Chương 27: Huynh trưởng mĩ nam giá lâm
Nhan Song Tuyết
29/07/2017
. Cửu phủ tối qua, xung quanh yên tĩnh chỉ có riêng căn phòng của tân
lang tân nương mới cưới kia thì lại ồn ào muốn cướp đi giấc ngủ của
người khác
- Ưmm...ahh...Phong...chậm..chậm lại...áhh...
. “hộc hộc...ưm” những âm thanh ái muội này cứ vang lên đều đặn từ tối đến gần sáng mà vẫn mãnh liệt làm cô muốn bịt tai lại ngủ cũng không được, nhiều lần muốn qua phòng bên đó nhắc nhở nhưng vừa ra khỏi phòng thì lại đi vào đấu tranh nội tâm xem có nên qua đó hay không, và cuối cùng là cứ thế ngồi đó nghe đến khi hai người nọ vận động xong. Sáng hôm sau dù trời đã gần tới trưa nhưng cô vẫn cuộn tròn trong chăn ấm “ ngủ bù “ cho tối qua
- Vương phi! người mau dậy, có tin vui a~
. Tiểu Xuân chạy vào hớn hở sà lên chỗ cô nằm lay lay tay cô
- Cho ta ngủ một lát đã là mừng rồi, không cần tin vui nữa. Ta mệt lắm!
- Vương phi nghe xong đảm bảo sẽ tỉnh ngay
- Vậy nói đi, xem có vực ta dậy khỏi đống chăn gối này không?
. Cô lãi nhãi đầu hơi nghiêng mắt đẹp lười biếng he hé nhìn về phía tiểu Xuân
- Đại thiếu gia trở về rồi!
- ừm...hả? Huynh trưởng trở về rồi?
. Cô chưa tỉnh ngủ còn tưởng mình nghe lầm, haha là huynh trưởng, cô suốt ngày trong phủ đã chán lắm rồi có người chơi cùng thì càng tốt chứ sao
- Vương phi mau chuẩn bị, đại thiếu gia đã đến phủ từ sớm nhưng dặn nô tì để người ngủ một lát
- Còn ngồi đó mau lấy y phục lại đây
. Cô khẩn trương rửa mặt rồi thay đồ nhưng trên môi vẫn giữ một nụ cười rạng rỡ
---------- Đại sảnh
. Một nam nhân vận bộ y phục màu xanh dương nhẹ tao nhã ngồi trên ghế tay nhâm nhi tách trà, hắn ngồi đối diện quan sát Hàn Kha từng cử chỉ. Cảm nhận người kia cứ nhìn chằm chằm mình cảm thấy có hơi không thoải mái nhíu mày lại
- Em rể đừng nhìn ta nữa! Ta không phải tiểu thụ a~
- Ngươi nghĩ bậy cái gì vậy? Chỉ là lâu rồi không gặp ngươi nên nhìn xem ngươi có gì thay đổi hay không? Hai huynh muội các ngươi cứ tưởng bở!
- Hây da ta ngồi cũng hết một tách trà rồi vẫn không thấy nha đầu kia đâu, ngươi mau lôi nha đầu đó qua cho ta xem, ta thật muốn biết Hàn Tuệ có bị ngươi đối xử tàn nhẫn không?
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
. Hàn Kha cười mỉm không nói, mắt hướng bên ngoài sân ngóng muội muội ngoan của mình. Chừng một lát một bóng dáng nhỏ hai tay xách váy chạy về phía đại sảnh, trông chẳng giống một vương phi tí nào
- Huynh trưởng huynh trưởng mĩ nam của ta!
. Cô nhanh chóng nhảy vào ngồi trong lòng Hàn Kha, tay ra sức nhéo hai má mĩ nam, đung đưa hai chân miệng cười không ngừng cứ như nở hoa làm người đối diện phải cắn răng quay mặt chỗ khác, cảm thấy rất khó chịu a~
- Hàn Tuệ! ngươi mau đi xuống! Tự tiện ngồi trong lòng nam nhân khác trước mặt phu quân, ngươi muốn ta giáo huấn ngươi thế nào?
. Nghe người kia nói xong cô mới nhận ra ở đây không chỉ có huynh muội cô mà còn có kẻ cô vừa yêu vừa muốn băm nguyễn
- Phu quân ngươi mau về phòng chăm cho Hiểu Nguyệt đi, thân thể nàng xem chừng đã muốn rã ra rồi
. Mặc dù nói ra những lời này cô rất khó chịu nhưng vẫn không để người khác biết cố tình cười tươi hơn như thể cô không quan tâm nam nhân của mình sủng ái người khác
- ah vương gia! ta nghe nói trong phủ này đã có thêm một trắc phi xinh đẹp! Ta thật muốn được chiêm ngưỡng một lần
- xinh đẹp hay không cũng không đến lượt ngươi ngắm, mau đi kiếm lão tam đi, ngươi từ sáng đã đến đây phiền bổn vương rồi!
