Xuyên Về Năm 80, Kết Hôn Với Sĩ Quan Quân Đội Cuồng Mê Vợ
Chương 15:
Một Nha Đích Thỏ Tử
17/09/2024
Lý Kiều Kiều lúng túng nói: “Mọi người nhìn tôi làm gì?”
Trương Mỹ Phượng đáp: “Là cô nói với tôi rằng nhìn thấy gà nhà tôi lởn vởn trước cửa nhà Tiểu Tần.”
Mọi chuyện đã bại lộ, Lý Kiều Kiều biết có lấp liếm cũng không được gì, cô ta bèn ép cảm giác bất an xuống: “Tôi đúng là đã thấy con gà nhà Mỹ Phượng ở trước cửa nhà cô. Tôi nói thật, có gì sai à?”
Nụ cười trên mặt Tần Chiêu Chiêu chợt tắt: “Cô nói thật thì không sao, nhưng con gà chỉ có cô nhìn thấy, nên cô cũng có thể bị nghi ngờ. Bây giờ, nhà tôi đã bị lục soát rồi, có lẽ chúng ta cũng nên kiểm tra nhà cô. Ai biết được, con gà có thể đang ở nhà cô rồi cô đổ tội cho tôi.”
Mặt Lý Kiều Kiều tái mét. Cô ta không ngờ Tần Chiêu Chiêu lại dám nghi ngờ mình.
“Tần Chiêu Chiêu, cô nói bậy! Cô nghĩ tôi giống cô, tay chân không sạch sẽ à? Mọi người đừng tin cô ta. Con gà nhà Mỹ Phượng chắc chắn là do cô ta giấu đi rồi.”
Các bà vợ quân nhân không phải kẻ ngốc, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Lý Kiều Kiều, ai cũng có thể nhận ra cô ta đang bồn chồn. Mọi người đã bắt đầu nghi ngờ cô ta.
Dương Khánh Mai vốn không thích những kẻ nói xấu sau lưng người khác. Lý Kiều Kiều là người có thói xấu này, vì thế cô luôn tránh tiếp xúc quá nhiều với cô ta, sợ rằng cô ta sẽ nói xấu mình sau lưng. Cô chưa bao giờ có cảm tình tốt với Lý Kiều Kiều.
Đến giờ, sự thật đã gần sáng tỏ. Trong lòng Dương Khánh Mai cũng đã có câu trả lời. Giờ cô hiểu vì sao Tần Chiêu Chiêu lại muốn mọi người vào nhà cô lục soát, hóa ra là để đối phó với Lý Kiều Kiều.
Ánh mắt cô nhìn Tần Chiêu Chiêu đầy ngưỡng mộ.
“Kiều Kiều, mọi người ở đây đều tin cô. Nhưng Tiểu Tần nói cũng có lý, con gà là do cô nhìn thấy. Cô cũng có thể bị nghi ngờ, Tiểu Tần nghĩ vậy không sai. Hay là cô dẫn chúng tôi vào nhà cô xem một chút. Nếu không có, Tiểu Tần cũng sẽ không còn gì để nói. Cô thấy sao?”
“Không được!” Lý Kiều Kiều bật thốt.
Tần Chiêu Chiêu cười: “Cô lo lắng vậy, chẳng lẽ tôi đoán đúng rồi? Con gà đang ở nhà cô?”
“Không có! Nhà tôi không có con gà đó. Tần Chiêu Chiêu, cô đừng có đổ tội cho tôi! Tôi sẽ đến doanh trại tìm Lục doanh trưởng, để anh ấy xử lý vụ này.” Nói xong, cô ta lập tức bỏ chạy.
Con gà đó đang ở trong chuồng gà nhà cô ta.
Đã lâu rồi cô ta không được ăn thịt. Gà nhà cô ta thì không nỡ ăn, trong bụng đã thiếu chất từ lâu. Khi thấy con gà của Trương Mỹ Phượng đi lạc vào sân nhà mình, cô ta nghĩ rằng Tần Chiêu Chiêu sẽ là kẻ bị đổ vỏ, không ai nghi ngờ mình. Thế là cô ta bắt con gà đi, nhưng chưa kịp làm thịt thì đã thấy Trương Mỹ Phượng đi khắp nơi tìm gà, nên cô ta nhanh chóng đổ tội cho Tần Chiêu Chiêu.
Trương Mỹ Phượng đáp: “Là cô nói với tôi rằng nhìn thấy gà nhà tôi lởn vởn trước cửa nhà Tiểu Tần.”
Mọi chuyện đã bại lộ, Lý Kiều Kiều biết có lấp liếm cũng không được gì, cô ta bèn ép cảm giác bất an xuống: “Tôi đúng là đã thấy con gà nhà Mỹ Phượng ở trước cửa nhà cô. Tôi nói thật, có gì sai à?”
Nụ cười trên mặt Tần Chiêu Chiêu chợt tắt: “Cô nói thật thì không sao, nhưng con gà chỉ có cô nhìn thấy, nên cô cũng có thể bị nghi ngờ. Bây giờ, nhà tôi đã bị lục soát rồi, có lẽ chúng ta cũng nên kiểm tra nhà cô. Ai biết được, con gà có thể đang ở nhà cô rồi cô đổ tội cho tôi.”
Mặt Lý Kiều Kiều tái mét. Cô ta không ngờ Tần Chiêu Chiêu lại dám nghi ngờ mình.
“Tần Chiêu Chiêu, cô nói bậy! Cô nghĩ tôi giống cô, tay chân không sạch sẽ à? Mọi người đừng tin cô ta. Con gà nhà Mỹ Phượng chắc chắn là do cô ta giấu đi rồi.”
Các bà vợ quân nhân không phải kẻ ngốc, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Lý Kiều Kiều, ai cũng có thể nhận ra cô ta đang bồn chồn. Mọi người đã bắt đầu nghi ngờ cô ta.
Dương Khánh Mai vốn không thích những kẻ nói xấu sau lưng người khác. Lý Kiều Kiều là người có thói xấu này, vì thế cô luôn tránh tiếp xúc quá nhiều với cô ta, sợ rằng cô ta sẽ nói xấu mình sau lưng. Cô chưa bao giờ có cảm tình tốt với Lý Kiều Kiều.
Đến giờ, sự thật đã gần sáng tỏ. Trong lòng Dương Khánh Mai cũng đã có câu trả lời. Giờ cô hiểu vì sao Tần Chiêu Chiêu lại muốn mọi người vào nhà cô lục soát, hóa ra là để đối phó với Lý Kiều Kiều.
Ánh mắt cô nhìn Tần Chiêu Chiêu đầy ngưỡng mộ.
“Kiều Kiều, mọi người ở đây đều tin cô. Nhưng Tiểu Tần nói cũng có lý, con gà là do cô nhìn thấy. Cô cũng có thể bị nghi ngờ, Tiểu Tần nghĩ vậy không sai. Hay là cô dẫn chúng tôi vào nhà cô xem một chút. Nếu không có, Tiểu Tần cũng sẽ không còn gì để nói. Cô thấy sao?”
“Không được!” Lý Kiều Kiều bật thốt.
Tần Chiêu Chiêu cười: “Cô lo lắng vậy, chẳng lẽ tôi đoán đúng rồi? Con gà đang ở nhà cô?”
“Không có! Nhà tôi không có con gà đó. Tần Chiêu Chiêu, cô đừng có đổ tội cho tôi! Tôi sẽ đến doanh trại tìm Lục doanh trưởng, để anh ấy xử lý vụ này.” Nói xong, cô ta lập tức bỏ chạy.
Con gà đó đang ở trong chuồng gà nhà cô ta.
Đã lâu rồi cô ta không được ăn thịt. Gà nhà cô ta thì không nỡ ăn, trong bụng đã thiếu chất từ lâu. Khi thấy con gà của Trương Mỹ Phượng đi lạc vào sân nhà mình, cô ta nghĩ rằng Tần Chiêu Chiêu sẽ là kẻ bị đổ vỏ, không ai nghi ngờ mình. Thế là cô ta bắt con gà đi, nhưng chưa kịp làm thịt thì đã thấy Trương Mỹ Phượng đi khắp nơi tìm gà, nên cô ta nhanh chóng đổ tội cho Tần Chiêu Chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.