Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 7:
Lộ Văn
22/10/2024
Tô Nhiễm gần như muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng. Ông lão nhanh chóng chuyển tiền vào tài khoản của cô.
Vài phút sau, Tô Nhiễm nhận được thông báo tiền vào tài khoản.
Cô vội vã nhéo vào đùi mình một cái, xác nhận bản thân không phải đang mơ.
Có tiền trong tay, Tô Nhiễm lập tức đến khu đại học để xem xét một căn hộ.
Trong kỳ nghỉ hè, cô đã từng làm thêm ở khu này, nên rất hiểu rõ từng ngóc ngách. Với số tiền vừa có được, ở ký túc xá sẽ không còn là lựa chọn hợp lý nữa, đặc biệt là khi không biết chiếc bát thần kỳ kia sẽ bất ngờ mang đến thứ gì tiếp theo.
Nhân viên bán hàng ở đây là người quen với Tô Nhiễm, vừa gặp cô đã niềm nở: “Để chị giới thiệu cho em một căn hộ hoàn thiện nhé?”
Tô Nhiễm chọn căn rộng 120 mét vuông, giá trị tổng cộng 850 vạn. Sau khi mua, cô vẫn còn dư khoảng 200 vạn trong tài khoản.
Dưới ánh mắt không tin nổi của nhân viên bán hàng, Tô Nhiễm bình tĩnh quẹt thẻ và ký tên, tất cả diễn ra gọn gàng, mượt mà, không chút do dự.
Nhân viên kia thoáng có vẻ muốn hỏi điều gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.
Tô Nhiễm nhướn mày, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Hủy đơn không phải là phong cách của em.”
Người nhân viên bật cười hâm mộ rồi thông báo: “Ngày mai em có thể đến nhận bàn giao nhà nhé.”
Tô Nhiễm khẽ ngẩn người. Cảm giác phấn khích vì đổi đời thật khó tả. Ai mà ngờ được, chỉ sau một đêm mọi thứ lại xoay chuyển chóng mặt như vậy.
Cô mở túi xách ra, lấy chiếc bát thần kỳ ra sờ thử. Bên trong chiếc bát, có một phong thư mới xuất hiện.
“Tô Tô cô nương, que cay thật sự ngon tuyệt. Nếu tiện, bổn vương còn muốn mua thêm ít nữa, tiền bạc không thành vấn đề.”
Trời đất ơi, ai ngờ được thế giới hiện đại lại mang đến cho Tiêu Vân Đình, một người của thời cổ đại trải nghiệm vị giác bùng nổ đến vậy!
Ăn qua vô số sơn hào hải vị, nhưng chỉ cần một miếng que cay thôi, chàng đã luyến tiếc không muốn ăn thêm vì sợ hết mất.
Tô Nhiễm bật cười. Nhân vật Tiêu Vân Đình trong nguyên tác đáng ra phải là vai phản diện, nhưng trong mắt cô người đàn ông này lại đáng yêu không tưởng.
Cô nhanh chóng đi siêu thị gần đó, mua một túi lớn đầy đồ ăn vặt. Không chỉ có que cay, mà còn có khoai tây chiên, mì ăn liền, bánh quy giòn, và cả một chai rượu.
Trong thư trả lời, cô viết: “Vương gia, đây đều là những món ăn vặt. Chàng cứ thoải mái ăn, khi nào hết chỉ cần báo lại tôi. Lần trước số vàng chàng gửi đã đủ rồi.”
Vài phút sau, Tô Nhiễm nhận được thông báo tiền vào tài khoản.
Cô vội vã nhéo vào đùi mình một cái, xác nhận bản thân không phải đang mơ.
Có tiền trong tay, Tô Nhiễm lập tức đến khu đại học để xem xét một căn hộ.
Trong kỳ nghỉ hè, cô đã từng làm thêm ở khu này, nên rất hiểu rõ từng ngóc ngách. Với số tiền vừa có được, ở ký túc xá sẽ không còn là lựa chọn hợp lý nữa, đặc biệt là khi không biết chiếc bát thần kỳ kia sẽ bất ngờ mang đến thứ gì tiếp theo.
Nhân viên bán hàng ở đây là người quen với Tô Nhiễm, vừa gặp cô đã niềm nở: “Để chị giới thiệu cho em một căn hộ hoàn thiện nhé?”
Tô Nhiễm chọn căn rộng 120 mét vuông, giá trị tổng cộng 850 vạn. Sau khi mua, cô vẫn còn dư khoảng 200 vạn trong tài khoản.
Dưới ánh mắt không tin nổi của nhân viên bán hàng, Tô Nhiễm bình tĩnh quẹt thẻ và ký tên, tất cả diễn ra gọn gàng, mượt mà, không chút do dự.
Nhân viên kia thoáng có vẻ muốn hỏi điều gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.
Tô Nhiễm nhướn mày, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Hủy đơn không phải là phong cách của em.”
Người nhân viên bật cười hâm mộ rồi thông báo: “Ngày mai em có thể đến nhận bàn giao nhà nhé.”
Tô Nhiễm khẽ ngẩn người. Cảm giác phấn khích vì đổi đời thật khó tả. Ai mà ngờ được, chỉ sau một đêm mọi thứ lại xoay chuyển chóng mặt như vậy.
Cô mở túi xách ra, lấy chiếc bát thần kỳ ra sờ thử. Bên trong chiếc bát, có một phong thư mới xuất hiện.
“Tô Tô cô nương, que cay thật sự ngon tuyệt. Nếu tiện, bổn vương còn muốn mua thêm ít nữa, tiền bạc không thành vấn đề.”
Trời đất ơi, ai ngờ được thế giới hiện đại lại mang đến cho Tiêu Vân Đình, một người của thời cổ đại trải nghiệm vị giác bùng nổ đến vậy!
Ăn qua vô số sơn hào hải vị, nhưng chỉ cần một miếng que cay thôi, chàng đã luyến tiếc không muốn ăn thêm vì sợ hết mất.
Tô Nhiễm bật cười. Nhân vật Tiêu Vân Đình trong nguyên tác đáng ra phải là vai phản diện, nhưng trong mắt cô người đàn ông này lại đáng yêu không tưởng.
Cô nhanh chóng đi siêu thị gần đó, mua một túi lớn đầy đồ ăn vặt. Không chỉ có que cay, mà còn có khoai tây chiên, mì ăn liền, bánh quy giòn, và cả một chai rượu.
Trong thư trả lời, cô viết: “Vương gia, đây đều là những món ăn vặt. Chàng cứ thoải mái ăn, khi nào hết chỉ cần báo lại tôi. Lần trước số vàng chàng gửi đã đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.