Chương 43: Sứ giả Đại Nguỵ
Nhan Song Tuyết
29/07/2017
- Vương phi tỷ tỷ, muội đến rồi.
- Ngồi đi.
. Ngày mốt sứ giả Đại Nguỵ sẽ đến đây, chỉ còn hai ngày để tập luyện, cô cũng chẳng muốn tập cùng Tô Hiểu Nguyệt, nhưng mọi chuyện đã định sẵn, cô không làm chẳng khác nào thua kém nàng ta. Không cùng nhau cũng có thể tách ra mà, được, ngươi lo chuyện ngươi, ta lo chuyện ta, cho ngươi biết, bổn cô nương ta hát rất hay nhaz, không cần đến ngươi đệm cho ta.
- Chuyện sắp xếp trong cung, ta giao cho ngươi, liệu trong nay mai phải hoàn tất.
- Tỷ tỷ, việc này có thể giao cho người khác làm, huống hồ muội đang mang thai còn phải tập luyện cùng tỷ tỷ căn bản không thể gánh vác thêm.
- Ta chỉ sợ người khác lo liệu không chu toàn nên mới nhờ đến ngươi.
. Cô không nóng không lạnh mà nói.
- Nhưng mà....
- Ta là nữ chủ nhân ở đây, mọi việc do ta quản, ngươi chỉ cần nghe theo là được.
. Tô Hiểu Nguyệt thoáng chút tức tối, tay để trong ống áo cũng xoè móng vuốt sắc nhọn, sợ để lộ sơ hở liền thu lại, trên mặt cũng trở nên dịu dàng hiền hậu. Hiện nay cô đang được Nam Phong sủng ái, do đó Tô Hiểu Nguyệt không dám lộng hành như trước, chỉ biểu hiện là một nữ nhân hiểu chuyện.
- Muội sẽ sắp xếp thật chu toàn.
- Được! Chuyện ngươi có đàn hay không thì tuỳ ngươi, ta cũng không cần ngươi đệm cho ta hát. Mỗi người tự quản việc của mình, về đi!
. Tô Hiểu Nguyệt đứng dậy hành lễ rồi cùng Lục Ý đi về phía Lâm Cát viện. Trên đường đi, nàng không hề biểu lộ sắc mặt, chỉ điềm đạm mà đi không nói một lời, điều này làm Lục Ý có chút lo sợ mà rùng mình.
---------- Lâm Cát viện
- Chủ tử, người có cần nô tì mang đàn đến cho người tập luyện?
- Không cần, ngươi lui đi!
- Vâng.
. Lục Ý lui về sau ra ngoài đóng cửa lại, Tô Hiểu Nguyệt liền thoắt một cái đã nằm sấp trên giường, ba chiếc đuôi trắng còn lại ngoe nguẩy tượng trưng cho tam vĩ yêu hồ. Một làn khói u tối lại xuất hiện ngập phòng, bước ra một nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên.
- Nha đầu, còn không mau về, trăng tròn sắp tới sẽ rụng thêm một cái đuôi, con muốn chết hay sao?!
- Mẫu thân, hiện tại cơ thể con rất yếu, không làm chủ được cơ thể, ban nãy mém chút con đã để lộ móng vuốt trước mặt người khác, mẫu thân còn cách nào giúp con với.
- Ây da...Trên người con thì đang mang thai con của tên phàm nhân kia, ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể, con mau trở về Hồ tộc may ra có thể an toàn sinh đứa bé ra.
. Tô Hiểu Nguyệt ngồi dậy nắm tay bà cầu khẩn.
- Mẫu thân, hiện tại con không thể theo người trở về được, con muốn ở đây bên cạnh chàng, người có cách nào kéo dài sự sống cho con không?
- Được rồi, có trách là trách ngươi quá giống phụ thân ngươi, đến cả cái tính si tình cũng giống, đây, viên linh đan này không có cách nào tự tan được, tối nay ngươi ngậm nó luyện công thì nó sẽ tan ra giúp ngươi kéo dài mạng sống cũng giúp ngươi có thể kiểm soát tốt cơ thể.
