Chương 53
Bác Quân Nhất Tiêu
11/01/2023
Người của Thái y viện đồng loạt lau mồ hôi trán, cũng may là không phải bệnh gì quá nghiêm trọng, nếu là bệnh lạ khó gặp, chữa không nổi thì bọn họ khả năng cao sẽ bị Duệ vương xé xác mất thôi.
“Hi nhi sao rồi?”
“Bẩm Vương gia, tình hình hiện tại không còn nguy hiểm nữa, nhưng thân thể vị ca nhi này quá yếu, cần được bồi bổ đúng cách.” Lão thần đứng đầu Thái y viện - Lý Nghiêm cung kính nói với với Hạ Minh Triết, sau đó viết một phương thuốc bổ, chưa kịp đưa cho thái giám đã bị Hạ Minh Triết cướp mất.
“Thân thể Hi nhi sao lại yếu như vậy? Ngươi khám được cái gì rồi?”
“Vương gia, vị ca nhi đang nằm ở đây có phải đã từng sinh con rồi đúng không?”
Trọng tâm đột nhiên bị chuyển đổi, Hạ Minh Triết cau mày nói: “Đúng vậy”
“Thân thể của vị công tử này bẩm sinh yếu ớt, trải qua sinh nở gần như là bước một chân vào quỷ môn quan lại càng thêm yếu, mặc dù cũng thường xuyên được bồi bổ bằng dược liệu lành tính nhưng vẫn không thể khỏe mạnh như người bình thường được.”1
Lý Nghiêm nói tới đây, khuôn mặt Hạ Minh Triết đã đen hơn đít nồi, phương thuốc nằm trong tay hắn cũng đã sớm bị vò nát không ra hình dạng, nội lực trong cơ thể rục rịch muốn bạo phát.
“Minh Triết, đệ bình tĩnh một chút!”. Hạ Minh Viễn đặt một tay lên vai Hạ Minh Triết, vì là người đứng gần Hạ Minh Triết nhất, nên hắn cảm nhận được rất rõ sự biến đổi và bất an của đệ đệ nhà mình.
Lý Nghiêm thấy Hạ Minh Triết đã bình tĩnh, ông viết lại một phương thuốc khác đưa cho thái giám, tiếp tục nói: “Lần này có phản ứng mãnh liệt như vậy là do mắc phải bệnh cảm mạo, kết hợp với chứng thiếu máu nghiêm trọng gây nên. Phương thuốc của thần chỉ chữa được bệnh cảm, còn về căn bệnh thiếu máu thì phải bồi bổ về lâu về dài mới đỡ được.”
“Bệnh thiếu máu này có thể trị dứt điểm không?”. Hạ Minh Triết đã lấy lại được dáng vẻ bình tĩnh vốn có, nhìn Cố Hi suy yếu nằm trên giường, trái tim nhói lên từng hồi.
“Có thể, nhưng bây giờ chưa phải lúc thích hợp, thân thể của cậu ấy còn quá yếu, cần bồi bổ nhiều hơn.”
Hạ Minh Triết nghe xong, biết bệnh này có thể chữa, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. Hắn trầm mặc ngồi bên mép giường, nắm chặt lấy tay Cố Hi.
“Nếu đã xong rồi thì các ngươi lui đi, riêng Lý Nghiêm ở lại đây theo dõi tình hình. Từ Huy, ngươi đi sắp xếp phòng nghỉ cho Lý thái y, sau đó tự mình sắc thuốc rồi mang tới đây.”
Từ Huy là thái giám thân cận đi theo Hạ Minh Viễn từ khi còn là một hoàng tử, hắn rất nhanh đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó theo yêu cầu của chủ nhân.
Cũng từ chuyện này, mọi người ý thức được tầm quan trọng của vị ca nhi đang nằm trên giường kia. Hoàng thượng chỉ đích danh thuộc hạ thân cận của mình đi sắc thuốc, chứng tỏ hắn rất coi trọng người này, không muốn để xảy ra chuyện gì thất trách ảnh hưởng tới cậu.
Vì Cố Hi chưa tỉnh dậy, nhiệt độ bên ngoài lại ngày càng giảm mạnh. Nghĩ tới thân thể cậu không thể chịu được xe ngựa xóc nảy, Hạ Minh Triết đã ra quyết định, quay sang nói với Hạ Minh Viễn:
“Hoàng huynh, đệ và Hi nhi sẽ ở lại đây một thời gian. Đợi khi nào thân thể Hi nhi tốt hơn một chút, bọn đệ sẽ hồi phủ tĩnh dưỡng.”
“Được, đệ muốn ở bao lâu tùy thích, dù sao thì đây vẫn luôn là cung điện của đệ mà. Vậy còn điệt nhi của ta thì sao? Thằng bé đâu?”
“Hiên nhi vẫn đang ở Mộc Hoa viên, lát nữa đệ sẽ nhờ người đón thằng bé tới đây. Hi nhi không ở đó, thằng bé nhất định đang rất lo lắng.”
