Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 41: Ký ức của Bình Hiên
Phụng Phụng
07/06/2018
- Ngươi nói cái gì? Quen biết Quả Quả trước ta? Đây không phải là lần đầu tiên ngươi gặp Quả Quả sao?
Nguyệt Diễm khó chịu nói. Dương Quả cũng nheo mày khó hiểu.
- Phải, lần giao lưu giữa Bình Quốc và Nguyệt Quốc, ta đã gặp Tiểu Quả, đó là 2 năm trước.
Bình Hiên nói, ánh mắt thân thương nhìn Dương Quả.
* 2 năm trước*
Nguyệt Quốc đầy náo nhiệt đón chào Bình Quốc ghé thăm, mọi người đều thân thiện mà đón tiếp vô cùng long trọng, đèn hoa đầy đường, ai ai cũng đều mong Nguyệt Quốc cùng Bình Quốc sẽ trở thành hai nước thân thiết, trợ giúp lẫn nhau trong mọi việc. Nhưng...vẫn luôn có những dã tâm ác độc...
Phủ Thừa Tướng.
- Ai....ai đó...
Dương Quả 3 tuổi nhỏ nhắn, hai tay run run, nép vào góc giường khi thấy có một bóng đen xông vào. Bấy giờ, nàng vẫn là tiểu thư nhút nhát, bị người ta khi dễ, trong viện không có lấy một hạ nhân, ngoại trừ Tiểu Hoa.
- Tiểu... Ưm...
Dương Quả run sợ phát khóc, khẽ kêu tên Tiểu Hoa, nhưng đã bị một bàn tay lạnh lẽo bịt lại.
- Im. Không là ta sẽ giết.
Một gương mặt anh tuấn nhưng đầy mồ hôi, vẻ mặt thở dốc liên tục, Dương Quả nhìn thấy là hắn đang bị thương.
- Bị...bị thương...
Dương Quả run run nói, hắn không thèm liếc nhìn, cả cơ thể không còn chút sức lực nào, ngã nhào xuống...
Lúc hắn tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trên giường, phía dưới là vết thương đang được băng bó vô cùng sơ sài. Hắn cật lực ngồi dậy, nhìn miệng vết thương, tuy băng bó không tốt, nhưng lại có lá thuốc có thể cầm máu. Hắn được cứu...
- Tỉnh...rồi...
Dương Quả từ góc tường nói nhỏ, Tiểu Hoa lúc này đã bị Chu Tịnh kéo đi làm việc khác, nên ở đây chỉ có mình nàng.
- Là ngươi làm sao?
Hắn nhìn Dương Quả, chỉ tay về phía bụng, nàng gật đầu.
- Là...lá, Tiểu Hoa mỗi khi thấy ta chảy máu, lấy đắp vào sẽ không chảy nữa...
Dương Quả cúi gằm mặt xuống, hai tay run run túm lấy váy. Hắn nhìn nàng...
- Ngươi làm gì phải sợ, ta đâu có làm gì ngươi, ngẩng mặt lên.
Hắn nói, Dương Quả do dự.
- Không...đánh ta chứ...
Dương Quả tiếp tục nói, hắn ngạc nhiên, nhìn nàng không giống nha hoàn, cũng chã giống tiểu thư cao quý, nàng là gì, là ai...
- Không đánh...
Hắn nói, Dương Quả dật mình, cũng dần ngẩng đầu lên, hắn nhìn, nàng có 1 gương mặt rất đáng yêu nha...
- Cảm ơn ngươi...đã cứu ta...
Hắn nói.
- Không có gì, Tiểu Hoa nói...giúp người sẽ gặp lành...
Dương Quả cười ngây thơ khiến tim hắn lỡ đập một nhịp, phải đến mãi sau này, hắn mới biết, hắn đã trúng sét ái tình rồi.
Dần dần, hắn biết được, nàng là Dương Quả, là tam tiểu thư phủ Thừa Tướng, hắn giới thiệu, nàng cũng biết hắn là Bình Hiên, hoàng tử của Bình Quốc, do hắn bị thương nên phải ở lại đây một thời gian, viện của Dương Quả dường như lúc nào cũng yên tĩnh nên không lo bị người ta phát hiện, đến cả Tiểu Hoa cũng là bị Chu Tịnh gọi đi làm việc.
Dương Quả ngày nào cũng chăm chỉ đi kiếm lá thuốc về cho Bình Hiên, lại chia sẻ thức ăn mặc dù chẳng có bao nhiêu. Dần dần, Dương Quả cũng thân thiết, gọi hắn 1 tiếng Hiên ca ca.
- Tiểu Quả, ngươi là tiểu thư mà bị đối xử thế này ư?
Bình Hiên hỏi.
- Tại mẹ của Tiểu Quả mất rồi, Tiểu Hoa nói vì thế mà...
Dương Quả buồn rầu nói, Bình Hiên nhìn nàng, tự hứa với bản thân sau này sẽ bảo hộ nàng thật tốt.
Ngày qua ngày, viện của Dương Quả vẫn là vô cùng tĩnh lặng, mà vết thương của Bình Hiên cũng đã lằn lại...
- Hiên ca ca, phải đi rồi sao?
Dương Quả rưng rưng hỏi.
- Ừ, ta phải giải quyết đám người kia.
Bình Hiên không nỡ, an ủi.
- Hiên ca ca đuổi người xấu, có quay lại nữa không...
Dương Quả tiếp tục nói.
- Tiểu Quả yên tâm, ta sẽ quay về rất nhanh, đến lúc đó, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không cho ai bắt nạt nàng.
Bình Hiên vỗ đầu Dương Quả.
- Thật sao?
- Thật! Chờ ta...
Bình Hiên nói xong, bước đi...
