Chương 53: Cướp ngục
Nhan Song Tuyết
29/07/2017
Hàn Kha đang đứng ra lệnh chỉ huy tập luyện quân đội, Tiểu Xuân một bên
cầm quạt to ra sức nhấc lên nhấc xuống tạo ra gió. Thất vương gia vô
tình đi ngang thấy cảnh này liền chau mày.
- Tiểu Xuân! Lại đây!
- Tiểu Xuân đang quạt cho ta, ngươi làm việc của ngươi đi.
- Lại đây!!
. Tiểu Xuân bỏ quạt xuống, cúi đầu đi đến.
- Ngươi có phải là quá ích kỷ hay không? Ta chỉ là mượn người của ngươi một chút, ngươi xem ngươi xem, ta từ sáng giờ phải ở đây tập luyện quân đội, ngươi lại nhong nhong nhàn nhã đi chơi, còn đến đây đòi lại người nữa...
- Tiểu Xuân! Đi! Hầu ta tắm, trời nắng như vậy, chó sẽ rất dễ nổi điên.
- Ngươi...
- Thất vương gia! Khoan đi đã.
. Hắc y nhân từ cửa doanh trại đi đến, trên tay cầm cái bọc nhỏ.
- Ngươi đến rồi, ngươi xem, hắn bảo ta là chó, là chó đấy!
- Mặc kệ hắn đi, hôm nay ngươi đến đây như vậy không sợ bị phát hiện sao?
- Thuộc hạ hành sự cẩn mật, không dám để lộ sơ hở, hôm nay thuộc hạ đến là để đưa chìa khoá cho vương gia và Lãnh công tử, sau khi báo tin, cẩu hoàng đế liền triệu tập trọng thần đến. 5 vạn quân với Trình tướng quân bị giết chưa được bao lâu lại nhận được tin Cao thống lĩnh và Hạ tướng quân mất tích ngay lúc này khiến hắn sốt ruột nhưng lại không biết ai đang đối địch với mình. Triều đình bây giờ hoang mang lo sợ, hắn đang tức tốc chỉnh đốn lại binh mã, tăng cảnh giác cho thêm người canh giữ Xuyên Đình cung, phía nhà lao hắn không an tâm để lính giữ chìa khoá mà trực tiếp đưa cho thuộc hạ.
- Tên đầu lợn đó không giữ mà lại đưa cho ngươi, chứng tỏ hắn rất tin tưởng ngươi. Nhưng đầu lợn vẫn hoàn đầu lợn haha chẳng phải bây giờ chìa khoá đang nằm trong tay chúng ta sao.
- Thuộc hạ phải hồi cung lập tức, đây là bản đồ người cần. Tối nay thuộc hạ sẽ ở phía sau yểm trợ.
. Hắc y nhân cáo từ rồi rời đi, nhìn sắc trời đã không còn sớm, tứ phía nhanh chóng bị bao trùm bởi màu đen.
--------- Tối, nhà lao
. Hai lính canh từ xa nhìn thấy Tiểu Hắc đi đến liền vội vàng chào.
- Đại nhân!
. Tiểu Hắc không nói, nhanh tay giáng một đòn xuống cổ tên bên trái, sau đó tung một chưởng mạnh vào ngực tên còn lại. Lực mạnh mẽ khiến cả hai một gãy cổ mà chết hai là vỡ tim mà chết. Tiến vào bên trong giải quyết vài tên còn lại dọn đường sẵn. Tiểu Hắc ra hiệu rồi rời đi đến chỗ kín đáo chờ mệnh lệnh, nam nhân kia liền nhanh chóng tiến vào nhà lao đi thẳng đến chỗ đám người Nam Phong.
- Kha?
- Phụ thân, hài nhi đến cứu người.
. Hàn Kha lấy trong ngực áo ra một chiếc chìa khoá sau đó mở cửa. Nam Phong sau khi bị con thú kia vật liền bất tỉnh đến giờ vẫn còn mê man, Phó tướng quân cõng hắn lên rồi từng người từng người đi ra ngoài. Chạy đến phía Tây viện có người chờ ở đó sẵn giúp bỏ trốn.
- Cướp ngục!! Thích khách!!!