- Đạ tạ mẫu thân.
. Vừa nói xong tam công chúa Hồ tộc cũng hoá làn khói xanh bay đi mất.
----------- Tối hôm đó
- Lục Ý, đi ra ngoài canh cửa không cho ai vào, ta không gọi, ngươi mà bước vào nửa bước liền đem chân ngươi chặt đi.
- Nô tì tuân lệnh!
. Đợi Lục Ý đi ra ngoài, nàng liền biến ra ba cái đuôi trắng. Nàng đã khéo léo dùng phép che khuất Lâm Cát viện của nàng, người phàm sẽ không nhìn thấy trừ phi nàng đích thân mang người đó vào. Vừa luyện xong thì cùng lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Ý nhìn trộm qua khe nhỏ trên cửa sổ, lập tức thu lại ba cái đuôi rồi dùng thuật lôi Lục Ý vào phòng đóng chặt cửa lại.
- Chủ tử tha mạng! Chủ tử tha mạng!
- Ngươi thấy những gì rồi?
- Nô tì... nô tì không thấy gì hết, nô tì không thấy gì hết.
. “Bốpp” âm thanh vang lên, Lục Ý cũng không hiểu tại sao mình lại bị tát trong khi Tô Hiểu Nguyệt vẫn đang ngồi trên giường cách xa chỗ nàng.
- Ngươi còn nói dối ta liền đem lưỡi ngươi cho chó ăn.
- Nô tì....nô tì sẽ không nói với ai, chủ tử tha mạng!
. Tô Hiểu Nguyệt cười nhẹ, trong tay biến ra một viên thuốc nhỏ tròn tròn màu đen. Do pháp lực nàng giờ đây quá yếu, muốn xoá trí nhớ cũng rất khó khăn, đành dùng biệp pháp này vậy.
- Ta cũng không nỡ giết ngươi, như vậy đi, uống viên thuốc này, hằng tháng ta đều cho ngươi uống. Nếu ngươi dám nói ra thì ngươi biết hậu quả sẽ ra sao rồi đó.
- Đa tạ chủ tử tha mạng.
. Lục Ý liền không dám cãi tay run run cầm viên thuốc miễn cưỡng nuốt nào, trước hết vẫn nên giữ cái mạng nhỏ này đã.
-----------
. Hôm nay là ngày sứ giả Đại Nguỵ đến Lý Quốc, trước là để bàn chuyện đại sự, sau là để hoà thân. Ai cũng biết Đại Nguỵ và Lý Quốc đã nhiều lần chiến tranh xâm lược, nhưng nay Đại Nguỵ lại có ý muốn hai nước thành bằng hữu láng giềng, nước sông không phạm nước giếng, lại muốn gả công chúa Đại Nguỵ đến Lý Quốc để tỏ ý chân thành.
- Ta đã sắp xếp cho công chúa Liên Hương ở Tiêu Minh viện trong phủ của ta, công chúa và sứ giả đi đường xa đã mệt trước hết cứ nên nghỉ ngơi, tối nay trong cung sẽ tổ chức yến tiệc chào đón sứ giả và công chúa, mời hai vị đi theo ta.
. Tam vương gia dẫn hai vị khách quý đến nơi ở, sau đó dặn dò nha hoàn hầu hạ tốt cho hai người rồi liền rời đi.
----------- Tuyết Cô viện
- Mau lại xoa bóp cho ta.
. Hắn sau khi cùng các quan thần đón tiếp sứ giả thì trở về phủ hướng thẳng đến Tuyết Cô viện hẻo lánh của cô mà đến, trực tiếp đá cửa bước vào không báo trước.
- Ngươi cùng sứ giả đã nói chuyện xong rồi à?
. Cô cũng ngoan ngoãn nghe theo tiến lại xoa bóp hai vai rộng của hắn, cô biết hắn cũng rất mệt.
- Ừm, Đại Nguỵ muốn liên minh với Lý Quốc chúng ta, không do dự đem gả công chúa duy nhất của họ đến đây, cũng có thành ý, có thành ý!
- Chỉ đến để hoà thân thôi sao? Như vậy có phải là quá thiệt thòi rồi hay không?
