Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 157
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
31/10/2024
Nam Khê thổi thổi mực trên tờ giấy, nghĩ bụng cứ để ông ta đắc ý thêm một ngày. Đợi sắp xếp xong huynh muội họ, ngày mai nàng sẽ đến nha môn tố cáo.
Năm mươi lạng bạc của nàng đâu phải dễ lấy như vậy.
Nam Khê tạm thời an trí Tiểu Ngưu ở xưởng rượu, ở cùng với Thập Ngũ. Nhị Nha thì theo nàng về nhà ở.
Tiểu nha đầu mới bảy tuổi, người cũng gầy nhỏ, thêm lên giường cũng không chật. Đợi ngày mai sẽ dựng cho nàng ấy một chiếc giường nhỏ trong phòng chứa rượu là được.
Hai huynh muội đều không có ý kiến với sự sắp xếp này, giờ đây toàn thân họ nhẹ nhõm, không còn phải về nhà nhìn sắc mặt của cha và mẹ kế nữa, quả thật là thoải mái vô cùng.
Tính ra Tiểu Ngưu cũng đã làm việc mấy tháng rồi, Nam Khê bèn giao hết số tiền công hàng tháng đang giữ hộ cho hắn ta, dùng để sắm sửa đồ dùng cho hắn ta và muội muội.
Sắp xếp cho họ xong xuôi, ngày hôm sau Nam Khê liền cầm tờ khế ước ngày trước đến huyện nha, tố cáo vợ chồng Lý Đại Ngưu vi phạm khế ước, yêu cầu bồi thường.
Lý Đại Ngưu bị nha dịch áp giải đi, cả người đều ngơ ngác. Đến khi thực sự quỳ trong đại đường huyện nha đối mặt với những nha dịch oai phong lẫm liệt và vị đại nhân mặt lạnh kia, chân ông ta liền mềm nhũn. Nhưng ông ta vẫn không chịu bồi thường, kết quả bị đè lên ghế đánh mười trượng mới chịu đổi giọng nói đồng ý.
Không muốn cũng chẳng còn cách nào, không đưa tiền thì không về được.
Trong lòng Bạch thị oán hận vô cùng, vạn vạn lần không ngờ con nha đầu này dám cáo quan thật, đành phải lấy ra tờ ngân phiếu chưa kịp ủ ấm.
Giờ thì hay rồi, lăn lộn một hồi ăn mười trượng chẳng được gì, lại mất hai đứa nhỏ làm việc, sau này con gái lớn lên cũng không lấy được sính lễ.
Lý Đại Ngưu sắc mặt khó coi bước ra khỏi nha môn, Nam Khê biết chắc chắn ông ta sẽ trả thù. Vậy nên sau khi về làng lập tức đi tìm ông chủ Ngô mượn vài người chuyên theo dõi Lý Đại Ngưu.
Mười ngày sau, Lý Đại Ngưu đã lành vết thương nhưng không nuốt trôi cơn giận này, nhân đêm tối ôm một bó củi dễ cháy và dầu hỏa đến phía sau xưởng rượu Nam gia, vừa mới châm lửa đã bị bốn năm gã nam nhân đè xuống.
Mấy người cũng không vội dập lửa, ngược lại là lớn tiếng gọi làm ồn ào cả hàng xóm xung quanh rồi mới dập lửa.
Lúc này bức tường ngoài xưởng rượu Nam gia đã bị hun đen một mảng, trời tối cũng không nhìn rõ lắm. Nhưng chỉ là tường đất thôi, ngày mai dùng bùn trát lên một lớp là không thấy gì nữa.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nha dịch ở bến thuyền nhanh chóng chạy đến trói Lý Đại Ngưu dẫn đi tiếp, dân làng thấy là Lý Đại Ngưu phần lớn đều không ngạc nhiên.
"Người này nhìn mặt đã biết không phải kẻ lương thiện, những năm qua luôn đánh đập con cái, bắt đi là đúng rồi."
"Hắn phóng hỏa g.i.ế.c người như vậy, phải xử mấy năm đây?"
"Phải xem hắn có thể bồi thường bao nhiêu tiền, nếu bồi thường xong mà người bị hại không truy cứu nữa thì chắc là cũng chẳng sao."
Hina
Bạch thị lén lút trốn trong đám đông nghe được câu này liền cắn răng vội vàng chạy về nhà.
