Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 52: Thoát
Phụng Phụng
07/06/2018
- Người đâu! Cháy rồi! Cháy!!!
Dương Hi la hét lên, Phúc Tử liền khẽ bịt miệng Dương Hi lại.
- Tiểu thư, người muốn phá hỏng kế hoạch của Chu di nương sao?
Phúc Tử bực mình nói tiếp, nhưng xung quanh đã nghe thấy động, vội vàng chạy đến, hò hét nhau dập lửa, từ một tiểu viện im lặng, phút chốc đã náo nhiệt hơn bao giờ hết.
- Mau dập lửa, mau!!!!
Dương Hi la toáng lên, cả người cố thoát ra khỏi Phúc Tử. Ngọn lửa đã bùng lên rồi.
Khắp cả tiểu viện nhốn nháo cả lên, ai nấy đều tấp nập xách nước, ai ai cũng mồ hôi khắp người.
- Mau!!!! Muội muội ta còn trong đó!!!
Dương Hi không nhịn được khóc lóc, mọi người xung quanh nghe vậy thì càng hoảng hơn, nhưng ngọn lửa quá mạnh, họ không dám xông vào.
- Sao lại cháy!!! Hi nhi con không sao chứ?
Từ xa, Dương Phúc đầy vẻ lo lắng chạy đến, thấy Dương Hi liền hớt hải hỏi nàng.
- Con không sao, nhưng Tiểu Quả và Dương Linh còn ở trong...
Dương Hi thút thít nói, Dương Phúc sửng sờ người.
- Cái gì!!!
----------------
- Dương Quả, ô ô...chúng ta sẽ chết sao...!!!
Dương Linh nước mắt, nước mũi tèm lem bám chặt lấy Dương Quả, khóc to. Dương Quả cũng ôm lấy Dương Linh, mặt đầy vẻ lo lắng, nàng đang ngủ, bỗng thấy nóng lạ thường, thấy có gì không ổn, liền bật dậy, phát hiện ngọn lửa đã bùng cháy lên, nàng gọi Dương Linh dậy, muốn chạy ra thật nhanh, lại phát hiện, cửa ra vào hay cửa sổ đều bị ngọn lửa lớn bao vây, nàng liền cùng Dương Linh thu vào một góc cách xa ngọn lửa nhất có thể.
- Khụ khụ...
Khói mù mịt khắp nới, Dương Quả như thấy tầm nhìn trước mắt mờ đi....nóng quá...rất nóng...
- Dương Hi đâu....nàng ta không sao chứ...
Dương Linh khóc gọi tên Dương Hi, Dương Quả cũng thấy lạ, Dương Hi không thấy đâu, phòng lại bị cháy, hơn nữa...người mời các nàng đến chùa là Dương Hi, mời các nàng ở trong phòng cũng là Dương Hi, người biến mất cũng là Dương Hi, không lẽ......
Dương Quả vội vàng lắc đầu, Dương Hi tuyệt đối không hại các nàng đâu mà, đúng không...
- Chúng ta phải nghĩ cách thoát khỏi đây thôi.
Dương Quả ôm lấy Dương Hi đang run rẩy, ngó nghiêng xung quanh, nói. Hiện tại trong lòng nàng vô cùng rối loạn, không biết phải làm sao, nhưng nàng biết, nàng không muốn chết.
- Nhưng....nhưng...
Dương Linh khóc nức nở.
- Chỉ còn...cách làm liều thôi. Cửa hình như có mở khe khẽ, chúng ta chỉ cần chạy thật nhanh là có thể ra ngoài.
Dương Quả nói với Dương Linh, may mắn thay, gần đó có chậu nước, nàng lấy, dội lên người nàng và Dương Linh, chợt cảm thấy một cảm giác mát mẻ đầy sảng khoái.
- Nhưng....
- Chứ bây giờ ngươi muốn bỏ mạng lại đây sao?
Dương Quả nói, nắm chặt lấy đôi tay run rẩy của Dương Linh, kéo nàng chạy thật nhanh...
*Rầm*
Dương Linh chỉ có cảm giác như bị đẩy về phía trước, bất giác quay lại, đã thấy Dương Quả nằm đó, chân bị một khúc gỗ to lớn đè lên...
- Dương Quả!!!!
Dương Linh ngồi phịch xuống, lay lay Dương Quả.
- ....Mau! Chạy ra ngoài đi...
Dương Quả cố nén cơn đau từ dưới chân. Nàng không thể thoát khỏi khúc gỗ nặng đã đè lấy chân nàng được, Dương Linh đứng đó, lại càng khóc to hơn.
- Dương Quả, Dương Quả... Là tại ta, tại ta do dự không chạy nhanh...khụ khụ...
Dương Linh khóc, bỗng thấy cả người nàng được bế lên.
- Cha....
Dương Hi thấy Dương Phúc, gương mặt nghẹn ngào cất lời, rồi ngất xỉu, Dương Phúc vội vàng bế Dương Linh ra ngoài. Dương Quả nhìn cảnh đó, giống như dao cứa vào tim, vì sao bỏ mặc nàng, vì sao không cứu nàng...nhưng là nàng lại nhìn thấy Dương Phúc quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt đầy lo lắng, như muốn nói rằng : " Hãy đợi cha". Bất giác khóe môi mỉm cười, thôi kệ, ít nhất, nàng trong mắt Dương Phúc vẫn là một người con ruột thịt của ông, vậy là được rồi, đỡ hơn rất nhiều...so với người cha hiện đại của nàng, người cha hiện đại xem nàng tựa cỏ rác, a~ sao bỗng dưng cảm thấy tuyệt vọng, nàng sẽ chết sao? Nàng khó thở lắm, bao nhiêu khói độc nó tràn hết vào phổi nàng rồi, thật khó chịu....mồ ~ nàng mất dần cảm giác rồi sao...
-----------------
Dương Phúc từ trong xông ra, tay bế Dương Linh đang bất tỉnh, ông run run hai tay.
- Bảo bối, cha cứu được con rồi, Uyển nhi, ta cứu được con của chúng ta rồi.
Dương Phúc một thoáng như muốn khóc, lại sực nhớ ra, vội đưa Dương Linh cho người bên cạnh, toan định quay đầu lại thì...
*Ầm*
Một âm thanh to lớn xé toạc màn đêm, toàn bộ tiểu viện đã sụp đổ trong đống lửa cao ngút trời. Dương Phúc như trái tim bị bóp vụn, đứng như trời trồng, Quả nhi...vẫn còn trong đó...
- Quả nhi!!!!!!!!!!
Dương Phúc hét lên, muốn xông vào ngọn lửa, lại bị người xung quanh cản lại.
- Vô ích thôi, sập thế này, lửa lớn thế này, tiểu thư e là....
Một người lắc đầu nói, Dương Phúc ứa lệ.
- Quả Quả không sao.
Một giọng nói cất lên, người đó hai tay ôm lấy một cái bọc, Dương Phúc run run bước tới, nhẹ mở tấm màn đang bọc ra, lộ ra một gương mặt đáng yêu nhưng đầy bụi bẩn, hơi thở yếu ớt phả ra, chân nhỏ vẫn còn dính máu. Dương Phúc quỳ xuống, Quả nhi không sao, Quả nhi vẫn sống.
- Thái tử, đội ơn ngài rất nhiều...
Dương Hi la hét lên, Phúc Tử liền khẽ bịt miệng Dương Hi lại.
- Tiểu thư, người muốn phá hỏng kế hoạch của Chu di nương sao?
Phúc Tử bực mình nói tiếp, nhưng xung quanh đã nghe thấy động, vội vàng chạy đến, hò hét nhau dập lửa, từ một tiểu viện im lặng, phút chốc đã náo nhiệt hơn bao giờ hết.
- Mau dập lửa, mau!!!!
Dương Hi la toáng lên, cả người cố thoát ra khỏi Phúc Tử. Ngọn lửa đã bùng lên rồi.
Khắp cả tiểu viện nhốn nháo cả lên, ai nấy đều tấp nập xách nước, ai ai cũng mồ hôi khắp người.
- Mau!!!! Muội muội ta còn trong đó!!!
Dương Hi không nhịn được khóc lóc, mọi người xung quanh nghe vậy thì càng hoảng hơn, nhưng ngọn lửa quá mạnh, họ không dám xông vào.
- Sao lại cháy!!! Hi nhi con không sao chứ?
Từ xa, Dương Phúc đầy vẻ lo lắng chạy đến, thấy Dương Hi liền hớt hải hỏi nàng.
- Con không sao, nhưng Tiểu Quả và Dương Linh còn ở trong...
Dương Hi thút thít nói, Dương Phúc sửng sờ người.
- Cái gì!!!
----------------
- Dương Quả, ô ô...chúng ta sẽ chết sao...!!!
Dương Linh nước mắt, nước mũi tèm lem bám chặt lấy Dương Quả, khóc to. Dương Quả cũng ôm lấy Dương Linh, mặt đầy vẻ lo lắng, nàng đang ngủ, bỗng thấy nóng lạ thường, thấy có gì không ổn, liền bật dậy, phát hiện ngọn lửa đã bùng cháy lên, nàng gọi Dương Linh dậy, muốn chạy ra thật nhanh, lại phát hiện, cửa ra vào hay cửa sổ đều bị ngọn lửa lớn bao vây, nàng liền cùng Dương Linh thu vào một góc cách xa ngọn lửa nhất có thể.
- Khụ khụ...
Khói mù mịt khắp nới, Dương Quả như thấy tầm nhìn trước mắt mờ đi....nóng quá...rất nóng...
- Dương Hi đâu....nàng ta không sao chứ...