- Há...huynh trưởng mĩ nam của ta mà ngươi cũng dám đuổi a~
- Ngươi có tin ta tống ngươi ra khỏi phủ luôn không?
. Hắn lên tiếng đe doạ nhưng lại nhìn thấy cô không sợ trái lại còn vui vẻ, hắn như bị thôi miên nhìn nụ cười như hoa ấy, tim bắt đầu loạn nhịp, cái cảm giác này thật quen thuộc,....Không được! làm sao vậy? Người hắn yêu là Hiểu Nguyệt! Hắn thậm chí không có kí ức về cô, chỉ biết cô được phụ hoàng ban cho hắn, còn việc cô có thân mật với hắn hay không thì trong trí nhớ hoàn toàn không có! Nhưng sao lại ngẩn ra khi thấy bộ dạng vui vẻ đáng yêu của cô, lại tức giận khi thấy cô cùng nam nhân khác...
- Hai huynh muội các ngươi ở đây trò chuyện, ta có việc!
. Hắn phất tay áo bỏ đi, chưa được bao xa đã nghe tiếng cười nói đùa giỡn của cô...
- Hàn Tuệ! Ta có chuyện muốn hỏi?!
- Chuyện gì cơ?
. Hai mắt cô long lanh nhìn Hàn Kha chớp chớp như mèo nhỏ
- Ta trên đường trở về đã nghe một số chuyện không hay về muội, ta muốn xác thực chuyện này cho nên, muội phải khai thật với ta, không được giấu có biết chưa, nếu không ta sẽ rất lo cho muội...
. Cô nghe Hàn Kha nói tâm liền động lòng, là huynh trưởng luôn đối tốt với cô. Cô gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý
- Lần trước có phải muội lâm bệnh, Nam Phong lên đường tìm thuốc cho muội rồi bị mất tích, sau khi trở về liền lạnh nhạt với muội?
- Ừm!
- Muội mau nói rõ cho ta biết!
. Trong đầu cô thoáng nghĩ qua, có nên nói cả chuyện tam vương gia dẫn cô bỏ trốn?...
- Ưmm...ahh...Phong...chậm..chậm lại...áhh...
. “hộc hộc...ưm” những âm thanh ái muội này cứ vang lên đều đặn từ tối đến gần sáng mà vẫn mãnh liệt làm cô muốn bịt tai lại ngủ cũng không được, nhiều lần muốn qua phòng bên đó nhắc nhở nhưng vừa ra khỏi phòng thì lại đi vào đấu tranh nội tâm xem có nên qua đó hay không, và cuối cùng là cứ thế ngồi đó nghe đến khi hai người nọ vận động xong. Sáng hôm sau dù trời đã gần tới trưa nhưng cô vẫn cuộn tròn trong chăn ấm “ ngủ bù “ cho tối qua
- Vương phi! người mau dậy, có tin vui a~
. Tiểu Xuân chạy vào hớn hở sà lên chỗ cô nằm lay lay tay cô
- Cho ta ngủ một lát đã là mừng rồi, không cần tin vui nữa. Ta mệt lắm!
- Vương phi nghe xong đảm bảo sẽ tỉnh ngay
- Vậy nói đi, xem có vực ta dậy khỏi đống chăn gối này không?
. Cô lãi nhãi đầu hơi nghiêng mắt đẹp lười biếng he hé nhìn về phía tiểu Xuân
- Đại thiếu gia trở về rồi!
- ừm...hả? Huynh trưởng trở về rồi?
. Cô chưa tỉnh ngủ còn tưởng mình nghe lầm, haha là huynh trưởng, cô suốt ngày trong phủ đã chán lắm rồi có người chơi cùng thì càng tốt chứ sao
- Vương phi mau chuẩn bị, đại thiếu gia đã đến phủ từ sớm nhưng dặn nô tì để người ngủ một lát
- Còn ngồi đó mau lấy y phục lại đây
. Cô khẩn trương rửa mặt rồi thay đồ nhưng trên môi vẫn giữ một nụ cười rạng rỡ
---------- Đại sảnh
. Một nam nhân vận bộ y phục màu xanh dương nhẹ tao nhã ngồi trên ghế tay nhâm nhi tách trà, hắn ngồi đối diện quan sát Hàn Kha từng cử chỉ. Cảm nhận người kia cứ nhìn chằm chằm mình cảm thấy có hơi không thoải mái nhíu mày lại
- Em rể đừng nhìn ta nữa! Ta không phải tiểu thụ a~
- Ngươi nghĩ bậy cái gì vậy? Chỉ là lâu rồi không gặp ngươi nên nhìn xem ngươi có gì thay đổi hay không? Hai huynh muội các ngươi cứ tưởng bở!