“Đệ định nhờ ai hộ tống điệt nhi của ta?”
“Tiểu nhi tử của Hà tướng quân – phó tướng Hà Chí Tinh.”
“Hi nhi sao rồi?”
“Bẩm Vương gia, tình hình hiện tại không còn nguy hiểm nữa, nhưng thân thể vị ca nhi này quá yếu, cần được bồi bổ đúng cách.” Lão thần đứng đầu Thái y viện - Lý Nghiêm cung kính nói với với Hạ Minh Triết, sau đó viết một phương thuốc bổ, chưa kịp đưa cho thái giám đã bị Hạ Minh Triết cướp mất.
“Thân thể Hi nhi sao lại yếu như vậy? Ngươi khám được cái gì rồi?”
“Vương gia, vị ca nhi đang nằm ở đây có phải đã từng sinh con rồi đúng không?”
Trọng tâm đột nhiên bị chuyển đổi, Hạ Minh Triết cau mày nói: “Đúng vậy”
“Thân thể của vị công tử này bẩm sinh yếu ớt, trải qua sinh nở gần như là bước một chân vào quỷ môn quan lại càng thêm yếu, mặc dù cũng thường xuyên được bồi bổ bằng dược liệu lành tính nhưng vẫn không thể khỏe mạnh như người bình thường được.”1
Lý Nghiêm nói tới đây, khuôn mặt Hạ Minh Triết đã đen hơn đít nồi, phương thuốc nằm trong tay hắn cũng đã sớm bị vò nát không ra hình dạng, nội lực trong cơ thể rục rịch muốn bạo phát.
“Minh Triết, đệ bình tĩnh một chút!”. Hạ Minh Viễn đặt một tay lên vai Hạ Minh Triết, vì là người đứng gần Hạ Minh Triết nhất, nên hắn cảm nhận được rất rõ sự biến đổi và bất an của đệ đệ nhà mình.
Lý Nghiêm thấy Hạ Minh Triết đã bình tĩnh, ông viết lại một phương thuốc khác đưa cho thái giám, tiếp tục nói: “Lần này có phản ứng mãnh liệt như vậy là do mắc phải bệnh cảm mạo, kết hợp với chứng thiếu máu nghiêm trọng gây nên. Phương thuốc của thần chỉ chữa được bệnh cảm, còn về căn bệnh thiếu máu thì phải bồi bổ về lâu về dài mới đỡ được.”
“Bệnh thiếu máu này có thể trị dứt điểm không?”. Hạ Minh Triết đã lấy lại được dáng vẻ bình tĩnh vốn có, nhìn Cố Hi suy yếu nằm trên giường, trái tim nhói lên từng hồi.
“Có thể, nhưng bây giờ chưa phải lúc thích hợp, thân thể của cậu ấy còn quá yếu, cần bồi bổ nhiều hơn.”
Hạ Minh Triết nghe xong, biết bệnh này có thể chữa, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. Hắn trầm mặc ngồi bên mép giường, nắm chặt lấy tay Cố Hi.
“Nếu đã xong rồi thì các ngươi lui đi, riêng Lý Nghiêm ở lại đây theo dõi tình hình. Từ Huy, ngươi đi sắp xếp phòng nghỉ cho Lý thái y, sau đó tự mình sắc thuốc rồi mang tới đây.”
Từ Huy là thái giám thân cận đi theo Hạ Minh Viễn từ khi còn là một hoàng tử, hắn rất nhanh đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó theo yêu cầu của chủ nhân.
Cũng từ chuyện này, mọi người ý thức được tầm quan trọng của vị ca nhi đang nằm trên giường kia. Hoàng thượng chỉ đích danh thuộc hạ thân cận của mình đi sắc thuốc, chứng tỏ hắn rất coi trọng người này, không muốn để xảy ra chuyện gì thất trách ảnh hưởng tới cậu.
Vì Cố Hi chưa tỉnh dậy, nhiệt độ bên ngoài lại ngày càng giảm mạnh. Nghĩ tới thân thể cậu không thể chịu được xe ngựa xóc nảy, Hạ Minh Triết đã ra quyết định, quay sang nói với Hạ Minh Viễn:
“Hoàng huynh, đệ và Hi nhi sẽ ở lại đây một thời gian. Đợi khi nào thân thể Hi nhi tốt hơn một chút, bọn đệ sẽ hồi phủ tĩnh dưỡng.”
“Được, đệ muốn ở bao lâu tùy thích, dù sao thì đây vẫn luôn là cung điện của đệ mà. Vậy còn điệt nhi của ta thì sao? Thằng bé đâu?”
“Hiên nhi vẫn đang ở Mộc Hoa viên, lát nữa đệ sẽ nhờ người đón thằng bé tới đây. Hi nhi không ở đó, thằng bé nhất định đang rất lo lắng.”
“Đệ định nhờ ai hộ tống điệt nhi của ta?”
“Tiểu nhi tử của Hà tướng quân – phó tướng Hà Chí Tinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.