Dương Linh khóc gọi tên Dương Hi, Dương Quả cũng thấy lạ, Dương Hi không thấy đâu, phòng lại bị cháy, hơn nữa...người mời các nàng đến chùa là Dương Hi, mời các nàng ở trong phòng cũng là Dương Hi, người biến mất cũng là Dương Hi, không lẽ......
Dương Quả vội vàng lắc đầu, Dương Hi tuyệt đối không hại các nàng đâu mà, đúng không...
- Chúng ta phải nghĩ cách thoát khỏi đây thôi.
Dương Quả ôm lấy Dương Hi đang run rẩy, ngó nghiêng xung quanh, nói. Hiện tại trong lòng nàng vô cùng rối loạn, không biết phải làm sao, nhưng nàng biết, nàng không muốn chết.
- Nhưng....nhưng...
Dương Linh khóc nức nở.
- Chỉ còn...cách làm liều thôi. Cửa hình như có mở khe khẽ, chúng ta chỉ cần chạy thật nhanh là có thể ra ngoài.
Dương Quả nói với Dương Linh, may mắn thay, gần đó có chậu nước, nàng lấy, dội lên người nàng và Dương Linh, chợt cảm thấy một cảm giác mát mẻ đầy sảng khoái.
- Nhưng....
- Chứ bây giờ ngươi muốn bỏ mạng lại đây sao?
Dương Quả nói, nắm chặt lấy đôi tay run rẩy của Dương Linh, kéo nàng chạy thật nhanh...
*Rầm*
Dương Linh chỉ có cảm giác như bị đẩy về phía trước, bất giác quay lại, đã thấy Dương Quả nằm đó, chân bị một khúc gỗ to lớn đè lên...
- Dương Quả!!!!
Dương Linh ngồi phịch xuống, lay lay Dương Quả.
- ....Mau! Chạy ra ngoài đi...
Dương Quả cố nén cơn đau từ dưới chân. Nàng không thể thoát khỏi khúc gỗ nặng đã đè lấy chân nàng được, Dương Linh đứng đó, lại càng khóc to hơn.
- Dương Quả, Dương Quả... Là tại ta, tại ta do dự không chạy nhanh...khụ khụ...
Dương Linh khóc, bỗng thấy cả người nàng được bế lên.
- Cha....
Dương Hi thấy Dương Phúc, gương mặt nghẹn ngào cất lời, rồi ngất xỉu, Dương Phúc vội vàng bế Dương Linh ra ngoài. Dương Quả nhìn cảnh đó, giống như dao cứa vào tim, vì sao bỏ mặc nàng, vì sao không cứu nàng...nhưng là nàng lại nhìn thấy Dương Phúc quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt đầy lo lắng, như muốn nói rằng : " Hãy đợi cha". Bất giác khóe môi mỉm cười, thôi kệ, ít nhất, nàng trong mắt Dương Phúc vẫn là một người con ruột thịt của ông, vậy là được rồi, đỡ hơn rất nhiều...so với người cha hiện đại của nàng, người cha hiện đại xem nàng tựa cỏ rác, a~ sao bỗng dưng cảm thấy tuyệt vọng, nàng sẽ chết sao? Nàng khó thở lắm, bao nhiêu khói độc nó tràn hết vào phổi nàng rồi, thật khó chịu....mồ ~ nàng mất dần cảm giác rồi sao...
-----------------
Dương Phúc từ trong xông ra, tay bế Dương Linh đang bất tỉnh, ông run run hai tay.
- Bảo bối, cha cứu được con rồi, Uyển nhi, ta cứu được con của chúng ta rồi.
Dương Phúc một thoáng như muốn khóc, lại sực nhớ ra, vội đưa Dương Linh cho người bên cạnh, toan định quay đầu lại thì...
*Ầm*
Một âm thanh to lớn xé toạc màn đêm, toàn bộ tiểu viện đã sụp đổ trong đống lửa cao ngút trời. Dương Phúc như trái tim bị bóp vụn, đứng như trời trồng, Quả nhi...vẫn còn trong đó...
- Quả nhi!!!!!!!!!!
Dương Phúc hét lên, muốn xông vào ngọn lửa, lại bị người xung quanh cản lại.
- Vô ích thôi, sập thế này, lửa lớn thế này, tiểu thư e là....
Một người lắc đầu nói, Dương Phúc ứa lệ.
- Quả Quả không sao.
Một giọng nói cất lên, người đó hai tay ôm lấy một cái bọc, Dương Phúc run run bước tới, nhẹ mở tấm màn đang bọc ra, lộ ra một gương mặt đáng yêu nhưng đầy bụi bẩn, hơi thở yếu ớt phả ra, chân nhỏ vẫn còn dính máu. Dương Phúc quỳ xuống, Quả nhi không sao, Quả nhi vẫn sống.
- Thái tử, đội ơn ngài rất nhiều...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.