- Hây da ta ngồi cũng hết một tách trà rồi vẫn không thấy nha đầu kia đâu, ngươi mau lôi nha đầu đó qua cho ta xem, ta thật muốn biết Hàn Tuệ có bị ngươi đối xử tàn nhẫn không?
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
. Hàn Kha cười mỉm không nói, mắt hướng bên ngoài sân ngóng muội muội ngoan của mình. Chừng một lát một bóng dáng nhỏ hai tay xách váy chạy về phía đại sảnh, trông chẳng giống một vương phi tí nào
- Huynh trưởng huynh trưởng mĩ nam của ta!
. Cô nhanh chóng nhảy vào ngồi trong lòng Hàn Kha, tay ra sức nhéo hai má mĩ nam, đung đưa hai chân miệng cười không ngừng cứ như nở hoa làm người đối diện phải cắn răng quay mặt chỗ khác, cảm thấy rất khó chịu a~
- Hàn Tuệ! ngươi mau đi xuống! Tự tiện ngồi trong lòng nam nhân khác trước mặt phu quân, ngươi muốn ta giáo huấn ngươi thế nào?
. Nghe người kia nói xong cô mới nhận ra ở đây không chỉ có huynh muội cô mà còn có kẻ cô vừa yêu vừa muốn băm nguyễn
- Phu quân ngươi mau về phòng chăm cho Hiểu Nguyệt đi, thân thể nàng xem chừng đã muốn rã ra rồi
. Mặc dù nói ra những lời này cô rất khó chịu nhưng vẫn không để người khác biết cố tình cười tươi hơn như thể cô không quan tâm nam nhân của mình sủng ái người khác
- ah vương gia! ta nghe nói trong phủ này đã có thêm một trắc phi xinh đẹp! Ta thật muốn được chiêm ngưỡng một lần
- xinh đẹp hay không cũng không đến lượt ngươi ngắm, mau đi kiếm lão tam đi, ngươi từ sáng đã đến đây phiền bổn vương rồi!
- Há...huynh trưởng mĩ nam của ta mà ngươi cũng dám đuổi a~
- Ngươi có tin ta tống ngươi ra khỏi phủ luôn không?
. Hắn lên tiếng đe doạ nhưng lại nhìn thấy cô không sợ trái lại còn vui vẻ, hắn như bị thôi miên nhìn nụ cười như hoa ấy, tim bắt đầu loạn nhịp, cái cảm giác này thật quen thuộc,....Không được! làm sao vậy? Người hắn yêu là Hiểu Nguyệt! Hắn thậm chí không có kí ức về cô, chỉ biết cô được phụ hoàng ban cho hắn, còn việc cô có thân mật với hắn hay không thì trong trí nhớ hoàn toàn không có! Nhưng sao lại ngẩn ra khi thấy bộ dạng vui vẻ đáng yêu của cô, lại tức giận khi thấy cô cùng nam nhân khác...
- Hai huynh muội các ngươi ở đây trò chuyện, ta có việc!
. Hắn phất tay áo bỏ đi, chưa được bao xa đã nghe tiếng cười nói đùa giỡn của cô...
- Hàn Tuệ! Ta có chuyện muốn hỏi?!
- Chuyện gì cơ?
. Hai mắt cô long lanh nhìn Hàn Kha chớp chớp như mèo nhỏ
- Ta trên đường trở về đã nghe một số chuyện không hay về muội, ta muốn xác thực chuyện này cho nên, muội phải khai thật với ta, không được giấu có biết chưa, nếu không ta sẽ rất lo cho muội...
. Cô nghe Hàn Kha nói tâm liền động lòng, là huynh trưởng luôn đối tốt với cô. Cô gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý
- Lần trước có phải muội lâm bệnh, Nam Phong lên đường tìm thuốc cho muội rồi bị mất tích, sau khi trở về liền lạnh nhạt với muội?
- Ừm!
- Muội mau nói rõ cho ta biết!
. Trong đầu cô thoáng nghĩ qua, có nên nói cả chuyện tam vương gia dẫn cô bỏ trốn?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.