Xuyên Về Năm 80, Kết Hôn Với Sĩ Quan Quân Đội Cuồng Mê Vợ
Chương 33:
Một Nha Đích Thỏ Tử
18/09/2024
Lúc đó, Tần Chiêu Chiêu vừa mới nằm xuống giường.
Vừa nghe tiếng Trương Mỹ Phượng gọi, “Tiểu Tần, em có ở nhà không?”
Tần Chiêu Chiêu ngồi dậy ngay, “Em đây.”
Nói rồi, cô ra khỏi phòng.
Tần Chiêu Chiêu chạy nhanh ra mở cổng, tươi cười hỏi, “Chị dâu về rồi à? Tiểu Bảo đâu?”
“Thằng nhóc ngủ rồi. Nhân lúc nó ngủ, chị qua đây xem em hái được bao nhiêu rau dại.” Trương Mỹ Phượng cũng cười tươi.
“Em hái được nhiều lắm, đã rửa sạch hết rồi. Nếu gói bánh thì chắc là đủ rồi đó. Chị dâu, vào nhà đi.”
Trương Mỹ Phượng đi vào, theo Tần Chiêu Chiêu đến chỗ rau dại đang phơi trong bóng râm.
“Em còn rửa giúp chị nữa à?” Trương Mỹ Phượng cảm thấy rất ấm lòng.
“Tiện tay thôi mà. À, chị dâu, bác sĩ khám cho Tiểu Bảo nói sao?”
Trương Mỹ Phượng ngại không dám nói rằng cô đã đoán sai bệnh, sợ rằng nói ra sẽ làm Tần Chiêu Chiêu khó xử.
“Bác sĩ kê đơn thuốc rồi, không sao đâu. Nói vài ngày nữa là khỏi.”
Tần Chiêu Chiêu nghe vậy cũng không hỏi thêm, vì bệnh cam tích là một bệnh khá phổ biến, điều trị đơn giản, không phải bệnh nan y. Chỉ cần là bác sĩ đều có thể chẩn đoán được.
“Vậy thì tốt quá. Em hái ít rau diếp cá về, chị có thể trộn ăn với salad cho Tiểu Bảo. Nó có tác dụng tiêu thực, tăng cường tiêu hóa và tốt cho dạ dày.”
Trương Mỹ Phượng lắc đầu, “Cả nhà chị không ai ăn được món này, mùi nó tanh quá.”
Tần Chiêu Chiêu cũng không ép, vì món này chỉ có người thích mới ăn được, ai không ăn nổi thì sẽ không nuốt nổi dù chỉ một miếng. Dù biết nó tốt nhưng không ăn được cũng đành chịu.
Trương Mỹ Phượng nói, “Rau cải trời này khô quá, nếu dùng dầu cải gói bánh sẽ không ngon. Dùng mỡ lợn gói bánh thì ngon hơn. Nhà em chắc không có mỡ lợn đâu nhỉ? Nhà chị còn một hũ, để lát nữa chị mang qua cho em ít nhé.”
Tần Chiêu Chiêu cũng không khách sáo, vì Trương Mỹ Phượng nói đúng, rau cải trời chỉ ngon khi gói chung với thịt. Nếu không có thịt, mỡ lợn cũng đủ ngon rồi.
“Vậy em cảm ơn chị dâu trước nhé.”
“Chị còn chưa cảm ơn em vì đã giúp chị hái rau dại nữa! Đợi chị mang qua cho em ngay đây.” Nói rồi cô quay người đi.
Tần Chiêu Chiêu nói với theo, “Không vội đâu chị, để sau cũng được mà.”
Trương Mỹ Phượng cười đáp lại, “Chị hay quên lắm.”
Về đến nhà, cô ấy vào phòng nhìn Tiểu Bảo vẫn đang ngủ say, sau đó đi vào bếp lấy một cái bát. Cô mở nắp hũ mỡ lợn, múc đầy một bát mỡ rồi đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa thì gặp thím Lưu.
Bà là mẹ của cán bộ Lưu trong doanh trại. Bố của cán bộ Lưu đã mất, nên hắn đưa mẹ lên doanh trại cùng sống với mình.
Vợ của cán bộ Lưu là Dương Thải Phượng, trước đây ở quê làm giáo viên. Khi theo chồng lên doanh trại, cô làm giáo viên ở trường dành cho con em quân nhân trong doanh trại.