Khi chồng cầm dầu hỏa đi, bà ta đã biết chẳng lành, gần đây chỉ có nhà mình và Nam gia kết oán, đốt nhà người ta chẳng phải vừa nhìn đã biết là nhà mình sao? Nhưng bà ta không dám khuyên, vừa khuyên là bị đánh.
Giờ chồng bị bắt, không khéo còn phải bồi thường rất nhiều tiền. Nhà cộng lại chỉ dành dụm được ba lạng bạc, còn có chút trang sức của mình, thứ đáng giá nhất chính là căn nhà này.
Ba lạng bạc bồi thường cho người ta, Nam gia chắc chắn không thèm, đừng đến lúc đó thật sự phải bán nhà...
Bạch thị lo lắng như kiến bò chảo nóng, ngày hôm sau hỏi thăm mới biết chồng quả thật đã bị đưa đến huyện. Rất nhiều người trong làng đều làm chứng, tội phóng hỏa của chồng chắc chắn là trốn không thoát!
Lẽ nào thật sự phải bán nhà đi chuộc ông ta? Sau này không còn chỗ để chân, vừa phải chăm sóc con trai lại còn phải hầu hạ chồng?
Bà ta không muốn, nên rất dứt khoát cầm địa khế và trang sức của mình đến huyện nha. Diễn một màn hết sạch tiền cũng phải cứu chồng ra, rồi thuận lợi lấy được giấy ủy quyền từ tay Lý Đại Ngưu, để bà ta toàn quyền xử lý việc bán nhà.
Bạch thị khóc lóc nói muốn bán nhà cứu chồng ở chỗ lý chính, lại đưa ra giấy ủy quyền, lý chính cũng không tiện ngăn cản, đương nhiên là đồng ý.
Chưa đầy hai ngày, căn nhà đó đã được một thương nhân giàu có mua lại với giá bốn trăm lạng. Sau đó bà ta liền dẫn con trai đến thẳng huyện thành.
"A tỷ, sao Bạch thẩm có tiền rồi không đến bồi thường, mà lại đi huyện thành?"
Nam Khê cười không nói gì, đệ đệ ngốc đâu biết nữ nhân khi tàn nhẫn có thể vô tình đến mức nào. Bạch thị kia chắc chắn là mang tiền bỏ trốn rồi.
Năm mươi lạng bạc của nàng đâu phải dễ lấy như vậy.
Nam Khê tạm thời an trí Tiểu Ngưu ở xưởng rượu, ở cùng với Thập Ngũ. Nhị Nha thì theo nàng về nhà ở.
Tiểu nha đầu mới bảy tuổi, người cũng gầy nhỏ, thêm lên giường cũng không chật. Đợi ngày mai sẽ dựng cho nàng ấy một chiếc giường nhỏ trong phòng chứa rượu là được.
Hai huynh muội đều không có ý kiến với sự sắp xếp này, giờ đây toàn thân họ nhẹ nhõm, không còn phải về nhà nhìn sắc mặt của cha và mẹ kế nữa, quả thật là thoải mái vô cùng.
Tính ra Tiểu Ngưu cũng đã làm việc mấy tháng rồi, Nam Khê bèn giao hết số tiền công hàng tháng đang giữ hộ cho hắn ta, dùng để sắm sửa đồ dùng cho hắn ta và muội muội.
Sắp xếp cho họ xong xuôi, ngày hôm sau Nam Khê liền cầm tờ khế ước ngày trước đến huyện nha, tố cáo vợ chồng Lý Đại Ngưu vi phạm khế ước, yêu cầu bồi thường.
Lý Đại Ngưu bị nha dịch áp giải đi, cả người đều ngơ ngác. Đến khi thực sự quỳ trong đại đường huyện nha đối mặt với những nha dịch oai phong lẫm liệt và vị đại nhân mặt lạnh kia, chân ông ta liền mềm nhũn. Nhưng ông ta vẫn không chịu bồi thường, kết quả bị đè lên ghế đánh mười trượng mới chịu đổi giọng nói đồng ý.
Không muốn cũng chẳng còn cách nào, không đưa tiền thì không về được.
Trong lòng Bạch thị oán hận vô cùng, vạn vạn lần không ngờ con nha đầu này dám cáo quan thật, đành phải lấy ra tờ ngân phiếu chưa kịp ủ ấm.