Hắn không ngờ, rất nhanh mà hắn nói đã là 2 năm, mà lúc hắn quay lại, Dương Quả đã không còn là Dương Quả...
Nguyệt Diễm khó chịu nói. Dương Quả cũng nheo mày khó hiểu.
- Phải, lần giao lưu giữa Bình Quốc và Nguyệt Quốc, ta đã gặp Tiểu Quả, đó là 2 năm trước.
Bình Hiên nói, ánh mắt thân thương nhìn Dương Quả.
* 2 năm trước*
Nguyệt Quốc đầy náo nhiệt đón chào Bình Quốc ghé thăm, mọi người đều thân thiện mà đón tiếp vô cùng long trọng, đèn hoa đầy đường, ai ai cũng đều mong Nguyệt Quốc cùng Bình Quốc sẽ trở thành hai nước thân thiết, trợ giúp lẫn nhau trong mọi việc. Nhưng...vẫn luôn có những dã tâm ác độc...
Phủ Thừa Tướng.
- Ai....ai đó...
Dương Quả 3 tuổi nhỏ nhắn, hai tay run run, nép vào góc giường khi thấy có một bóng đen xông vào. Bấy giờ, nàng vẫn là tiểu thư nhút nhát, bị người ta khi dễ, trong viện không có lấy một hạ nhân, ngoại trừ Tiểu Hoa.
- Tiểu... Ưm...
Dương Quả run sợ phát khóc, khẽ kêu tên Tiểu Hoa, nhưng đã bị một bàn tay lạnh lẽo bịt lại.
- Im. Không là ta sẽ giết.
Một gương mặt anh tuấn nhưng đầy mồ hôi, vẻ mặt thở dốc liên tục, Dương Quả nhìn thấy là hắn đang bị thương.
- Bị...bị thương...
Dương Quả run run nói, hắn không thèm liếc nhìn, cả cơ thể không còn chút sức lực nào, ngã nhào xuống...
Lúc hắn tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trên giường, phía dưới là vết thương đang được băng bó vô cùng sơ sài. Hắn cật lực ngồi dậy, nhìn miệng vết thương, tuy băng bó không tốt, nhưng lại có lá thuốc có thể cầm máu. Hắn được cứu...
- Tỉnh...rồi...
Dương Quả từ góc tường nói nhỏ, Tiểu Hoa lúc này đã bị Chu Tịnh kéo đi làm việc khác, nên ở đây chỉ có mình nàng.
- Là ngươi làm sao?
Hắn nhìn Dương Quả, chỉ tay về phía bụng, nàng gật đầu.
- Là...lá, Tiểu Hoa mỗi khi thấy ta chảy máu, lấy đắp vào sẽ không chảy nữa...
Dương Quả cúi gằm mặt xuống, hai tay run run túm lấy váy. Hắn nhìn nàng...
- Ngươi làm gì phải sợ, ta đâu có làm gì ngươi, ngẩng mặt lên.
Hắn nói, Dương Quả do dự.
- Không...đánh ta chứ...
Dương Quả tiếp tục nói, hắn ngạc nhiên, nhìn nàng không giống nha hoàn, cũng chã giống tiểu thư cao quý, nàng là gì, là ai...
- Không đánh...
Hắn nói, Dương Quả dật mình, cũng dần ngẩng đầu lên, hắn nhìn, nàng có 1 gương mặt rất đáng yêu nha...
- Cảm ơn ngươi...đã cứu ta...
Hắn nói.
- Không có gì, Tiểu Hoa nói...giúp người sẽ gặp lành...
Dương Quả cười ngây thơ khiến tim hắn lỡ đập một nhịp, phải đến mãi sau này, hắn mới biết, hắn đã trúng sét ái tình rồi.
Dần dần, hắn biết được, nàng là Dương Quả, là tam tiểu thư phủ Thừa Tướng, hắn giới thiệu, nàng cũng biết hắn là Bình Hiên, hoàng tử của Bình Quốc, do hắn bị thương nên phải ở lại đây một thời gian, viện của Dương Quả dường như lúc nào cũng yên tĩnh nên không lo bị người ta phát hiện, đến cả Tiểu Hoa cũng là bị Chu Tịnh gọi đi làm việc.
Dương Quả ngày nào cũng chăm chỉ đi kiếm lá thuốc về cho Bình Hiên, lại chia sẻ thức ăn mặc dù chẳng có bao nhiêu. Dần dần, Dương Quả cũng thân thiết, gọi hắn 1 tiếng Hiên ca ca.
- Tiểu Quả, ngươi là tiểu thư mà bị đối xử thế này ư?
Bình Hiên hỏi.
- Tại mẹ của Tiểu Quả mất rồi, Tiểu Hoa nói vì thế mà...
Dương Quả buồn rầu nói, Bình Hiên nhìn nàng, tự hứa với bản thân sau này sẽ bảo hộ nàng thật tốt.
Ngày qua ngày, viện của Dương Quả vẫn là vô cùng tĩnh lặng, mà vết thương của Bình Hiên cũng đã lằn lại...
- Hiên ca ca, phải đi rồi sao?
Dương Quả rưng rưng hỏi.
- Ừ, ta phải giải quyết đám người kia.
Bình Hiên không nỡ, an ủi.
- Hiên ca ca đuổi người xấu, có quay lại nữa không...
Dương Quả tiếp tục nói.
- Tiểu Quả yên tâm, ta sẽ quay về rất nhanh, đến lúc đó, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không cho ai bắt nạt nàng.
Bình Hiên vỗ đầu Dương Quả.
- Thật sao?
- Thật! Chờ ta...
Bình Hiên nói xong, bước đi...
Hắn không ngờ, rất nhanh mà hắn nói đã là 2 năm, mà lúc hắn quay lại, Dương Quả đã không còn là Dương Quả...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.