Xuyên Về Năm 80, Kết Hôn Với Sĩ Quan Quân Đội Cuồng Mê Vợ
Chương 30:
Một Nha Đích Thỏ Tử
18/09/2024
Nếu không điều trị, đứa trẻ sẽ bị suy dinh dưỡng, chậm phát triển và ảnh hưởng lớn đến sức khỏe.
Tần Chiêu Chiêu không thể nói mình là bác sĩ.
Hiện tại cô chỉ là một người vợ nhỏ trong khu gia đình quân nhân, nói ra cũng chẳng ai tin.
Cô liền nghĩ đến cảnh tượng ở phòng khám nhà mình kiếp trước, rồi giải thích: "Nhà bà ngoại em ở cạnh một thầy thuốc Đông y. Em từ nhỏ đã thích sang đó chơi và xem ông ấy khám bệnh. Ông ấy cũng có rất nhiều sách y học, rảnh rỗi em thường sang đó đọc sách. Cũng học được chút ít."
Trương Mỹ Phượng nghe vậy càng ngạc nhiên, “Thật vậy sao? Vậy em thử nói xem Tiểu Bảo bị bệnh gì? Có chữa được không? Liệu có ảnh hưởng đến sức khỏe của nó không?”
Tần Chiêu Chiêu thấy chị lo lắng, bèn an ủi: “Chị dâu đừng căng thẳng. Tiểu Bảo chỉ bị bệnh nhỏ thôi. Đừng cho nó ăn trứng luộc nữa. Trứng luộc khó tiêu hóa, tỳ vị của nó vốn đã hư tổn, ăn vào là dễ bị tích thực. Chị còn cho nó ăn trứng luộc thường xuyên, lại càng khó tiêu hóa hơn. Nó bị bệnh cam tích rồi.”
Trương Mỹ Phượng nghe cô nói có lý thì càng tin tưởng, “Tiểu Tần, em có cách chữa không?”
Tần Chiêu Chiêu không ngờ chị lại tin tưởng mình đến vậy, nhưng trong tình cảnh hiện tại cô không giúp được gì.
“Có cách chữa. Dùng hai vị thuốc hùng hoàng và đình lịch. Lấy lượng bằng nhau tán thành bột, hòa với mỡ lợn cho tan ra, rồi dùng cành hoè buộc bông vào đầu, nhúng vào thuốc nóng và bôi lên chỗ bị lở, mỗi ngày bôi ba lần. Sau đó điều chỉnh lại chế độ ăn của Tiểu Bảo, thay trứng luộc bằng trứng hấp dễ tiêu hóa hơn, các món khó tiêu thì ăn ít lại, trong ba ngày sẽ thấy hiệu quả rõ rệt.
Nhưng mà giờ em không có sẵn gì cả, cũng không giúp chị được. Ở khu có y vụ sở mà, chị dắt Tiểu Bảo đến đó khám thử xem sao.”
Giờ đây, Trương Mỹ Phượng chỉ lo cho con trai, không còn tâm trí đi hái rau nữa. Cô ấy liền vội vàng muốn đưa con đến y vụ sở khám ngay.
“Tiểu Tần, thật sự cảm ơn em. Chị cứ nghĩ mỗi ngày cho con ăn hai quả trứng luộc, cơm cũng không ít, sao nó vẫn gầy yếu như vậy. Hóa ra là mắc bệnh. Chị phải đưa nó đến y vụ sở, chắc không đi hái rau được rồi.”
"Ừ, con cái quan trọng hơn mà."
Trương Mỹ Phượng chỉ về phía một ngọn đồi nhỏ không xa, nói: "Ngay dưới chân đồi đó, em tự đi hái nhé. Nhưng phải cẩn thận, có thể có rắn rết hay bọ cạp đấy."
“Không sao đâu, chị cứ đi đi. Để lát em hái nhiều một chút rồi mang về cho chị.”
“Vậy cảm ơn em trước nhé. Chị đi đây.”
Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo vội vàng rời đi.
Tần Chiêu Chiêu khoác giỏ lên vai, đi về phía ngọn đồi mà Trương Mỹ Phượng đã chỉ. Đến nơi, cô thấy rất nhiều loại rau dại như rau sam, diếp cá, rau tề, mã đề, bồ công anh, hành dại, rau chân vịt, rễ cây kim ngân, rau cải đắng...