Giờ thì hay rồi, lăn lộn một hồi ăn mười trượng chẳng được gì, lại mất hai đứa nhỏ làm việc, sau này con gái lớn lên cũng không lấy được sính lễ.
Lý Đại Ngưu sắc mặt khó coi bước ra khỏi nha môn, Nam Khê biết chắc chắn ông ta sẽ trả thù. Vậy nên sau khi về làng lập tức đi tìm ông chủ Ngô mượn vài người chuyên theo dõi Lý Đại Ngưu.
Mười ngày sau, Lý Đại Ngưu đã lành vết thương nhưng không nuốt trôi cơn giận này, nhân đêm tối ôm một bó củi dễ cháy và dầu hỏa đến phía sau xưởng rượu Nam gia, vừa mới châm lửa đã bị bốn năm gã nam nhân đè xuống.
Mấy người cũng không vội dập lửa, ngược lại là lớn tiếng gọi làm ồn ào cả hàng xóm xung quanh rồi mới dập lửa.
Lúc này bức tường ngoài xưởng rượu Nam gia đã bị hun đen một mảng, trời tối cũng không nhìn rõ lắm. Nhưng chỉ là tường đất thôi, ngày mai dùng bùn trát lên một lớp là không thấy gì nữa.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nha dịch ở bến thuyền nhanh chóng chạy đến trói Lý Đại Ngưu dẫn đi tiếp, dân làng thấy là Lý Đại Ngưu phần lớn đều không ngạc nhiên.
"Người này nhìn mặt đã biết không phải kẻ lương thiện, những năm qua luôn đánh đập con cái, bắt đi là đúng rồi."
"Hắn phóng hỏa g.i.ế.c người như vậy, phải xử mấy năm đây?"
"Phải xem hắn có thể bồi thường bao nhiêu tiền, nếu bồi thường xong mà người bị hại không truy cứu nữa thì chắc là cũng chẳng sao."
Hina
Bạch thị lén lút trốn trong đám đông nghe được câu này liền cắn răng vội vàng chạy về nhà.
Khi chồng cầm dầu hỏa đi, bà ta đã biết chẳng lành, gần đây chỉ có nhà mình và Nam gia kết oán, đốt nhà người ta chẳng phải vừa nhìn đã biết là nhà mình sao? Nhưng bà ta không dám khuyên, vừa khuyên là bị đánh.
Giờ chồng bị bắt, không khéo còn phải bồi thường rất nhiều tiền. Nhà cộng lại chỉ dành dụm được ba lạng bạc, còn có chút trang sức của mình, thứ đáng giá nhất chính là căn nhà này.
Ba lạng bạc bồi thường cho người ta, Nam gia chắc chắn không thèm, đừng đến lúc đó thật sự phải bán nhà...
Bạch thị lo lắng như kiến bò chảo nóng, ngày hôm sau hỏi thăm mới biết chồng quả thật đã bị đưa đến huyện. Rất nhiều người trong làng đều làm chứng, tội phóng hỏa của chồng chắc chắn là trốn không thoát!
Lẽ nào thật sự phải bán nhà đi chuộc ông ta? Sau này không còn chỗ để chân, vừa phải chăm sóc con trai lại còn phải hầu hạ chồng?
Bà ta không muốn, nên rất dứt khoát cầm địa khế và trang sức của mình đến huyện nha. Diễn một màn hết sạch tiền cũng phải cứu chồng ra, rồi thuận lợi lấy được giấy ủy quyền từ tay Lý Đại Ngưu, để bà ta toàn quyền xử lý việc bán nhà.
Bạch thị khóc lóc nói muốn bán nhà cứu chồng ở chỗ lý chính, lại đưa ra giấy ủy quyền, lý chính cũng không tiện ngăn cản, đương nhiên là đồng ý.
Chưa đầy hai ngày, căn nhà đó đã được một thương nhân giàu có mua lại với giá bốn trăm lạng. Sau đó bà ta liền dẫn con trai đến thẳng huyện thành.
"A tỷ, sao Bạch thẩm có tiền rồi không đến bồi thường, mà lại đi huyện thành?"
Nam Khê cười không nói gì, đệ đệ ngốc đâu biết nữ nhân khi tàn nhẫn có thể vô tình đến mức nào. Bạch thị kia chắc chắn là mang tiền bỏ trốn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.