Thím Lưu là một trong số ít người trong khu nhà gia đình quân nhân không làm gì cả.
Vừa nghe tiếng Trương Mỹ Phượng gọi, “Tiểu Tần, em có ở nhà không?”
Tần Chiêu Chiêu ngồi dậy ngay, “Em đây.”
Nói rồi, cô ra khỏi phòng.
Tần Chiêu Chiêu chạy nhanh ra mở cổng, tươi cười hỏi, “Chị dâu về rồi à? Tiểu Bảo đâu?”
“Thằng nhóc ngủ rồi. Nhân lúc nó ngủ, chị qua đây xem em hái được bao nhiêu rau dại.” Trương Mỹ Phượng cũng cười tươi.
“Em hái được nhiều lắm, đã rửa sạch hết rồi. Nếu gói bánh thì chắc là đủ rồi đó. Chị dâu, vào nhà đi.”
Trương Mỹ Phượng đi vào, theo Tần Chiêu Chiêu đến chỗ rau dại đang phơi trong bóng râm.
“Em còn rửa giúp chị nữa à?” Trương Mỹ Phượng cảm thấy rất ấm lòng.
“Tiện tay thôi mà. À, chị dâu, bác sĩ khám cho Tiểu Bảo nói sao?”
Trương Mỹ Phượng ngại không dám nói rằng cô đã đoán sai bệnh, sợ rằng nói ra sẽ làm Tần Chiêu Chiêu khó xử.
“Bác sĩ kê đơn thuốc rồi, không sao đâu. Nói vài ngày nữa là khỏi.”
Tần Chiêu Chiêu nghe vậy cũng không hỏi thêm, vì bệnh cam tích là một bệnh khá phổ biến, điều trị đơn giản, không phải bệnh nan y. Chỉ cần là bác sĩ đều có thể chẩn đoán được.
“Vậy thì tốt quá. Em hái ít rau diếp cá về, chị có thể trộn ăn với salad cho Tiểu Bảo. Nó có tác dụng tiêu thực, tăng cường tiêu hóa và tốt cho dạ dày.”
Trương Mỹ Phượng lắc đầu, “Cả nhà chị không ai ăn được món này, mùi nó tanh quá.”
Tần Chiêu Chiêu cũng không ép, vì món này chỉ có người thích mới ăn được, ai không ăn nổi thì sẽ không nuốt nổi dù chỉ một miếng. Dù biết nó tốt nhưng không ăn được cũng đành chịu.
Trương Mỹ Phượng nói, “Rau cải trời này khô quá, nếu dùng dầu cải gói bánh sẽ không ngon. Dùng mỡ lợn gói bánh thì ngon hơn. Nhà em chắc không có mỡ lợn đâu nhỉ? Nhà chị còn một hũ, để lát nữa chị mang qua cho em ít nhé.”
Tần Chiêu Chiêu cũng không khách sáo, vì Trương Mỹ Phượng nói đúng, rau cải trời chỉ ngon khi gói chung với thịt. Nếu không có thịt, mỡ lợn cũng đủ ngon rồi.
“Vậy em cảm ơn chị dâu trước nhé.”
“Chị còn chưa cảm ơn em vì đã giúp chị hái rau dại nữa! Đợi chị mang qua cho em ngay đây.” Nói rồi cô quay người đi.
Tần Chiêu Chiêu nói với theo, “Không vội đâu chị, để sau cũng được mà.”
Trương Mỹ Phượng cười đáp lại, “Chị hay quên lắm.”
Về đến nhà, cô ấy vào phòng nhìn Tiểu Bảo vẫn đang ngủ say, sau đó đi vào bếp lấy một cái bát. Cô mở nắp hũ mỡ lợn, múc đầy một bát mỡ rồi đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa thì gặp thím Lưu.
Bà là mẹ của cán bộ Lưu trong doanh trại. Bố của cán bộ Lưu đã mất, nên hắn đưa mẹ lên doanh trại cùng sống với mình.
Vợ của cán bộ Lưu là Dương Thải Phượng, trước đây ở quê làm giáo viên. Khi theo chồng lên doanh trại, cô làm giáo viên ở trường dành cho con em quân nhân trong doanh trại.
Thím Lưu là một trong số ít người trong khu nhà gia đình quân nhân không làm gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.