. Tiểu Hắc lúc này mới xuất hiện dẫn theo một toán binh nhưng không đuổi về phía Tây viện mà lại chạy đến Xuyên Đình cung.
-----------
- Báoo! Có kẻ cướp ngục!! Tội nhân thoát ra ngoài rồi!!
. " Rầmm ". Thiên tức giận đập bàn, hai mày chau lại suy nghĩ rồi ra lệnh.
- Cho người đuổi theo bắt bọn chúng lại, kháng cự, giết!
. Hắn tức giận nhanh chóng đi đến Xuyên Đình cung.- Hoàng thượng!
- Lui ra ngoài hết đi.
. Hắn đuổi nha hoàn ra ngoài, đi đến giường cô.
- Tỉnh dậy cho trẫm!
. Cô vì biết đêm nay có người đến cướp ngục nên tâm tình phấn khởi khó có thể mà ngủ được.
- Khuya khoắt thế này ngươi đến đây làm gì? Phiền chết đi được, không cho ta ngủ hay sao.
- Trả lời trẫm, có phải nàng biết tối nay bọn Nam Phong sẽ được cứu?
- Ta không biết, nếu ta biết lẽ ra đã chạy đến đó cùng chàng ấy trốn đi rồi.
- Nàng....
. Hắn nổi cơn thịnh nộ, tay nâng cao giáng xuống mặt cô một cái.
- Cẩu hoàng đế! Ưmmm...
. Thiên vội hôn cô, nhanh chóng cởi quần áo trên người để phát tiết. May mắn Tiểu Hắc kịp thời đến. Thiên buông cô ra, chỉnh lại y phục.
- Thuộc hạ đuổi theo nhưng bị bọn chúng cắt đuôi, trên đường còn mai phục nên không kịp trở tay. Tiểu Hắc làm việc thất trách mong hoàng thượng xử phạt!
- Thôi được rồi! Bọn chúng cũng là có kế hoạch từ trước, ngươi ở đây canh gác Hàn Tuệ, nửa bước cũng không được rời khỏi!
. Thiên tức tốc bỏ đi, Tiểu Hắc lúc này mới xoay mặt ra ngoài, hai má đỏ ửng như trái cà chua, cô thấy vậy liền nhìn xuống, hai vai cô còn để lộ ra trắng noãn. Cô kéo chăn lên che lại.
- Ngươi ra ngoài đi!
- Vương phi! Tiểu Hắc có điều muốn nói!
- Thật ra Tiểu Hắc là người của Cửu phủ, làm việc cho Cửu vương gia, mọi chuyện mà Tam vương gia tạo phản người đã biết từ trước nên mới mạo hiểm đầu hàng, để vương phi làm con tin, ngày mốt quân đội của chúng ta sẽ tấn công phá thành bắt trọn ổ bọn phản tặc. Lúc đó vương phi hãy đi theo bản đồ này tìm mật đạo thoát ra ngoài. Còn chuyện cướp người ban nãy, bọn họ phải mau chóng rời khỏi đó nên bất đắc dĩ không thể cứu người được.
. Tiểu Hắc đưa cho cô một tờ giấy, cô cũng chưa vội mở ra xem.
- Ngươi nói Nam Phong hắn biết từ trước nhưng lại để ta là con tin?
- Vương phi người đừng hiểu lầm, vương gia vì biết Tam vương gia yêu thích người sẽ không làm hại người nên mới mạo hiểm như vậy.
- Tên cẩu này! Sớm muộn ta cũng sẽ biến hắn thành cẩu quay.
--------
. Thiên đang phê duyệt tấu chương, nhưng tâm lại lo âu không tập trung vào công việc. Bọn người Nam Phong trốn thoát được hai ngày, hai ngày không có tin tức, nội bộ triều đình lại bắt đầu chia rẻ, hắn nên làm sao mới tốt?
- Hoàng thượng, báo!!!!
. Một người chạy vào khuôn mặt hoảng sợ, mặt cắt không còn một giọt máu.
- Chuyện gì?
- Quân đội...quân đội của Thất vương gia và Lãnh Hàn Kha đang đến đây, đưa thư chiến nói rằng giờ ngọ sẽ phá thành.