- Nha đầu ngốc, dĩ nhiên là vẫn có điều kiện.
. Cô ngờ nghệt nhìn hắn, thật sự chẳng hiểu nổi mấy cái chính sự này.
- Sứ giả muốn chúng ta mở cửa cho bọn họ vào đây trao đổi buôn bán, còn muốn đổi công chúa để lấy An Bình, Thổ Ninh, Cầu Đức. Vốn dĩ ba vùng đất này là của họ, lần trước bị chúng ta chiếm lấy, lại là vùng trọng điểm, ta có hơi đắn đo.
- Ngươi nói xem, có phải họ quá hời rồi hay không?!
- Yêu cầu có hơi quá đáng, nhưng có lẽ ta sẽ chấp thuận, thứ nhất mở cửa trao đổi buôn bán cũng có lợi cho bên ta, thứ hai ta đã cho người xem xét ba vùng đất đó, không có gì bất lợi khi ta mất đi ba vùng này, thứ ba, hai nước liên minh sẽ không có chiến tranh, đất nước hoà bình sẽ không còn cảnh mẹ già trông con, vợ trông chồng, càng không có cảnh khóc thương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
. “ Hắn như vậy cũng nghĩ đến bá tính, không muốn thấy cảnh dân chúng lầm than, ngươi cũng tốt lắm đấy chứ “. Môi hơi cười, cô nghĩ.
- Và cuối cùng là, Đại Nguỵ nổi tiếng có công chúa duy nhất xinh đẹp khuynh nước khuynh thành, ta không chấp thuận cũng thật quá tiếc cho đoá hoa này.
. “ Coi như ta chưa nghĩ gì đi, hắn vẫn là một tên háo sắc “. Sắc mặt hơi chuyển, hắn liền quay lại nhìn cô đăm đăm.
- Ghen sao? Không muốn ta rước công chúa ấy về à?
. Cô nhíu mày không nói trực tiếp dùng tay đấm mạnh lên vai hắn, trong phòng phát ra tiếng “ Bốpp “, “ Bốpp “. Nghe mà cũng rùng mình đau theo.
- Ngồi đi.
. Ngày mốt sứ giả Đại Nguỵ sẽ đến đây, chỉ còn hai ngày để tập luyện, cô cũng chẳng muốn tập cùng Tô Hiểu Nguyệt, nhưng mọi chuyện đã định sẵn, cô không làm chẳng khác nào thua kém nàng ta. Không cùng nhau cũng có thể tách ra mà, được, ngươi lo chuyện ngươi, ta lo chuyện ta, cho ngươi biết, bổn cô nương ta hát rất hay nhaz, không cần đến ngươi đệm cho ta.
- Chuyện sắp xếp trong cung, ta giao cho ngươi, liệu trong nay mai phải hoàn tất.
- Tỷ tỷ, việc này có thể giao cho người khác làm, huống hồ muội đang mang thai còn phải tập luyện cùng tỷ tỷ căn bản không thể gánh vác thêm.
- Ta chỉ sợ người khác lo liệu không chu toàn nên mới nhờ đến ngươi.
. Cô không nóng không lạnh mà nói.
- Nhưng mà....
- Ta là nữ chủ nhân ở đây, mọi việc do ta quản, ngươi chỉ cần nghe theo là được.
. Tô Hiểu Nguyệt thoáng chút tức tối, tay để trong ống áo cũng xoè móng vuốt sắc nhọn, sợ để lộ sơ hở liền thu lại, trên mặt cũng trở nên dịu dàng hiền hậu. Hiện nay cô đang được Nam Phong sủng ái, do đó Tô Hiểu Nguyệt không dám lộng hành như trước, chỉ biểu hiện là một nữ nhân hiểu chuyện.
- Muội sẽ sắp xếp thật chu toàn.
- Được! Chuyện ngươi có đàn hay không thì tuỳ ngươi, ta cũng không cần ngươi đệm cho ta hát. Mỗi người tự quản việc của mình, về đi!
