Xuyên Về Năm 80, Kết Hôn Với Sĩ Quan Quân Đội Cuồng Mê Vợ
Chương 25:
Một Nha Đích Thỏ Tử
18/09/2024
Lục Trầm nghe cô hỏi vậy, trong lòng bỗng dưng cảm thấy dễ chịu hơn, "Nếu không có việc gì thì tôi sẽ về. Nếu không về thì chắc là có chuyện."
"Tôi biết rồi."
Lục Trầm thấy cô từ đầu đến cuối không thèm ngước nhìn mình một lần, lòng có chút hụt hẫng. Đi được hai bước, anh đột nhiên dừng lại, không quay đầu: "Tôi xin lỗi vì lúc nãy chưa hiểu rõ tình hình đã nổi giận với cô."
Tần Chiêu Chiêu lúc này mới ngẩng đầu lên, không ngờ Lục Trầm lại xin lỗi cô, quả là lần đầu tiên.
Lòng cô có chút dễ chịu hơn, cơn giận cũng vơi đi nhiều nhưng điều đó không có nghĩa là vết thương mà anh gây ra đã lành. Ấn tượng của cô về anh không bao giờ trở lại như trước nữa.
"Anh không cần để bụng. Chúng ta đã nói rõ sẽ chia tay trong hòa bình. Tôi hy vọng trước khi thủ tục ly hôn hoàn tất chúng ta có thể cư xử hòa hợp với nhau."
Cô thật sự rất nóng lòng, câu nào cũng nhắc đến chuyện ly hôn. Anh còn chưa gấp gáp đến vậy đâu.
Trong lòng bỗng dưng dâng lên cơn giận vô cớ, anh tức tối bỏ đi.
Vì quay lưng lại với cô, nên Tần Chiêu Chiêu không nhìn thấy gương mặt tức giận của Lục Trầm.
Cô còn thấy lạ lùng, mình đã nói sai điều gì sao? Ít nhất anh cũng nên đáp lại một câu, đó mới là phép lịch sự tối thiểu của một con người chứ.
Tần Chiêu Chiêu thu dọn bát đũa, rồi đi ra khỏi bếp.
Nhìn quanh sân nhà vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, cô vẫn cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ.
Cô vốn là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, ở kiếp trước cô không hề tin vào ma quỷ hay thần thánh.
Nhưng tất cả những gì đang diễn ra hiện tại hoàn toàn đảo lộn niềm tin của cô.
Trong nhà không có tivi, đài radio, không có điện thoại di động, cũng chẳng có cuốn tiểu thuyết nào hay, thật sự chán đến phát điên.
Buổi trưa trời vẫn còn nóng nực, vừa đúng giờ ngọ, cô định ra ngoài đi dạo một vòng, nhưng khi ngẩng mặt lên mặt trời như một chảo lửa treo trên đầu, cô lại thôi.
Đứng trong sân, cô có thể thấy những ngọn núi hùng vĩ xa xa.
Cô sờ thử đống quần áo và ga trải giường đã phơi từ sáng, tất cả đều đã khô cong.
Dưới ánh nắng gay gắt này, quần áo nếu phơi lâu sẽ bị bạc màu. Đống quần áo của chủ nhân cũ trông còn rất mới, hầu hết chỉ mặc một hai lần rồi bỏ trong phòng, chưa giặt bao giờ.
Cô vốn cũng là người thích đẹp, thích mặc quần áo xinh đẹp và tự làm đẹp cho bản thân. Điều này cô và nguyên chủ rất giống nhau. Được mặc những bộ quần áo đẹp giữa chốn xa xôi thế này đúng là may mắn.
Cô đem tất cả quần áo vào nhà, đặt trên giường. Sau đó gấp từng chiếc quần áo ngay ngắn, rồi cất vào tủ quần áo đã được lau chùi sạch sẽ.