- Mẹ kiếp!! Chặn lại không cho chúng vào thành, mau chỉnh lại đội ngũ chuẩn bị chiến đấu.
- Tiểu Xuân! Lại đây!
- Tiểu Xuân đang quạt cho ta, ngươi làm việc của ngươi đi.
- Lại đây!!
. Tiểu Xuân bỏ quạt xuống, cúi đầu đi đến.
- Ngươi có phải là quá ích kỷ hay không? Ta chỉ là mượn người của ngươi một chút, ngươi xem ngươi xem, ta từ sáng giờ phải ở đây tập luyện quân đội, ngươi lại nhong nhong nhàn nhã đi chơi, còn đến đây đòi lại người nữa...
- Tiểu Xuân! Đi! Hầu ta tắm, trời nắng như vậy, chó sẽ rất dễ nổi điên.
- Ngươi...
- Thất vương gia! Khoan đi đã.
. Hắc y nhân từ cửa doanh trại đi đến, trên tay cầm cái bọc nhỏ.
- Ngươi đến rồi, ngươi xem, hắn bảo ta là chó, là chó đấy!
- Mặc kệ hắn đi, hôm nay ngươi đến đây như vậy không sợ bị phát hiện sao?
- Thuộc hạ hành sự cẩn mật, không dám để lộ sơ hở, hôm nay thuộc hạ đến là để đưa chìa khoá cho vương gia và Lãnh công tử, sau khi báo tin, cẩu hoàng đế liền triệu tập trọng thần đến. 5 vạn quân với Trình tướng quân bị giết chưa được bao lâu lại nhận được tin Cao thống lĩnh và Hạ tướng quân mất tích ngay lúc này khiến hắn sốt ruột nhưng lại không biết ai đang đối địch với mình. Triều đình bây giờ hoang mang lo sợ, hắn đang tức tốc chỉnh đốn lại binh mã, tăng cảnh giác cho thêm người canh giữ Xuyên Đình cung, phía nhà lao hắn không an tâm để lính giữ chìa khoá mà trực tiếp đưa cho thuộc hạ.
- Tên đầu lợn đó không giữ mà lại đưa cho ngươi, chứng tỏ hắn rất tin tưởng ngươi. Nhưng đầu lợn vẫn hoàn đầu lợn haha chẳng phải bây giờ chìa khoá đang nằm trong tay chúng ta sao.
- Thuộc hạ phải hồi cung lập tức, đây là bản đồ người cần. Tối nay thuộc hạ sẽ ở phía sau yểm trợ.
. Hắc y nhân cáo từ rồi rời đi, nhìn sắc trời đã không còn sớm, tứ phía nhanh chóng bị bao trùm bởi màu đen.
--------- Tối, nhà lao
. Hai lính canh từ xa nhìn thấy Tiểu Hắc đi đến liền vội vàng chào.
- Đại nhân!
. Tiểu Hắc không nói, nhanh tay giáng một đòn xuống cổ tên bên trái, sau đó tung một chưởng mạnh vào ngực tên còn lại. Lực mạnh mẽ khiến cả hai một gãy cổ mà chết hai là vỡ tim mà chết. Tiến vào bên trong giải quyết vài tên còn lại dọn đường sẵn. Tiểu Hắc ra hiệu rồi rời đi đến chỗ kín đáo chờ mệnh lệnh, nam nhân kia liền nhanh chóng tiến vào nhà lao đi thẳng đến chỗ đám người Nam Phong.
- Kha?
- Phụ thân, hài nhi đến cứu người.
. Hàn Kha lấy trong ngực áo ra một chiếc chìa khoá sau đó mở cửa. Nam Phong sau khi bị con thú kia vật liền bất tỉnh đến giờ vẫn còn mê man, Phó tướng quân cõng hắn lên rồi từng người từng người đi ra ngoài. Chạy đến phía Tây viện có người chờ ở đó sẵn giúp bỏ trốn.
- Cướp ngục!! Thích khách!!!
. Tiểu Hắc lúc này mới xuất hiện dẫn theo một toán binh nhưng không đuổi về phía Tây viện mà lại chạy đến Xuyên Đình cung.
