
Dương Linh ôn tồn nói. Phải, nàng ghét sự đáng yêu của Dương Quả, nàng ghét sự thay đổi của Dương Quả, vì sự thay đổi ấy khiến cha yêu thương Dương Quả hơn, nàng sợ. Nàng sợ Dương Quả sẽ cướp đi sự yêu thương ấy của nàng, không hiểu sao? Lòng nàng luôn là nghĩ như vậy. Chu Tịnh luôn dạy nàng phải xem Dương Quả như thứ xuất, như một người thấp hèn mà đối đãi, bởi vì mẹ của Dương Quả đã dùng cách đê tiện nhất để lên giường với cha, Chu Tịnh nói rằng, nếu không căm ghét Dương Quả, Dương Quả sẽ cướp đi cha, cướp đi tất cả của nàng bằng mọi cách như những gì mà mẹ Dương Quả đã làm, Dương Linh sợ điều đó, nên nàng đã luôn nhìn Dương Quả như một thứ xuất luôn dùng mọi thủ đoạn để cướp lấy mọi thứ, bao nhiêu nỗi sợ hãi của nàng dường như đem chuyển thành sự căm ghét cũng như khinh bỉ. Cho đến khi nàng gặp cô Hoa, nàng học được thế nào là đố kị, nàng học được nếu làm người con gái ngoan ngoãn sẽ được yêu thương, vì thế sâu tận trái tim nàng có lẽ dần thay đổi cách nhìn nhận về Dương Quả, thầm hối hận về những gì đã làm.
- Không được, ta phải đi nói cho Dương Quả!
Dương Linh bừng tỉnh, toan đứng dậy thì Nguyệt Quân đã kéo nàng lại.
- Ngươi nghĩ rằng ngươi nói thì họ có tha cho ngươi không, không chừng họ sẽ điều tra mà giết luôn ngươi, còn có, chưa chắc Dương Quả đã tin.
Nguyệt Quân nói. Dương Linh sững sờ, phải, sau tất cả những gì nàng đã làm, Dương Quả có tin sao? Hơn nữa, mạng sống của nàng... Dương Linh nhất thời im lặng, cắn cắn môi...
- Tốt nhất ngươi đừng có nói, không khéo mất mạng.
Nguyệt Quân tiếp tục nói. Dương Linh im lặng, chắc sẽ không sao đâu, cho dù trúng độc, cô Hoa sẽ chữa trị mà, còn có, Dương Quả nếu có chết, cũng đâu....liên quan đến nàng...mạng sống của nàng nên quý hơn...
- Ngươi....cũng đừng nói, ta...sẽ giữ bí mật.
Dương Linh nói, lặng lẽ rời đi. Nguyệt Quân nhếch môi. " Hừ, tham sống sợ chết là bản tính của con người, bất quá, càng tham sống, càng dễ lợi dụng. "
--------------
Lúc này, Liễu Quý Nhi và Dương Hi đang ra đình hóng mát, Dương Quả đang ngủ trưa. Từ miệng Liễu Quý Nhi mà nói, Dương Quả sau khi dậy sẽ uống 1 chén trà cho tỉnh ngủ hơn, mà Bình Dương, lại có thể lợi dụng điểm này.
*két*
Bình Dương rón rén bước vào phòng của Dương Quả, thấy Dương Quả đang ngủ, gương mặt dễ thương im lặng, Bình Dương hận không thể dùng tay cào rách mặt nàng ra.
- Hừ, hồ ly tinh, xem ngươi còn dám quyến rũ Diễm của ta.
Bình Dương cười đầy ác độc, khẽ mở nắp lọ thủy tinh, đổ chất lỏng trong suốt vào bình trà, lại đặt vào chỗ cũ, rón rén bước ra.
- Bình Dương, ngươi vào đây làm gì vậy...?
Dương Quả chợt tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng cất giọng.
- A! Ta...ta tìm Dương Hi nhưng không có, ta đi đây!
Bình Dương giật mình, lấy đại một lý do rồi rời đi, bước ra khỏi cửa, nụ cười ác động lại càng tăng, âm thầm tự hỏi Dương Quả chết vì độc sẽ có vẻ mặt khó coi đên nhường nào.
Dương Quả ngẩn ngơ, lại nằm xuống, a!... Nàng hết muốn ngủ rồi, kì thực ghét nhất đang ngủ mà dậy nữa chừng nha. Dương Quả mặt bí xị ngồi dậy, theo thói quen, tự rót một ly trà, toan uống.
- Hửm? Có độc...
Dương Quả cau mày, bỏ chén trà mang mùi hương độc dược bỏ xuống, lại mở nắp bình trà ra, ngửi nhẹ...
- Là trà có độc...vô lý, sáng nay ta pha đảm bảo an toàn kia mà.... Là Bình Dương...
Dương Quả âm thầm ngồi xuống, lại một lần cám ơn mẹ vì đã rèn luyện cho nàng, nàng hồi tưởng lại cảnh lúc nãy Bình Dương đi vào, không khỏi nheo mày, chính xác là Bình Dương, vì từ lúc nàng pha trà đến giờ, chưa có ai đụng vào cả, nhưng...vì sao Bình Dương muốn hại nàng...là vì Diễm Diễm...
- Phụt...
Dương Quả nghĩ tới đây, môi nhỏ bật cười khi nhớ lại biểu cảm của Nguyệt Diễm lúc nàng đặt tên. Vỗ nhẹ hai má, tự nhủ phải ngừng cười, phải suy nghĩ lại.
Hừm, Bình Dương tuy ghét nàng , nhưng loại độc trong bình khá hiếm, vả lại trước khi đến, cô Hoa đã lục soát từng người xem có mang bánh kẹo gì không. Nên có thể chắc chắn Bình Dương là bị người khác lợi dụng, hơn nữa...người này còn có người ở ngoài mới có thể đem độc vào....hừm, nghĩ xem, nàng có đắc tội với ai bên ngoài hoặc có người ở bên ngoài không ta... Nguyệt Viên... Dương Quả hồi tưởng lại, lúc ấy tên đó có thủ hạ ở bên ngoài....
Dương Quả khẽ đập bàn, nghiến răng, muốn giết người diệt khẩu?
- Nói cho ngươi biết, Dương Quả này không dễ bắt nạt đâu!
Bình Dương hỏi, chỉ tay vào thứ trong tay hắn.
- Là độc...chỉ cần một giọt...
Nguyệt Viên lắc lắc cái lọ, miệng cười u ám, rồi lại thì thầm với Bình Dương cái gì đó.
Phía bên này, Nguyệt Quân đang nhìn, âm thầm cười khẽ " Nguyệt Viên a, ta nói cái tài diễn xuất của ngươi thực rất tốt a."
* Phịch*
Một tiếng động nhỏ phát ra đủ để Nguyệt Quân nghe thấy, hắn nhìn, là một cái cục nhỏ màu đỏ, thân mình té xuống đất, vẫn còn đang run rẩy. Nguyệt Quân tối sầm mặt, Nguyệt Viên và Bình Dương có vẻ vẫn chưa phát hiện ra nha. Nguyệt Quân bước đến, bịt miệng cái cục nhỏ ấy, kéo đi. Đó là Dương Linh.
- Ngươi nghe hết rồi sao?
Nguyệt Quân cau mày nhìn Dương Linh, mặt mày hoảng sợ, tuy nàng không đẹp như Dương Hi, không đáng yêu như Dương Quả, nhưng lại mang một nét thanh tú rất dễ nhìn.
- N...Nguyệt Quân...là ngươi...
Dương Linh ngước mắt nhìn Nguyệt Quân.
- Ngươi...có nghe thấy không? Họ muốn giết Dương Quả.
Dương Linh nói.
- Không phải ngươi ghét nàng ta lắm sao? Nàng ta chết, ngươi không phải thích thú lắm sao?
Nguyệt Quân hỏi, hắn trước đây không phải là từng nghe Dương Linh cùng Dương Quả rất hay không hợp ý nhau sao?
- Đúng vậy, ta từng rất ghét, ghét vì Dương Quả đáng yêu hơn ta, nhưng cô Hoa nói đó chỉ là lòng đố kị, cô Hoa nói ta sẽ trở thành người đáng ghét nếu cứ tiếp tục đố kị như vậy...nên ta...
Dương Linh ôn tồn nói. Phải, nàng ghét sự đáng yêu của Dương Quả, nàng ghét sự thay đổi của Dương Quả, vì sự thay đổi ấy khiến cha yêu thương Dương Quả hơn, nàng sợ. Nàng sợ Dương Quả sẽ cướp đi sự yêu thương ấy của nàng, không hiểu sao? Lòng nàng luôn là nghĩ như vậy. Chu Tịnh luôn dạy nàng phải xem Dương Quả như thứ xuất, như một người thấp hèn mà đối đãi, bởi vì mẹ của Dương Quả đã dùng cách đê tiện nhất để lên giường với cha, Chu Tịnh nói rằng, nếu không căm ghét Dương Quả, Dương Quả sẽ cướp đi cha, cướp đi tất cả của nàng bằng mọi cách như những gì mà mẹ Dương Quả đã làm, Dương Linh sợ điều đó, nên nàng đã luôn nhìn Dương Quả như một thứ xuất luôn dùng mọi thủ đoạn để cướp lấy mọi thứ, bao nhiêu nỗi sợ hãi của nàng dường như đem chuyển thành sự căm ghét cũng như khinh bỉ. Cho đến khi nàng gặp cô Hoa, nàng học được thế nào là đố kị, nàng học được nếu làm người con gái ngoan ngoãn sẽ được yêu thương, vì thế sâu tận trái tim nàng có lẽ dần thay đổi cách nhìn nhận về Dương Quả, thầm hối hận về những gì đã làm.
