Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 26: Trắng trong, trong trắng?
Phụng Phụng
07/06/2018
- Khụ khụ... Sao lại vậy... Mau... Chúng ta đến sảnh chính...
Dương Quả sặc sụa ho, cái gì mà hủy bỏ chứ, nàng không thích nha. Nguyệt Diễm hắn đã hứa hẹn rất nhiều điều với nàng rồi đấy nha!
-----------------
- Nữ nhi tham kiến Hoàng thượng,... Hoàng hậu, phụ thân!
Dương Quả vừa bước vào, lại thấy trước mắt là Nguyệt Quang, Dương Phúc.Còn có người phụ nữ 1 thân phượng hoàng, nàng biết đó là Hoàng hậu Nguyễn Hoa...a~... Đúng là mĩ nhân. Ngoài ra, bên dưới Dương Phúc là Dương Linh, Chu Tịnh cùng Dương Hi. Sắc mặt mọi người đều... không được tốt lắm a.
- Đây là Dương Quả sao ? Mau... Lại đây cho bản cung nhìn kĩ hơn.
Nguyễn Hoa dịu dàng lên tiếng, Dương Quả có hơi do dự, nhưng thấy Nguyễn Hoa trông hiền lành thì cũng nhẹ nhàng bước đến.
- A... Thật là đáng yêu.
Nguyễn Hoa 1 thoáng sửng sốt nhẹ, lại đưa tay vuốt nhẹ má hồng của Dương Quả, lên câu khen ngợi.
- Đáng tiếc là... Tam muội đây đã không còn là... Xử nữ.
Dương Linh lên tiếng khinh bỉ, tất nhiên nhận được 1 tiếng quát nhẹ của Dương Phúc.
- Chuyện này...
Nguyệt Quang khó xử nói.
- Tam cô nương thật đáng thương... Nhỏ tuổi mà đã mất đi sự trong trắng. Gả vào hoàng thất... Thực...
Chu Tịnh cầm khăn tay nhẹ lau khóe mắt, trong thâm tâm lại khẽ cười lạnh... Mặc dù bà ta không biết tại sao Dương Quả lại lọt vào chỗ đạo tặc, nhưng bà ta không quan tâm, mục đích chính của bà ta...đã hoàn thành. Dương Hi chỉ biết cau mày đứng 1 bên " Dương Quả a, Ta đã nhắc rồi. Ngươi thật đáng thương... "
- Chu di nương nói thế là sao ạ? Tiểu thư vẫn là xử nữ kia mà!
Phúc Linh đứng ngoài nghe được, bất bình lên tiếng.
- Chỉ là nha hoàn cũng dám nhiều lời, lui ra.!
Dương Linh quát lên, Tiểu Hoa cũng bị vạ lây cùng Phúc Linh lui ra ngoài, trước khi đi còn liếc mắt lo lắng nhìn Dương Quả đang ngơ ngác không hiểu chuyện.
- Chu Tịnh. Chuyện này thực hư như thế nào ?
Dương Phúc hỏi
- Thiếp hôm nay nhân vì muốn ăn mừng tam cô nương bình an trở về. Nghe rằng 1 người đi ngang qua rừng khuya, thấy Tam cô nương bị dâm tặc bắt đi, còn bị cướp sự...trong trắng...
Chu Tịnh tay cầm khăn lụa, lại khẽ chấm chấm mắt.
- Ngươi có xác định lời nói đó đúng hay sai chưa?
Nguyễn Hoa lên tiếng, tay lại khẽ xoa xoa đầu Dương Quả như sợ nàng bị sốc, muốn trấn an nàng.
- Thưa hoàng hậu, lúc đầu Chu Tịnh có không tin nên đi tìm tên đó hỏi cho ra lẽ...nhưng đó đúng là sự thật, hắn ta nói vì sợ hãi nên chạy mất...không dám cứu...
Chu Tịnh nói xong, khắp phòng đều là 1 mảng u ám.
- Quả nhi, có phải hay không...là con bị dâm tặc bắt đi?
Dương Phúc lại quay sang Dương Quả hỏi.Dương Quả suy nghĩ 1 lúc... Hừm... Nàng bị bắt, tên đó còn muốn xxx nàng...gọi là dâm tặc nhỉ...
- Dạ phải.
Dương Quả ngây thơ trả lời.Không khí trong phòng lại càng ngột ngạt hơn...
- Vậy... Hắn ta làm gì ngươi không?
Lần này là Dương Linh hỏi, suy cho cùng, Dương Quả gặp nạn, Dương Linh và Chu Tịnh vui mừng nhất a.
- Hừm... Có... Hắn đè ta...
Dương Quả lại ngây thơ, nàng không biết rằng, sự ngây thơ rắc rối nha.
- Đứa nhỏ tội nghiệp...
Nguyễn Hoa khẽ vuốt nhẹ tóc Dương Quả, không hiểu sao, chính nàng cũng có hảo cảm với đứa nhóc đáng yêu này.
- Tam cô nương thực quá ngây thơ. Hôn ước với Thái tử e là...sẽ phải hủy bỏ rồi.
Chu Tịnh lòng vui sướng nói tiếp, khuôn mặt ai nấy bỗng tối sầm
- Vì sao phải hủy bỏ vậy...?
Dương Quả nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu chuyện.
- Ngu ngốc, còn không phải là do ngươi bị dâm tặc bắt đi sao?
Dương Linh trả lời, khinh bỉ liếc nhìn Dương Quả.
- Không phải ta chỉ bị dâm tặc bắt thôi sao? Giờ đã trở về rồi mà.
Dương Quả nói tiếp, đúng vậy... Nàng chỉ bị chúng nó khiên đi... Ném vào rừng... Đè lên nàng 1 chút thôi mà, còn có nãy giờ cứ nói cái gì mà... Trong trong trắng trắng... Thực khó hiểu nha...
- Dương Quả, là như thế này...
Dương Hi thương hại bước xuống, kéo tay Dương Quả, thì thầm cái gì gì đó... Dương Quả mặt mỗi lúc càng đỏ... A... Là như thế hả, định nghĩa của trong trắng... Cơ mà khoan...
- Nãy giờ mọi người nói Dương Quả mất... Trong... Trong trắng ấy hả?
Dương Quả đỏ mặt lắp bắp nói...
- Tất nhiên. Ngươi nghĩ bị dâm tặc bắt đi thì mất gì hả...?
Dương Linh nói. Dương Quả ngẩn người... A... Thực cảm thấy lúc này ta ngây thơ vô cùng... Thảo nào... Thảo nào... Nãy giờ một hai cứ nhắc đến việc hủy hôn... Ra là lí do này a...Nhưng...
- Nhưng ta chỉ bị bắt chứ có mất trong trắng đâu..!!!
Dương Quả sặc sụa ho, cái gì mà hủy bỏ chứ, nàng không thích nha. Nguyệt Diễm hắn đã hứa hẹn rất nhiều điều với nàng rồi đấy nha!
-----------------
- Nữ nhi tham kiến Hoàng thượng,... Hoàng hậu, phụ thân!
Dương Quả vừa bước vào, lại thấy trước mắt là Nguyệt Quang, Dương Phúc.Còn có người phụ nữ 1 thân phượng hoàng, nàng biết đó là Hoàng hậu Nguyễn Hoa...a~... Đúng là mĩ nhân. Ngoài ra, bên dưới Dương Phúc là Dương Linh, Chu Tịnh cùng Dương Hi. Sắc mặt mọi người đều... không được tốt lắm a.
- Đây là Dương Quả sao ? Mau... Lại đây cho bản cung nhìn kĩ hơn.
Nguyễn Hoa dịu dàng lên tiếng, Dương Quả có hơi do dự, nhưng thấy Nguyễn Hoa trông hiền lành thì cũng nhẹ nhàng bước đến.
- A... Thật là đáng yêu.
Nguyễn Hoa 1 thoáng sửng sốt nhẹ, lại đưa tay vuốt nhẹ má hồng của Dương Quả, lên câu khen ngợi.
- Đáng tiếc là... Tam muội đây đã không còn là... Xử nữ.
Dương Linh lên tiếng khinh bỉ, tất nhiên nhận được 1 tiếng quát nhẹ của Dương Phúc.
- Chuyện này...
Nguyệt Quang khó xử nói.
- Tam cô nương thật đáng thương... Nhỏ tuổi mà đã mất đi sự trong trắng. Gả vào hoàng thất... Thực...
Chu Tịnh cầm khăn tay nhẹ lau khóe mắt, trong thâm tâm lại khẽ cười lạnh... Mặc dù bà ta không biết tại sao Dương Quả lại lọt vào chỗ đạo tặc, nhưng bà ta không quan tâm, mục đích chính của bà ta...đã hoàn thành. Dương Hi chỉ biết cau mày đứng 1 bên " Dương Quả a, Ta đã nhắc rồi. Ngươi thật đáng thương... "
- Chu di nương nói thế là sao ạ? Tiểu thư vẫn là xử nữ kia mà!