-----------
- Báoo! Có kẻ cướp ngục!! Tội nhân thoát ra ngoài rồi!!
. " Rầmm ". Thiên tức giận đập bàn, hai mày chau lại suy nghĩ rồi ra lệnh.
- Cho người đuổi theo bắt bọn chúng lại, kháng cự, giết!
. Hắn tức giận nhanh chóng đi đến Xuyên Đình cung.- Hoàng thượng!
- Lui ra ngoài hết đi.
. Hắn đuổi nha hoàn ra ngoài, đi đến giường cô.
- Tỉnh dậy cho trẫm!
. Cô vì biết đêm nay có người đến cướp ngục nên tâm tình phấn khởi khó có thể mà ngủ được.
- Khuya khoắt thế này ngươi đến đây làm gì? Phiền chết đi được, không cho ta ngủ hay sao.
- Trả lời trẫm, có phải nàng biết tối nay bọn Nam Phong sẽ được cứu?
- Ta không biết, nếu ta biết lẽ ra đã chạy đến đó cùng chàng ấy trốn đi rồi.
- Nàng....
. Hắn nổi cơn thịnh nộ, tay nâng cao giáng xuống mặt cô một cái.
- Cẩu hoàng đế! Ưmmm...
. Thiên vội hôn cô, nhanh chóng cởi quần áo trên người để phát tiết. May mắn Tiểu Hắc kịp thời đến. Thiên buông cô ra, chỉnh lại y phục.
- Thuộc hạ đuổi theo nhưng bị bọn chúng cắt đuôi, trên đường còn mai phục nên không kịp trở tay. Tiểu Hắc làm việc thất trách mong hoàng thượng xử phạt!
- Thôi được rồi! Bọn chúng cũng là có kế hoạch từ trước, ngươi ở đây canh gác Hàn Tuệ, nửa bước cũng không được rời khỏi!
. Thiên tức tốc bỏ đi, Tiểu Hắc lúc này mới xoay mặt ra ngoài, hai má đỏ ửng như trái cà chua, cô thấy vậy liền nhìn xuống, hai vai cô còn để lộ ra trắng noãn. Cô kéo chăn lên che lại.
- Ngươi ra ngoài đi!
- Vương phi! Tiểu Hắc có điều muốn nói!
- Thật ra Tiểu Hắc là người của Cửu phủ, làm việc cho Cửu vương gia, mọi chuyện mà Tam vương gia tạo phản người đã biết từ trước nên mới mạo hiểm đầu hàng, để vương phi làm con tin, ngày mốt quân đội của chúng ta sẽ tấn công phá thành bắt trọn ổ bọn phản tặc. Lúc đó vương phi hãy đi theo bản đồ này tìm mật đạo thoát ra ngoài. Còn chuyện cướp người ban nãy, bọn họ phải mau chóng rời khỏi đó nên bất đắc dĩ không thể cứu người được.
. Tiểu Hắc đưa cho cô một tờ giấy, cô cũng chưa vội mở ra xem.
- Ngươi nói Nam Phong hắn biết từ trước nhưng lại để ta là con tin?
- Vương phi người đừng hiểu lầm, vương gia vì biết Tam vương gia yêu thích người sẽ không làm hại người nên mới mạo hiểm như vậy.
- Tên cẩu này! Sớm muộn ta cũng sẽ biến hắn thành cẩu quay.
--------
. Thiên đang phê duyệt tấu chương, nhưng tâm lại lo âu không tập trung vào công việc. Bọn người Nam Phong trốn thoát được hai ngày, hai ngày không có tin tức, nội bộ triều đình lại bắt đầu chia rẻ, hắn nên làm sao mới tốt?
- Hoàng thượng, báo!!!!
. Một người chạy vào khuôn mặt hoảng sợ, mặt cắt không còn một giọt máu.
- Chuyện gì?
- Quân đội...quân đội của Thất vương gia và Lãnh Hàn Kha đang đến đây, đưa thư chiến nói rằng giờ ngọ sẽ phá thành.
- Mẹ kiếp!! Chặn lại không cho chúng vào thành, mau chỉnh lại đội ngũ chuẩn bị chiến đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.