. Tô Hiểu Nguyệt đứng dậy hành lễ rồi cùng Lục Ý đi về phía Lâm Cát viện. Trên đường đi, nàng không hề biểu lộ sắc mặt, chỉ điềm đạm mà đi không nói một lời, điều này làm Lục Ý có chút lo sợ mà rùng mình.
---------- Lâm Cát viện
- Chủ tử, người có cần nô tì mang đàn đến cho người tập luyện?
- Không cần, ngươi lui đi!
- Vâng.
. Lục Ý lui về sau ra ngoài đóng cửa lại, Tô Hiểu Nguyệt liền thoắt một cái đã nằm sấp trên giường, ba chiếc đuôi trắng còn lại ngoe nguẩy tượng trưng cho tam vĩ yêu hồ. Một làn khói u tối lại xuất hiện ngập phòng, bước ra một nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên.
- Nha đầu, còn không mau về, trăng tròn sắp tới sẽ rụng thêm một cái đuôi, con muốn chết hay sao?!
- Mẫu thân, hiện tại cơ thể con rất yếu, không làm chủ được cơ thể, ban nãy mém chút con đã để lộ móng vuốt trước mặt người khác, mẫu thân còn cách nào giúp con với.
- Ây da...Trên người con thì đang mang thai con của tên phàm nhân kia, ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể, con mau trở về Hồ tộc may ra có thể an toàn sinh đứa bé ra.
. Tô Hiểu Nguyệt ngồi dậy nắm tay bà cầu khẩn.
- Mẫu thân, hiện tại con không thể theo người trở về được, con muốn ở đây bên cạnh chàng, người có cách nào kéo dài sự sống cho con không?
- Được rồi, có trách là trách ngươi quá giống phụ thân ngươi, đến cả cái tính si tình cũng giống, đây, viên linh đan này không có cách nào tự tan được, tối nay ngươi ngậm nó luyện công thì nó sẽ tan ra giúp ngươi kéo dài mạng sống cũng giúp ngươi có thể kiểm soát tốt cơ thể.
- Đạ tạ mẫu thân.
. Vừa nói xong tam công chúa Hồ tộc cũng hoá làn khói xanh bay đi mất.
----------- Tối hôm đó
- Lục Ý, đi ra ngoài canh cửa không cho ai vào, ta không gọi, ngươi mà bước vào nửa bước liền đem chân ngươi chặt đi.
- Nô tì tuân lệnh!
. Đợi Lục Ý đi ra ngoài, nàng liền biến ra ba cái đuôi trắng. Nàng đã khéo léo dùng phép che khuất Lâm Cát viện của nàng, người phàm sẽ không nhìn thấy trừ phi nàng đích thân mang người đó vào. Vừa luyện xong thì cùng lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Ý nhìn trộm qua khe nhỏ trên cửa sổ, lập tức thu lại ba cái đuôi rồi dùng thuật lôi Lục Ý vào phòng đóng chặt cửa lại.
- Chủ tử tha mạng! Chủ tử tha mạng!
- Ngươi thấy những gì rồi?
- Nô tì... nô tì không thấy gì hết, nô tì không thấy gì hết.
. “Bốpp” âm thanh vang lên, Lục Ý cũng không hiểu tại sao mình lại bị tát trong khi Tô Hiểu Nguyệt vẫn đang ngồi trên giường cách xa chỗ nàng.
- Ngươi còn nói dối ta liền đem lưỡi ngươi cho chó ăn.
- Nô tì....nô tì sẽ không nói với ai, chủ tử tha mạng!
. Tô Hiểu Nguyệt cười nhẹ, trong tay biến ra một viên thuốc nhỏ tròn tròn màu đen. Do pháp lực nàng giờ đây quá yếu, muốn xoá trí nhớ cũng rất khó khăn, đành dùng biệp pháp này vậy.
- Ta cũng không nỡ giết ngươi, như vậy đi, uống viên thuốc này, hằng tháng ta đều cho ngươi uống. Nếu ngươi dám nói ra thì ngươi biết hậu quả sẽ ra sao rồi đó.
- Đa tạ chủ tử tha mạng.
