Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 115

Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả

31/10/2024

Vợ chồng Lý gia làm việc thật tuyệt tình, biết trưa hai huynh muội có thể ăn no ở Nam gia nên dứt khoát ngừng bữa tối của chúng, bữa sáng trước đây vốn không có.

Nam Khê không phải người nhân đức lớn, nhưng cũng không thể nhìn hai đứa trẻ chịu đói. Nhất là khi ở chung mới thấy hai đứa trẻ này thật chăm chỉ hiểu chuyện đáng yêu. Nên hai ngày nay bữa tối nàng cũng để huynh muội họ ở lại ăn, chỉ nói sau này sẽ trừ vào tiền công.

Tiểu Ngưu biết đạo lý thân thể khỏe mạnh mới có thể làm việc chăm chỉ hơn, trong lòng nhớ ơn Nam gia, ăn cơm cũng không khách sáo.

Hai huynh muội ăn xong đều đợi mọi người ăn xong rồi mới rửa bát dọn dẹp nhà bếp, làm sạch sẽ hết mới đi. Ngược lại làm cho Nam Khê nhàn rỗi không ít.

Đợi hai đứa trẻ vừa đi, Du Lương liền đóng cửa sân bắt đầu "thẩm vấn" ba người.

"Có phải mọi người đang giấu ta làm chuyện gì không?"

Trong lòng Lư thị hoảng hốt, quay đầu nhìn Nam Khê. Nam Khê vẫn bình tĩnh, nói không có chuyện gì giấu hắn cả. Ngay cả Nam Trạch lần này cũng giữ vững biểu cảm không để lộ.

"Vậy sáng nay ta về gặp bà mối trên đường là chuyện gì? Bà ấy nói đợi bát tự của ta và Tiểu Khê hợp xong là có thể đưa sính lễ rồi."

Ba người: "..."

Làm sao cũng không ngờ, là bà mối đã lỡ lời.

Lư thị mở miệng định giải thích, nhìn thấy vẻ mặt không tán thành của con trai, trong lòng hổ thẹn đến nỗi không mở miệng được. Nam Khê đâu sợ hắn, kéo hắn đi thẳng đến phòng chứa rượu.

"Sao lại hung dữ thế, không muốn đính hôn với ta à?"

"Nàng biết ta không có ý đó."

Du Lương rất là bất đắc dĩ, nắm tay Nam Khê xoa xoa nhẹ nhàng.

"Bây giờ nhà tích góp bạc chưa đủ, đợi thêm vài tháng nữa là được. Chúng ta không nói phải hậu hĩnh hơn sính lễ của tất cả cô nương trong làng, ít nhất cũng phải vượt qua đa số người chứ."



"Vậy ta có thể cho chàng mượn trước, đính hôn trước không được sao? Chàng xem khi thì là Lộ tiểu thiếu gia, khi thì lại là A Tài ca, đợi xưởng rượu của ta xây xong chắc chắn sẽ còn nhiều người để ý đến ta. Đã đính hôn rồi, người ta đều biết ta sẽ lấy chàng, tự nhiên cũng sẽ không nhớ đến ta nữa."

Du Lương nghe xong hoàn toàn không nói được lời phản bác, bởi vì hắn cũng rất ghét những kẻ nhớ đến Nam Khê.

"Nhưng sao có thể mượn tiền của nàng để làm sính lễ được, không được."

Thực ra trước đây Nam Khê cũng nghĩ đợi hắn tích góp tiền, nhưng gần đây liên tiếp hai người đến cầu hôn khiến nàng phiền não vô cùng. Có thể giải quyết dứt khoát tại sao phải kéo dài chứ.

"Thật sự không được sao?"

"Không được."

Biết tên này cứng đầu, nghĩ lại thấy bộ dạng cứng đầu của hắn rất đáng yêu. Nam Khê đảo mắt một vòng đột nhiên tiến gần Du Lương hơn, hỏi hắn: "Vậy ta không tính là cho chàng mượn tiền, được không?"

Du Lương cố gắng bỏ qua cái đầu nhỏ gần trong gang tấc, hơi thở nhẹ không thể nhẹ hơn.

"Hả? Thế nào gọi là không tính mượn?"

"Chính là mua đấy, ta dùng mười lạng mua người huynh. Nửa đời sau đều phải bán cho ta, sau này đều phải nghe lời ta."

Rõ ràng đang nói chuyện mua bán, Du Lương lại nghe mà toàn thân nóng ran. Tiểu nha đầu này nói chuyện thật c.h.ế.t người.

"Còn nữa, sau này tiền trong nhà đều phải ta quản, tiền chàng kiếm được cũng phải đưa cho ta."

Nam Khê lại tiến gần thêm chút nữa, nàng còn nhón chân, hơi thở quấn quýt Du Lương sớm đã bị mê mẩn đầu óc.

Hina

"Chàng có đồng ý không?"



Du Lương không chút do dự.

"Đồng ý..."

"Ngoan quá, thưởng."

Nam Khê hôn hắn một cái thật mạnh, vui vẻ chạy ra ngoài.

Du Lương: "..."

Vừa rồi là hắn nói chuyện??

Dường như vô ý đã ưng thuận một việc trọng đại.

Tâm tư Du Lương hoảng hốt, đầu óc chỉ nghĩ đến việc vừa bị hôn một cái, đến lúc bước ra khỏi căn phòng nhỏ mới phản ứng lại mình đã đồng ý mượn bạc để làm sính lễ.

Hắn có ý muốn hối hận, nhưng vừa thấy vẻ vui mừng của mẹ và Nam Khê lại thấy không quan trọng nữa, họ vui là được.

Thế nên, ngay khi Vu Mạo Tài đang tính toán cuộc gặp gỡ tình cờ lần thứ hai, tin Du Lương và Nam Khê đính hôn đột nhiên truyền khắp cả thôn.

"Ta đã bảo mà, cuối cùng nhất định Du Lương sẽ thành đôi với Nam Khê!"

"Chậc chậc chậc, mười một lạng bạc sính lễ, quả thật là rộng rãi."

"Thật không ngờ, Du Lương mới ra khỏi ngục, nhà hắn lại lấy ra được mười một lạng sính lễ, nếu biết sớm..."

"Biết sớm thì có ích gì, nếu kết thân với bà chắc cũng chẳng có mười một lạng bạc đâu, bà cũng không thấy con bé Nam Khê bây giờ đáng giá bao nhiêu."

Hiện giờ Nam Trạch vẫn chưa lớn, trong nhà đều do Nam Khê làm chủ. Bây giờ Nam gia có vườn, còn có nhà đá và một mảnh đất mới mua, sắp xây một xưởng rượu. Với tay nghề nấu rượu của Nam Khê, xưởng rượu chính là quả trứng vàng sinh ra tiền. Cho dù chỉ hồi môn một xưởng rượu thì Du Lương cũng lời to, mười một lạng sính lễ là đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook