Chương 21: Đem nữ nhân khác về ôm ấp
Nhan Song Tuyết
29/07/2017
- Vương gia! đã đến lúc ta phải lên đường trở về rồi!
- Ngươi đợi một chút!
- Vương phi có lẽ đang mong người!
- Vương phi? Ta thành thân rồi sao?
- Vương gia! Người...có phải đang đùa với hạ thần?
- Ta tuyệt đối không đùa!
- Người vì vương phi mới đến hang động này tìm thuốc chẳng lẽ người quên mất! Không thể được!
- Ta không quan tâm, có thê tử hay không cũng được, chuyện ta không cần ngươi quản
. Phó tướng quân lắc đầu rời khỏi chỗ hắn, ông biết là hắn đang đợi ai đó. Một canh giờ sau nhận biết đã quá trễ đoàn quân bắt đầu khởi hành, ngồi trong xe ngựa đi được một đoạn thì nghe giọng nói của nữ nhân đang hổn hển đuổi theo
- Dừng lại!
. Hắn bước xuống, nhìn thấy nữ nhân kia tâm trạng liền tốt hơn
- Nam Phong! Huynh dám bỏ ta! hộc...hộc... không đợi ta đi cùng sao?
. Hắn nhẹ nhàng đi lại, cuối xuống nhìn Hiểu Nguyệt, nở nụ cười ôn nhu, đưa tay chủ động nắm lấy tay nàng
- Vậy cùng ta đi!
. Tô Hiểu Nguyệt vừa nghe liền cảm thấy trong lòng vui sướng, cười tươi rạng rỡ, cùng hắn trở về kinh thành
----------
. Mấy ngày trước, hoàng thượng đã cho người đến rước cô về phủ trước đợi tin của đám người Phó tướng quân, ngày nào cũng ngồi ở đình viện không muốn làm gì cả, chỉ đi qua đi lại lòng tự nhủ hắn sẽ mau chóng về thôi. Hôm nay, hay tin hắn an toàn đang trên đường trở về, cô liền lập tức cho người dọn dẹp lại phủ chào đón hắn, cô cho người treo lồng đèn đỏ từ đường lớn đến cửa phủ, hai dây pháo hoa được đặt hai bên đợi hắn về đến sẽ cho hắn một phen bất ngờ, cô đi tìm đem về một chú cún nhỏ, dự định thuần hoá nó, giúp hắn không còn sợ hãi, còn chu đáo tự tay may một chiếc áo tặng hắn, dù trên tay đã nhiều lần rướm máu vì kim đâm. Cô ngồi ở bàn, tay cầm chiếc áo lên xem tự cười một mình, đưa tay đặt lên bụng xoa xoa nhẹ
- bảo bối! Cha con sắp về rồi!
----------
. Xe ngựa của hắn đã đi đến đường lớn, mọi người xung quanh đều đứng lại bàn tán
- Cửu vương gia về rồi! Ta nghe nói những chiếc lồng đèn này là do vương phi tự tay sắp xếp chào đón vương gia!
- Vương gia và vương phi cùng đi săn với hoàng thượng nhưng chẳng hiểu sao lại mất tích?
- Ngươi nói có phải là có người cố ý hãm hại
-...
. Hắn ngồi trong xe ngựa vén rèm lên xem, quả thật vương phi gì đó của hắn đang làm quá lên, làm cho hắn hơi khó chịu vì vương phi này
- Nam Phong! Vương phi của huynh đang mong huynh ở nhà, nếu đem ta về thì...
- Đừng lo, ta sẽ sắp xếp ổn thoả!
. Dừng trước cửa phủ, hắn vừa bước xuống đã nghe tiếng pháo inh tai làm hắn hơi khó chịu nhíu hai mày lại nhìn về phía làn khói kia, lọt vào mắt hắn là một bóng dáng vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, cô đứng trước cửa nhìn thấy hắn khoẻ mạnh liền đi nhanh đến ôm hắn nhưng... hắn đẩy cô ra làm cô chới với ngã lùi về sau, cũng may có Lan Tâm và tiểu Xuân đứng đó kịp thời đỡ lấy
- Phong...ngươi!
. Hắn không thèm nhìn cô xoay người lại nắm tay một nữ nhân trong xe dìu nàng xuống
- Hiểu Nguyệt! Nàng cẩn thận!
. Nhìn hắn ôn nhu với người con gái khác không phải cô, tim đau nhói còn hơn lúc trúng kịch độc, nó như muốn thét lên nhưng lại không được. Lan Tâm và tiểu Xuân thấy chủ tử bị hất hủi liền oan ức lên tiếng
- vương gia! Vương phi đã có...
- Lan Tâm! Tiểu Xuân! Không được nói!
- Nhưng mà vương phi!
- Ta không cho phép thì không ai được lên tiếng
. Cô lớn giọng làm Tô Hiểu Nguyệt run rẩy nép vào lòng hắn, tình cảnh này hiện ra trước mắt cô làm cô giận lại càng thêm giận
- Vương phi! Không đến lượt ngươi lên tiếng
- Phong! ngươi hôm nay đem nữ nhân khác về ôm ấp trước mặt ta, ngươi là không xem ta ra gì?
- Hỗn láo! ta đã cho ngươi làm vương phi, cũng là có danh phận, chuyện trong phủ là ngươi quản nhưng chuyện ta có nữ nhân khác ngươi có muốn quản cũng không được!
. Cô nhìn hắn cười, cười mà tim như có vật nhọn đâm sâu vào
- Ngươi không phải hắn, hắn không bao giờ đối xử tàn nhẫn với ta như thế! Phong rất thương ta, còn ngươi, ngươi không phải hắn
- Ngươi...!
- Phong! Huynh đừng cãi với tỷ ấy nữa! Chúng ta vẫn còn ở ngoài, làm như vậy chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, vào trong hẳn nói
- Hiểu Nguyệt! vẫn là nàng hiểu ta, muốn tốt cho ta, mặc kệ nàng ấy, chúng ta vào thôi!
. Hắn ngang nhiên một tay ôm Tô Hiểu Nguyệt sát vào lòng đi ngang qua cô, cô nhìn đôi uyên ương ấy lòng không khỏi chua xót, phu quân của cô thật biết ngọt ngào với nữ nhân khác
- Vương phi! Người vào trong đi, mọi người đang nhìn chúng ta
. Lan Tâm cùng tiểu Xuân dìu cô đi vào phòng, đóng cửa lại rồi đi đến bên cô
- Vương phi sao người không nói cho vương gia biết người đang mang thai, ban nãy vương gia đẩy em cứ sợ người xảy ra chuyện không hay
- Lan Tâm! muội đừng nói gỡ, chủ tử nhà ta là ai cơ chứ! tiểu hồ ly kia cũng thật biết cách lấy lòng vương gia!
. Cô nhắm mắt lại, mi không động đậy thở dài một tiếng
- Sau này đừng nhắc chuyện đó với hắn, ta có cảm giác hắn thật lạ, như ngày đầu tiên ta gặp hắn, ngang tàn!
- Vương phi! có khi nào vương gia thật sự quên người
- đúng đó! Vương gia một thời gian mất tích sau đó lại như không quen biết người, lại càng tỏ vẻ chán ghét! Vương gia trước và sau quả thật như hai người khác nhau...
- Ngươi đợi một chút!
- Vương phi có lẽ đang mong người!
- Vương phi? Ta thành thân rồi sao?
- Vương gia! Người...có phải đang đùa với hạ thần?
- Ta tuyệt đối không đùa!
- Người vì vương phi mới đến hang động này tìm thuốc chẳng lẽ người quên mất! Không thể được!
- Ta không quan tâm, có thê tử hay không cũng được, chuyện ta không cần ngươi quản
. Phó tướng quân lắc đầu rời khỏi chỗ hắn, ông biết là hắn đang đợi ai đó. Một canh giờ sau nhận biết đã quá trễ đoàn quân bắt đầu khởi hành, ngồi trong xe ngựa đi được một đoạn thì nghe giọng nói của nữ nhân đang hổn hển đuổi theo
- Dừng lại!
. Hắn bước xuống, nhìn thấy nữ nhân kia tâm trạng liền tốt hơn
- Nam Phong! Huynh dám bỏ ta! hộc...hộc... không đợi ta đi cùng sao?
. Hắn nhẹ nhàng đi lại, cuối xuống nhìn Hiểu Nguyệt, nở nụ cười ôn nhu, đưa tay chủ động nắm lấy tay nàng
- Vậy cùng ta đi!
. Tô Hiểu Nguyệt vừa nghe liền cảm thấy trong lòng vui sướng, cười tươi rạng rỡ, cùng hắn trở về kinh thành
----------
. Mấy ngày trước, hoàng thượng đã cho người đến rước cô về phủ trước đợi tin của đám người Phó tướng quân, ngày nào cũng ngồi ở đình viện không muốn làm gì cả, chỉ đi qua đi lại lòng tự nhủ hắn sẽ mau chóng về thôi. Hôm nay, hay tin hắn an toàn đang trên đường trở về, cô liền lập tức cho người dọn dẹp lại phủ chào đón hắn, cô cho người treo lồng đèn đỏ từ đường lớn đến cửa phủ, hai dây pháo hoa được đặt hai bên đợi hắn về đến sẽ cho hắn một phen bất ngờ, cô đi tìm đem về một chú cún nhỏ, dự định thuần hoá nó, giúp hắn không còn sợ hãi, còn chu đáo tự tay may một chiếc áo tặng hắn, dù trên tay đã nhiều lần rướm máu vì kim đâm. Cô ngồi ở bàn, tay cầm chiếc áo lên xem tự cười một mình, đưa tay đặt lên bụng xoa xoa nhẹ
- bảo bối! Cha con sắp về rồi!