Trong số đó, nhiều loại vừa là rau ăn được, vừa là dược liệu chữa bệnh.
Tần Chiêu Chiêu không thể nói mình là bác sĩ.
Hiện tại cô chỉ là một người vợ nhỏ trong khu gia đình quân nhân, nói ra cũng chẳng ai tin.
Cô liền nghĩ đến cảnh tượng ở phòng khám nhà mình kiếp trước, rồi giải thích: "Nhà bà ngoại em ở cạnh một thầy thuốc Đông y. Em từ nhỏ đã thích sang đó chơi và xem ông ấy khám bệnh. Ông ấy cũng có rất nhiều sách y học, rảnh rỗi em thường sang đó đọc sách. Cũng học được chút ít."
Trương Mỹ Phượng nghe vậy càng ngạc nhiên, “Thật vậy sao? Vậy em thử nói xem Tiểu Bảo bị bệnh gì? Có chữa được không? Liệu có ảnh hưởng đến sức khỏe của nó không?”
Tần Chiêu Chiêu thấy chị lo lắng, bèn an ủi: “Chị dâu đừng căng thẳng. Tiểu Bảo chỉ bị bệnh nhỏ thôi. Đừng cho nó ăn trứng luộc nữa. Trứng luộc khó tiêu hóa, tỳ vị của nó vốn đã hư tổn, ăn vào là dễ bị tích thực. Chị còn cho nó ăn trứng luộc thường xuyên, lại càng khó tiêu hóa hơn. Nó bị bệnh cam tích rồi.”
Trương Mỹ Phượng nghe cô nói có lý thì càng tin tưởng, “Tiểu Tần, em có cách chữa không?”
Tần Chiêu Chiêu không ngờ chị lại tin tưởng mình đến vậy, nhưng trong tình cảnh hiện tại cô không giúp được gì.
“Có cách chữa. Dùng hai vị thuốc hùng hoàng và đình lịch. Lấy lượng bằng nhau tán thành bột, hòa với mỡ lợn cho tan ra, rồi dùng cành hoè buộc bông vào đầu, nhúng vào thuốc nóng và bôi lên chỗ bị lở, mỗi ngày bôi ba lần. Sau đó điều chỉnh lại chế độ ăn của Tiểu Bảo, thay trứng luộc bằng trứng hấp dễ tiêu hóa hơn, các món khó tiêu thì ăn ít lại, trong ba ngày sẽ thấy hiệu quả rõ rệt.
Nhưng mà giờ em không có sẵn gì cả, cũng không giúp chị được. Ở khu có y vụ sở mà, chị dắt Tiểu Bảo đến đó khám thử xem sao.”
Giờ đây, Trương Mỹ Phượng chỉ lo cho con trai, không còn tâm trí đi hái rau nữa. Cô ấy liền vội vàng muốn đưa con đến y vụ sở khám ngay.
“Tiểu Tần, thật sự cảm ơn em. Chị cứ nghĩ mỗi ngày cho con ăn hai quả trứng luộc, cơm cũng không ít, sao nó vẫn gầy yếu như vậy. Hóa ra là mắc bệnh. Chị phải đưa nó đến y vụ sở, chắc không đi hái rau được rồi.”
"Ừ, con cái quan trọng hơn mà."
Trương Mỹ Phượng chỉ về phía một ngọn đồi nhỏ không xa, nói: "Ngay dưới chân đồi đó, em tự đi hái nhé. Nhưng phải cẩn thận, có thể có rắn rết hay bọ cạp đấy."
“Không sao đâu, chị cứ đi đi. Để lát em hái nhiều một chút rồi mang về cho chị.”
“Vậy cảm ơn em trước nhé. Chị đi đây.”
Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo vội vàng rời đi.
Tần Chiêu Chiêu khoác giỏ lên vai, đi về phía ngọn đồi mà Trương Mỹ Phượng đã chỉ. Đến nơi, cô thấy rất nhiều loại rau dại như rau sam, diếp cá, rau tề, mã đề, bồ công anh, hành dại, rau chân vịt, rễ cây kim ngân, rau cải đắng...
Trong số đó, nhiều loại vừa là rau ăn được, vừa là dược liệu chữa bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.