. Lục Ý liền không dám cãi tay run run cầm viên thuốc miễn cưỡng nuốt nào, trước hết vẫn nên giữ cái mạng nhỏ này đã.
-----------
. Hôm nay là ngày sứ giả Đại Nguỵ đến Lý Quốc, trước là để bàn chuyện đại sự, sau là để hoà thân. Ai cũng biết Đại Nguỵ và Lý Quốc đã nhiều lần chiến tranh xâm lược, nhưng nay Đại Nguỵ lại có ý muốn hai nước thành bằng hữu láng giềng, nước sông không phạm nước giếng, lại muốn gả công chúa Đại Nguỵ đến Lý Quốc để tỏ ý chân thành.
- Ta đã sắp xếp cho công chúa Liên Hương ở Tiêu Minh viện trong phủ của ta, công chúa và sứ giả đi đường xa đã mệt trước hết cứ nên nghỉ ngơi, tối nay trong cung sẽ tổ chức yến tiệc chào đón sứ giả và công chúa, mời hai vị đi theo ta.
. Tam vương gia dẫn hai vị khách quý đến nơi ở, sau đó dặn dò nha hoàn hầu hạ tốt cho hai người rồi liền rời đi.
----------- Tuyết Cô viện
- Mau lại xoa bóp cho ta.
. Hắn sau khi cùng các quan thần đón tiếp sứ giả thì trở về phủ hướng thẳng đến Tuyết Cô viện hẻo lánh của cô mà đến, trực tiếp đá cửa bước vào không báo trước.
- Ngươi cùng sứ giả đã nói chuyện xong rồi à?
. Cô cũng ngoan ngoãn nghe theo tiến lại xoa bóp hai vai rộng của hắn, cô biết hắn cũng rất mệt.
- Ừm, Đại Nguỵ muốn liên minh với Lý Quốc chúng ta, không do dự đem gả công chúa duy nhất của họ đến đây, cũng có thành ý, có thành ý!
- Chỉ đến để hoà thân thôi sao? Như vậy có phải là quá thiệt thòi rồi hay không?
- Nha đầu ngốc, dĩ nhiên là vẫn có điều kiện.
. Cô ngờ nghệt nhìn hắn, thật sự chẳng hiểu nổi mấy cái chính sự này.
- Sứ giả muốn chúng ta mở cửa cho bọn họ vào đây trao đổi buôn bán, còn muốn đổi công chúa để lấy An Bình, Thổ Ninh, Cầu Đức. Vốn dĩ ba vùng đất này là của họ, lần trước bị chúng ta chiếm lấy, lại là vùng trọng điểm, ta có hơi đắn đo.
- Ngươi nói xem, có phải họ quá hời rồi hay không?!
- Yêu cầu có hơi quá đáng, nhưng có lẽ ta sẽ chấp thuận, thứ nhất mở cửa trao đổi buôn bán cũng có lợi cho bên ta, thứ hai ta đã cho người xem xét ba vùng đất đó, không có gì bất lợi khi ta mất đi ba vùng này, thứ ba, hai nước liên minh sẽ không có chiến tranh, đất nước hoà bình sẽ không còn cảnh mẹ già trông con, vợ trông chồng, càng không có cảnh khóc thương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
. “ Hắn như vậy cũng nghĩ đến bá tính, không muốn thấy cảnh dân chúng lầm than, ngươi cũng tốt lắm đấy chứ “. Môi hơi cười, cô nghĩ.
- Và cuối cùng là, Đại Nguỵ nổi tiếng có công chúa duy nhất xinh đẹp khuynh nước khuynh thành, ta không chấp thuận cũng thật quá tiếc cho đoá hoa này.
. “ Coi như ta chưa nghĩ gì đi, hắn vẫn là một tên háo sắc “. Sắc mặt hơi chuyển, hắn liền quay lại nhìn cô đăm đăm.
- Ghen sao? Không muốn ta rước công chúa ấy về à?
. Cô nhíu mày không nói trực tiếp dùng tay đấm mạnh lên vai hắn, trong phòng phát ra tiếng “ Bốpp “, “ Bốpp “. Nghe mà cũng rùng mình đau theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.