Phúc Linh đứng ngoài nghe được, bất bình lên tiếng.
- Chỉ là nha hoàn cũng dám nhiều lời, lui ra.!
Dương Linh quát lên, Tiểu Hoa cũng bị vạ lây cùng Phúc Linh lui ra ngoài, trước khi đi còn liếc mắt lo lắng nhìn Dương Quả đang ngơ ngác không hiểu chuyện.
- Chu Tịnh. Chuyện này thực hư như thế nào ?
Dương Phúc hỏi
- Thiếp hôm nay nhân vì muốn ăn mừng tam cô nương bình an trở về. Nghe rằng 1 người đi ngang qua rừng khuya, thấy Tam cô nương bị dâm tặc bắt đi, còn bị cướp sự...trong trắng...
Chu Tịnh tay cầm khăn lụa, lại khẽ chấm chấm mắt.
- Ngươi có xác định lời nói đó đúng hay sai chưa?
Nguyễn Hoa lên tiếng, tay lại khẽ xoa xoa đầu Dương Quả như sợ nàng bị sốc, muốn trấn an nàng.
- Thưa hoàng hậu, lúc đầu Chu Tịnh có không tin nên đi tìm tên đó hỏi cho ra lẽ...nhưng đó đúng là sự thật, hắn ta nói vì sợ hãi nên chạy mất...không dám cứu...
Chu Tịnh nói xong, khắp phòng đều là 1 mảng u ám.
- Quả nhi, có phải hay không...là con bị dâm tặc bắt đi?
Dương Phúc lại quay sang Dương Quả hỏi.Dương Quả suy nghĩ 1 lúc... Hừm... Nàng bị bắt, tên đó còn muốn xxx nàng...gọi là dâm tặc nhỉ...
- Dạ phải.
Dương Quả ngây thơ trả lời.Không khí trong phòng lại càng ngột ngạt hơn...
- Vậy... Hắn ta làm gì ngươi không?
Lần này là Dương Linh hỏi, suy cho cùng, Dương Quả gặp nạn, Dương Linh và Chu Tịnh vui mừng nhất a.
- Hừm... Có... Hắn đè ta...
Dương Quả lại ngây thơ, nàng không biết rằng, sự ngây thơ rắc rối nha.
- Đứa nhỏ tội nghiệp...
Nguyễn Hoa khẽ vuốt nhẹ tóc Dương Quả, không hiểu sao, chính nàng cũng có hảo cảm với đứa nhóc đáng yêu này.
- Tam cô nương thực quá ngây thơ. Hôn ước với Thái tử e là...sẽ phải hủy bỏ rồi.
Chu Tịnh lòng vui sướng nói tiếp, khuôn mặt ai nấy bỗng tối sầm
- Vì sao phải hủy bỏ vậy...?
Dương Quả nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu chuyện.
- Ngu ngốc, còn không phải là do ngươi bị dâm tặc bắt đi sao?
Dương Linh trả lời, khinh bỉ liếc nhìn Dương Quả.
- Không phải ta chỉ bị dâm tặc bắt thôi sao? Giờ đã trở về rồi mà.
Dương Quả nói tiếp, đúng vậy... Nàng chỉ bị chúng nó khiên đi... Ném vào rừng... Đè lên nàng 1 chút thôi mà, còn có nãy giờ cứ nói cái gì mà... Trong trong trắng trắng... Thực khó hiểu nha...
- Dương Quả, là như thế này...
Dương Hi thương hại bước xuống, kéo tay Dương Quả, thì thầm cái gì gì đó... Dương Quả mặt mỗi lúc càng đỏ... A... Là như thế hả, định nghĩa của trong trắng... Cơ mà khoan...
- Nãy giờ mọi người nói Dương Quả mất... Trong... Trong trắng ấy hả?
Dương Quả đỏ mặt lắp bắp nói...
- Tất nhiên. Ngươi nghĩ bị dâm tặc bắt đi thì mất gì hả...?
Dương Linh nói. Dương Quả ngẩn người... A... Thực cảm thấy lúc này ta ngây thơ vô cùng... Thảo nào... Thảo nào... Nãy giờ một hai cứ nhắc đến việc hủy hôn... Ra là lí do này a...Nhưng...
- Nhưng ta chỉ bị bắt chứ có mất trong trắng đâu..!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.