- Không được, ta phải đi nói cho Dương Quả!
Dương Linh bừng tỉnh, toan đứng dậy thì Nguyệt Quân đã kéo nàng lại.
- Ngươi nghĩ rằng ngươi nói thì họ có tha cho ngươi không, không chừng họ sẽ điều tra mà giết luôn ngươi, còn có, chưa chắc Dương Quả đã tin.
Nguyệt Quân nói. Dương Linh sững sờ, phải, sau tất cả những gì nàng đã làm, Dương Quả có tin sao? Hơn nữa, mạng sống của nàng... Dương Linh nhất thời im lặng, cắn cắn môi...
- Tốt nhất ngươi đừng có nói, không khéo mất mạng.
Nguyệt Quân tiếp tục nói. Dương Linh im lặng, chắc sẽ không sao đâu, cho dù trúng độc, cô Hoa sẽ chữa trị mà, còn có, Dương Quả nếu có chết, cũng đâu....liên quan đến nàng...mạng sống của nàng nên quý hơn...
- Ngươi....cũng đừng nói, ta...sẽ giữ bí mật.
Dương Linh nói, lặng lẽ rời đi. Nguyệt Quân nhếch môi. " Hừ, tham sống sợ chết là bản tính của con người, bất quá, càng tham sống, càng dễ lợi dụng. "
--------------
Lúc này, Liễu Quý Nhi và Dương Hi đang ra đình hóng mát, Dương Quả đang ngủ trưa. Từ miệng Liễu Quý Nhi mà nói, Dương Quả sau khi dậy sẽ uống 1 chén trà cho tỉnh ngủ hơn, mà Bình Dương, lại có thể lợi dụng điểm này.
*két*
Bình Dương rón rén bước vào phòng của Dương Quả, thấy Dương Quả đang ngủ, gương mặt dễ thương im lặng, Bình Dương hận không thể dùng tay cào rách mặt nàng ra.
- Hừ, hồ ly tinh, xem ngươi còn dám quyến rũ Diễm của ta.
Bình Dương cười đầy ác độc, khẽ mở nắp lọ thủy tinh, đổ chất lỏng trong suốt vào bình trà, lại đặt vào chỗ cũ, rón rén bước ra.
- Bình Dương, ngươi vào đây làm gì vậy...?
Dương Quả chợt tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng cất giọng.
- A! Ta...ta tìm Dương Hi nhưng không có, ta đi đây!
Bình Dương giật mình, lấy đại một lý do rồi rời đi, bước ra khỏi cửa, nụ cười ác động lại càng tăng, âm thầm tự hỏi Dương Quả chết vì độc sẽ có vẻ mặt khó coi đên nhường nào.
Dương Quả ngẩn ngơ, lại nằm xuống, a!... Nàng hết muốn ngủ rồi, kì thực ghét nhất đang ngủ mà dậy nữa chừng nha. Dương Quả mặt bí xị ngồi dậy, theo thói quen, tự rót một ly trà, toan uống.
- Hửm? Có độc...
Dương Quả cau mày, bỏ chén trà mang mùi hương độc dược bỏ xuống, lại mở nắp bình trà ra, ngửi nhẹ...
- Là trà có độc...vô lý, sáng nay ta pha đảm bảo an toàn kia mà.... Là Bình Dương...
Dương Quả âm thầm ngồi xuống, lại một lần cám ơn mẹ vì đã rèn luyện cho nàng, nàng hồi tưởng lại cảnh lúc nãy Bình Dương đi vào, không khỏi nheo mày, chính xác là Bình Dương, vì từ lúc nàng pha trà đến giờ, chưa có ai đụng vào cả, nhưng...vì sao Bình Dương muốn hại nàng...là vì Diễm Diễm...
- Phụt...
Dương Quả nghĩ tới đây, môi nhỏ bật cười khi nhớ lại biểu cảm của Nguyệt Diễm lúc nàng đặt tên. Vỗ nhẹ hai má, tự nhủ phải ngừng cười, phải suy nghĩ lại.
Hừm, Bình Dương tuy ghét nàng , nhưng loại độc trong bình khá hiếm, vả lại trước khi đến, cô Hoa đã lục soát từng người xem có mang bánh kẹo gì không. Nên có thể chắc chắn Bình Dương là bị người khác lợi dụng, hơn nữa...người này còn có người ở ngoài mới có thể đem độc vào....hừm, nghĩ xem, nàng có đắc tội với ai bên ngoài hoặc có người ở bên ngoài không ta... Nguyệt Viên... Dương Quả hồi tưởng lại, lúc ấy tên đó có thủ hạ ở bên ngoài....
Dương Quả khẽ đập bàn, nghiến răng, muốn giết người diệt khẩu?
- Nói cho ngươi biết, Dương Quả này không dễ bắt nạt đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.