Những bộ quần áo sau khi được gấp gọn lại không chiếm nhiều chỗ, chiếc tủ từng chật kín giờ còn trống một khoảng rộng.
Trên giường vẫn trải chiếc chiếu trúc. Dù tối qua cô không ngủ, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn hơi lạnh.
"Tôi biết rồi."
Lục Trầm thấy cô từ đầu đến cuối không thèm ngước nhìn mình một lần, lòng có chút hụt hẫng. Đi được hai bước, anh đột nhiên dừng lại, không quay đầu: "Tôi xin lỗi vì lúc nãy chưa hiểu rõ tình hình đã nổi giận với cô."
Tần Chiêu Chiêu lúc này mới ngẩng đầu lên, không ngờ Lục Trầm lại xin lỗi cô, quả là lần đầu tiên.
Lòng cô có chút dễ chịu hơn, cơn giận cũng vơi đi nhiều nhưng điều đó không có nghĩa là vết thương mà anh gây ra đã lành. Ấn tượng của cô về anh không bao giờ trở lại như trước nữa.
"Anh không cần để bụng. Chúng ta đã nói rõ sẽ chia tay trong hòa bình. Tôi hy vọng trước khi thủ tục ly hôn hoàn tất chúng ta có thể cư xử hòa hợp với nhau."
Cô thật sự rất nóng lòng, câu nào cũng nhắc đến chuyện ly hôn. Anh còn chưa gấp gáp đến vậy đâu.
Trong lòng bỗng dưng dâng lên cơn giận vô cớ, anh tức tối bỏ đi.
Vì quay lưng lại với cô, nên Tần Chiêu Chiêu không nhìn thấy gương mặt tức giận của Lục Trầm.
Cô còn thấy lạ lùng, mình đã nói sai điều gì sao? Ít nhất anh cũng nên đáp lại một câu, đó mới là phép lịch sự tối thiểu của một con người chứ.
Tần Chiêu Chiêu thu dọn bát đũa, rồi đi ra khỏi bếp.
Nhìn quanh sân nhà vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, cô vẫn cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ.
Cô vốn là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, ở kiếp trước cô không hề tin vào ma quỷ hay thần thánh.
Nhưng tất cả những gì đang diễn ra hiện tại hoàn toàn đảo lộn niềm tin của cô.
Trong nhà không có tivi, đài radio, không có điện thoại di động, cũng chẳng có cuốn tiểu thuyết nào hay, thật sự chán đến phát điên.
Buổi trưa trời vẫn còn nóng nực, vừa đúng giờ ngọ, cô định ra ngoài đi dạo một vòng, nhưng khi ngẩng mặt lên mặt trời như một chảo lửa treo trên đầu, cô lại thôi.
Đứng trong sân, cô có thể thấy những ngọn núi hùng vĩ xa xa.
Cô sờ thử đống quần áo và ga trải giường đã phơi từ sáng, tất cả đều đã khô cong.
Dưới ánh nắng gay gắt này, quần áo nếu phơi lâu sẽ bị bạc màu. Đống quần áo của chủ nhân cũ trông còn rất mới, hầu hết chỉ mặc một hai lần rồi bỏ trong phòng, chưa giặt bao giờ.
Cô vốn cũng là người thích đẹp, thích mặc quần áo xinh đẹp và tự làm đẹp cho bản thân. Điều này cô và nguyên chủ rất giống nhau. Được mặc những bộ quần áo đẹp giữa chốn xa xôi thế này đúng là may mắn.
Cô đem tất cả quần áo vào nhà, đặt trên giường. Sau đó gấp từng chiếc quần áo ngay ngắn, rồi cất vào tủ quần áo đã được lau chùi sạch sẽ.
Những bộ quần áo sau khi được gấp gọn lại không chiếm nhiều chỗ, chiếc tủ từng chật kín giờ còn trống một khoảng rộng.
Trên giường vẫn trải chiếc chiếu trúc. Dù tối qua cô không ngủ, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn hơi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.