----------
. Xe ngựa của hắn đã đi đến đường lớn, mọi người xung quanh đều đứng lại bàn tán
- Cửu vương gia về rồi! Ta nghe nói những chiếc lồng đèn này là do vương phi tự tay sắp xếp chào đón vương gia!
- Vương gia và vương phi cùng đi săn với hoàng thượng nhưng chẳng hiểu sao lại mất tích?
- Ngươi nói có phải là có người cố ý hãm hại
-...
. Hắn ngồi trong xe ngựa vén rèm lên xem, quả thật vương phi gì đó của hắn đang làm quá lên, làm cho hắn hơi khó chịu vì vương phi này
- Nam Phong! Vương phi của huynh đang mong huynh ở nhà, nếu đem ta về thì...
- Đừng lo, ta sẽ sắp xếp ổn thoả!
. Dừng trước cửa phủ, hắn vừa bước xuống đã nghe tiếng pháo inh tai làm hắn hơi khó chịu nhíu hai mày lại nhìn về phía làn khói kia, lọt vào mắt hắn là một bóng dáng vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, cô đứng trước cửa nhìn thấy hắn khoẻ mạnh liền đi nhanh đến ôm hắn nhưng... hắn đẩy cô ra làm cô chới với ngã lùi về sau, cũng may có Lan Tâm và tiểu Xuân đứng đó kịp thời đỡ lấy
- Phong...ngươi!
. Hắn không thèm nhìn cô xoay người lại nắm tay một nữ nhân trong xe dìu nàng xuống
- Hiểu Nguyệt! Nàng cẩn thận!
. Nhìn hắn ôn nhu với người con gái khác không phải cô, tim đau nhói còn hơn lúc trúng kịch độc, nó như muốn thét lên nhưng lại không được. Lan Tâm và tiểu Xuân thấy chủ tử bị hất hủi liền oan ức lên tiếng
- vương gia! Vương phi đã có...
- Lan Tâm! Tiểu Xuân! Không được nói!
- Nhưng mà vương phi!
- Ta không cho phép thì không ai được lên tiếng
. Cô lớn giọng làm Tô Hiểu Nguyệt run rẩy nép vào lòng hắn, tình cảnh này hiện ra trước mắt cô làm cô giận lại càng thêm giận
- Vương phi! Không đến lượt ngươi lên tiếng
- Phong! ngươi hôm nay đem nữ nhân khác về ôm ấp trước mặt ta, ngươi là không xem ta ra gì?
- Hỗn láo! ta đã cho ngươi làm vương phi, cũng là có danh phận, chuyện trong phủ là ngươi quản nhưng chuyện ta có nữ nhân khác ngươi có muốn quản cũng không được!
. Cô nhìn hắn cười, cười mà tim như có vật nhọn đâm sâu vào
- Ngươi không phải hắn, hắn không bao giờ đối xử tàn nhẫn với ta như thế! Phong rất thương ta, còn ngươi, ngươi không phải hắn
- Ngươi...!
- Phong! Huynh đừng cãi với tỷ ấy nữa! Chúng ta vẫn còn ở ngoài, làm như vậy chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, vào trong hẳn nói
- Hiểu Nguyệt! vẫn là nàng hiểu ta, muốn tốt cho ta, mặc kệ nàng ấy, chúng ta vào thôi!
. Hắn ngang nhiên một tay ôm Tô Hiểu Nguyệt sát vào lòng đi ngang qua cô, cô nhìn đôi uyên ương ấy lòng không khỏi chua xót, phu quân của cô thật biết ngọt ngào với nữ nhân khác
- Vương phi! Người vào trong đi, mọi người đang nhìn chúng ta
. Lan Tâm cùng tiểu Xuân dìu cô đi vào phòng, đóng cửa lại rồi đi đến bên cô
- Vương phi sao người không nói cho vương gia biết người đang mang thai, ban nãy vương gia đẩy em cứ sợ người xảy ra chuyện không hay
- Lan Tâm! muội đừng nói gỡ, chủ tử nhà ta là ai cơ chứ! tiểu hồ ly kia cũng thật biết cách lấy lòng vương gia!
. Cô nhắm mắt lại, mi không động đậy thở dài một tiếng
- Sau này đừng nhắc chuyện đó với hắn, ta có cảm giác hắn thật lạ, như ngày đầu tiên ta gặp hắn, ngang tàn!
- Vương phi! có khi nào vương gia thật sự quên người
- đúng đó! Vương gia một thời gian mất tích sau đó lại như không quen biết người, lại càng tỏ vẻ chán ghét! Vương gia trước và sau quả thật như hai người khác nhau...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.