Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Chương 30:

Trà Ô Long Mật Ong

22/11/2024

Chẳng ngờ được một cô nương đỡ dậy, thư sinh lại đỏ mặt ngượng ngùng. Giang Cẩm liếc xéo hắn một cái, khẽ trách:

“Còn thẹn thùng gì nữa? Người đọc sách chẳng lẽ không biết rằng ‘việc gấp phải quyền biến’ hay sao?”

Cũng chẳng phải Giang Cẩm tính tình nóng nảy, lại đi trút giận lên ân nhân của mình. Chỉ là, nếu mấy tên lưu manh kia đổi ý, thì cả hai người đều khó mà thoát thân.

Thư sinh kia cũng không phải kẻ ngốc. Nghe Khương Cẩm nói vậy, hắn quả nhiên im lặng, tuy rằng trên người vẫn còn vài chỗ đau nhức, nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại. Hắn bước đi khá nhanh, không hề chậm trễ.

Bên kia, lúc Triệu nhị tức phụ thấy mấy tên lưu manh đánh thư sinh, thì nhân cơ hội chạy mất. Đường huynh của Triệu nhị tức phụ nợ người ta món nợ cờ bạc là không chạy được, Khương Cẩm cũng không quan tâm, nàng vẫn chưa có dư thừa lòng đồng tình với hắn.

Hai người đi nhanh, rất nhanh đã đi ra khỏi ngõ nhỏ. Đứng ở trên đường cái, cảm nhận được ánh mặt trời cuối thu chiếu lên người, Khương Cẩm mới hoàn toàn thở phào, hành lễ cảm tạ thư sinh kia.

“Hôm nay việc này ầm ĩ, thật sự là đa tạ đại ca trượng nghĩa lên tiếng giúp đỡ.”

Thư sinh kia lại có chút thẹn, trên mặt trắng nõn có chút đỏ ửng, nhìn hai mắt Khương Cẩm sáng ngời, mặt càng đỏ hơn, giọng cũng hơi thấp. “Tuy ta có trượng nghĩa lên tiếng nhưng thoát thân vẫn phải dựa vào mưu kế của ngươi.”

Khương Cẩm nghe vậy, sảng khoái cười lên, “Đại ca thật sự là tự coi nhẹ mình. Hôm nay không có ngươi hỗ trợ, ta cũng không dễ dàng thoát thân như vậy. Dù sao ta nói ta và nhị quản sự Định Nam Hầu phủ là họ hàng, hắn cũng chưa chắc tin, vẫn là đại ca dù sao cũng là người đọc sách, hắn cũng không muốn chọc vào phiền toái.”

“Ai, người ta nói kẻ đọc sách thì toàn đọc những sách khô khan, chẳng linh hoạt gì. Ta đây cũng là đầu óc cứng nhắc mà thôi.”



Thư sinh kia vỗ vỗ đầu, thấy Khương Cẩm cười rạng rỡ cũng cười lên.

Khương Cẩm nhìn tiểu ca đơn thuần đáng yêu này, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Nàng thầm nghĩ, dù là cổ đại hay hiện đại, trên đời vẫn luôn có người tốt kẻ xấu. Mặc dù Triệu nhị tức phụ không phúc hậu, lưu manh càng là đáng ghét, thư sinh này ngược lại thật sự là người tốt.

Đột nhiên nhớ tới hắn còn chịu mấy quả đấm, Khương Cẩm liền hỏi tên họ của hắn. “Còn chưa hỏi tôn tính đại danh của vị đại ca này? Ta thấy mấy tên lưu manh kia cũng động tay động chân, hay là đi gặp đại phu xem một chút đi?”

Thư sinh mỉm cười đáp:

“Tại hạ họ Vệ, thứ ba, cứ gọi ta là Vệ Tam ca là được. Đại phu thì không cần đâu, mấy gã lưu manh ấy cũng biết giữ chừng mực, chỉ làm đau chút da thịt, không đáng ngại.”

Thấy Vệ Tam ca khăng khăng không muốn đi, mà thần sắc cũng không tỏ vẻ gì là khác thường, Khương Cẩm cũng thở phào nhẹ nhõm. Dẫu sao, nàng thực sự không dư dả gì. Chỉ riêng chút phí tổn giúp Liễu Diệp trước đó cũng đã gần rỗng túi của nàng rồi.

Vệ Tam ca còn muốn tiễn Khương Cẩm về nhà, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng cũng có việc phải làm. Khương Cẩm liền hiểu ý, khéo léo từ chối:

“Không cần phiền Tam ca đâu, đừng để chậm trễ việc của ngươi.”

Quả nhiên, nét mặt Vệ Tam ca giãn ra đôi phần, hắn mỉm cười nói:



“Vậy ta xin cáo từ trước. Thật ra, ta có hẹn với mấy người bạn ở trà lâu, e là giờ đã muộn.”

Khương Cẩm nghe vậy, vội đáp:

“Tam ca mau đi kẻo bạn bè phải đợi lâu. Ta định dạo quanh đây một chút, mua vài thứ lặt vặt thôi, không sao đâu.”

Vệ Tam ca gật đầu, nhưng vẫn dặn dò:

“Vậy Khương cô nương đi đường nhớ cẩn thận.”

Khương Cẩm gật đầu cảm ơn, nhìn theo bóng Vệ Tam ca đi về hướng đông, trong lòng thoáng chút do dự, không biết có nên tiếp tục dạo phố hay không.

Ban đầu nàng định đi xem xét chỗ nhà trọ, sau đó ghé chợ để khảo sát giá cả, cũng có ý định tìm hiểu thử để làm buôn bán nhỏ. Nào ngờ, nhà trọ chưa kịp thuê đã xảy ra chuyện rắc rối, suýt chút nữa gặp họa, khiến nàng cảm thấy có phần băn khoăn.

Một là mục tiêu chính chưa đạt được, nhà chưa thuê được nên trong lòng không khỏi sốt ruột. Hai là, qua chuyện này, nàng cũng lờ mờ nhận ra cuộc sống ở Đại Lương không hề dễ dàng, phải chuẩn bị tâm lý cho những khó khăn sắp tới.

Tuy nhiên, nghĩ lại tình cảnh hiện tại, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu trong lòng nàng đã sớm nhụt chí, thì làm sao có thể đứng vững tại chốn cổ đại này?

Huống chi, nàng còn ôm ý định phải kiên trì đến ngày tận mắt thấy Định Nam Hầu phủ sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook