Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!

Chương 79: Thái tử phi Nguyệt Quốc

Phụng Phụng

07/06/2018

- Ta nói ngươi có nghe không? Đây là phòng của nam nhân đó.

Nguyệt Diễm ngồi trên ghế, vẻ mặt không biết phải làm sao với cục nhỏ đang chiếm lấy giường hắn.

Dương Quả ung dung nằm, trước mặt vẫn còn đăm chiêu vào cuốn sách nhỏ.

Nguyệt Diễm thấy nàng không để ý đến hắn, hắn cũng chẳng biết phải làm sao, đuổi thì không đi, đánh thì....hắn không thể... Nhưng mà...

- Ngươi...

Nguyệt Diễm gằn giọng, đứng dậy, 1 tay nắm lấy cổ tay nàng, áp sát đưa cả người nàng nằm trọn dưới thân hắn.

- Ta...sẽ làm gì nếu ngươi không chịu rời đi đó...

Nguyệt Diễm nói, áp sát đầu gần nàng, hắn hối hận rồi, tại sao hắn lại đem nàng về, tại sao hắn lại để nàng ở trong phủ, tại sao hắn không đuổi nàng đi...

- Diễm Diễm...

Dương Quả cười nhìn Nguyệt Diễm, nàng phải làm gì, nói gì đây... Chàng là Diễm Diễm, nhưng...

- Ùm, cũng trễ rồi, ta đi...

Dương Quả nói, 1 tay đẩy nhẹ Nguyệt Diễm ra, hắn có chút ngạc nhiên, thực sự ngoan vậy sao...

Dương Quả đứng đậy, hướng đi ra cửa, toàn thân sặc lên mùi vị cô đơn, thật là, Nguyệt Diễm hắn chịu đựng kiểu gì đây...

- Trễ rồi, ta đưa ngươi về...

Hắn nói trong vô thức, mà lúc nhận ra, Dương Quả đã là cười đáng yêu quấn lấy tay hắn rồi, thật là... Chẵng muốn buông...

Hai người bước đi trên con đường sỏi nhỏ, im lặng, ai nấy cũng không nói, nhưng mà... Dương Quả cười rất tươi, Diễm Diễm hắn hình như đã thân với nàng hơn, mà nàng mặt dày cũng đã ngày thứ 2, không biết ở nhà có chuyện gì xảy ra không đây? Lúc nàng đem Diễm Diễm trở về, không biết mọi người sẽ có biểu cảm thế nào.

Nguyệt Diễm nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng đến hắn cũng không thể hiểu...

- Ôi dà... Chã phải phó tướng quân Lăng Bảo đây sao?

1 giọng nói cất lên, nghe trong đó đầy sự kinh nhường.



- Thái tử.

Dương Quả lạnh nhạt nói, người đang nói chính là thái tử Ngọc quốc - Ngọc Đô. Ngọc Đô nỗi tiếng là thái tử vô lại, vô cùng háo sắc.

- Ngươi...

Ngọc Đô khó chịu, hừ...tên Lăng Bảo này thật càn rỡ, trước mặt mình không chịu hành lễ, chã qua chỉ là tên chết đuối bị người khác nhặt về thôi...

Tuy nghĩ thế, Ngọc Đô lại chẳng dám nói ra, mới đây Ngọc Quốc mới xôn xao việc Nhị hoàng tử bị đánh gãy chân, mà hung thủ lại là phó tướng quân Lăng Bảo, hắn chỉ dùng 1 đạp mà thôi, lý do chỉ là Nhị Hoàng tử bắt hắn cúi đầu hành lễ, lúc ấy hắn còn nói :

- Ta chưa biết bản thân là ai, chưa chắc đã chung quốc gia với ngươi, nên tốt nhất đừng bắt ta cúi đầu.

Lúc ấy, hoàng đế tức giận, sai 10 quân lính bắt Lăng Bảo, liền bị hắn chém hết không tha, bây giờ, hoàng đế còn phải nể mặt hắn...

- Thái tử, đây là phủ của ta, ngươi đến làm gì?

Nguyệt Diễm nói, sát khí tuôn ra khi thấy hướng Ngọc Đô tới là khuê phòng của Dương Quả .

- A...ta chỉ là nghe nói ngươi bắt được tướng quân Nguyệt Quốc, muốn đến xem...

Ngọc Đô nói, Nguyệt Diễm lại đen mặt hơn khi thấy hắn nhìn xuống Dương Quả bằng đôi mắt háo sắc.

- Mĩ nhân a, thật là đẹp quá... Đây là tướng quân Nguyệt Quốc nhỉ, đẹp hơn cả lời đồn..

Ngọc Đô cất lời, Dương Quả nheo mắt khó chịu nhìn.

- Khụ khụ... Lăng Bảo a, ta thấy vị tướng quân này là hợp khẩu vị của ta, nàng ta hủy hoại quân đội Ngọc Quốc như vậy, ta sẽ thay phụ hoàng trừng trị, ngươi hãy mau đến quốc khố lãnh thưởng...

Ngọc Đô nói, mục đích của hắn chỉ có thế, cướp lấy Mĩ nhân đệ nhất.

Nguyệt Diễm sát khí cao ngút trời, cái gì... Dựa vào cái gì dám cướp lấy nữ nhân của hắn, như vậy nếu Dương Quả ở phòng có phải sẽ...

Nhưng mà... Nữ nhân của hắn...sao hắn lại nghĩ vậy ?

- Tránh xa khỏi nàng.



Nguyệt Diễm âm trầm nói, Ngọc Đô ngạc nhiên, hắn đang nói cái gì, tên này rõ ràng ghét nữ nhân.

- Người đâu, đem nữ nhân này về.

Ngọc Đô làm bộ không nghe, lớn tiếng nói, 4 5 binh lính chạy đến...

*Bốp*

1 cú đấm nhẹ nhàng mà công phá cao in hằn trên mặt Ngọc Đô, máu chãy...

- Ngươi...phạm thượng, ngươi dám đánh ta, ngươi đừng nghĩ là phụ hoàng nể ngươi ta sẽ...aaaaaaaaa

Ngọc Đô khó khăn nói, hắn ta luống cuống chưa xong lại bị Nguyệt Diễm dẫm vào chân, binh lính vây lại, toan định bắt Nguyệt Diễm, 1 chiếc roi da quật xuống mạnh mẽ...

- Đừng xen vào...

Dương Quả mặt sát khí nói khiến người khác sợ hãi, đám binh lính lui lại vài bước.

- Cút!

Nguyệt Diễm nói, đám người hầu sợ hãi đỡ Ngọc Đô dậy.

- Hừ hừ...ta không thèm, haha Lăng Bảo có thể ngươi không biết, con đàn bà này là Thái tử phi Nguyệt Quốc, ả ta đã không còn trong sạch....aaaa

Ngọc Đô trêu tức nói, Dương Quả tức giận, cái gì mà con đàn bà...nàng mới 16 tuổi... Không nhưng nhịn quật 1 phát lên mặt Ngọc Đô khiến hắn bắt tỉnh, hạ nhân luống cuống khiêng đi.

Xung quanh lại im lặng...

- Phiền phức thật, Diễm Diễm, đi tiếp thôi.

Dương Quả khôi phục vẻ mặt tươi cười đáng yêu, kéo Nguyệt Diễm đi, nhưng hắn bỗng không nhúc nhích...

- A...

Nguyệt Diễm thoát khỏi cánh tay Dương Quả, ngước lên nhìn nàng với vẻ mặt khó chịu, tức giận, xen lẫn mất mát...

- Ngươi là Thái tử phi, ngươi đã có trượng phu...?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook