Xuyên Về Năm 80, Kết Hôn Với Sĩ Quan Quân Đội Cuồng Mê Vợ
Chương 36:
Một Nha Đích Thỏ Tử
18/09/2024
May mà cô và Lục Trầm sắp ly hôn, cô có thể rời khỏi nơi này. Nghĩ kỹ thì đây cũng là điều tốt, đôi khi cánh cửa này đóng lại thì một cánh cửa tuyệt vời khác mở ra, câu nói này dường như đúng với cô.
Lục Trầm thường về nhà trước bảy giờ tối. Cô bắt đầu gói bánh vào lúc sáu giờ, đến sáu giờ bốn mươi thì đã gói xong đúng một trăm cái.
Cô cũng bắt đầu thấy đói, nhưng nghĩ rằng đợi Lục Trầm về rồi nấu cũng không muộn.
….
Lục Trầm xuống đơn vị đến tận 5 giờ chiều mới trở về doanh trại.
Trương Vi Vi đã tan ca sớm, về nhà thay bộ váy xếp ly trắng có cổ tròn viền ren, được thắt eo gọn gàng. Mái tóc dài đen mượt của cô được cột nửa đầu, điểm thêm một chiếc nơ màu hồng phấn.
Cô ta còn thoa chút phấn nhẹ và trang điểm đơn giản. Cả người trông trẻ trung, tràn đầy sức sống và thu hút.
Trương Vi Vi luôn tự tin vào nhan sắc của mình. Bác sĩ Trần Khang ở trạm y tế cũng thích cô. Khi biết Lục Trầm đã kết hôn, cô ta đã rất đau lòng, đến mức không còn tinh thần đi làm.
Khi đó, chính Trần Khang đã chăm sóc cô ta từng chút một. Ở trạm y tế, hắn thường phải làm cả phần việc của hai người, chỉ để cô có thời gian nghỉ ngơi.
Nếu cuộc hôn nhân của Lục Trầm diễn ra tốt đẹp, có lẽ cô sẽ không nghĩ đến việc chen chân vào cuộc sống của anh một lần nữa.
Mặc dù Trần Khang trông cũng khá ổn, nhưng hắn chỉ là một bác sĩ nhỏ, xuất thân từ một huyện nhỏ mà cô chưa từng nghe tên. Với những điều kiện như vậy, cô không bao giờ để mắt đến.
Cô thích Lục Trầm, người có gia thế tốt, ngoại hình xuất sắc, và hơn nữa, anh còn là một doanh trưởng. Con người luôn hướng về những điều tốt đẹp hơn, như nước chảy về chỗ trũng, ai cũng sẽ có lựa chọn giống cô mà thôi.
Trước gương xoay qua xoay lại vài vòng, cô ta càng cảm thấy mình đẹp như tiên nữ.
Bố mẹ cô sẽ đến vào lúc 6 giờ, từ đây đến ga tàu trong thành phố khá xa, nhưng nếu đi ô tô thì khoảng 40 phút là tới nơi.
Cô ta liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, còn 10 phút nữa là đến 5 giờ, thời gian vẫn còn dư dả. Không biết Lục Trầm đã về chưa?
Cô đóng cửa phòng rồi đi về phía văn phòng của Lục Trầm.
Lúc này, Lục Trầm vừa từ đơn vị trở về. Thời tiết hôm nay khá nóng, anh đã đạp xe đến tận năm đơn vị liền. Anh rất hài lòng với tình hình huấn luyện của họ, tân binh năm nay đều có chất lượng rất tốt.
Các đơn vị không tập trung ở cùng một nơi mà phân tán trong phạm vi khu vực do anh phụ trách. Sau một vòng kiểm tra, anh nhớ ra đã hứa sẽ đón bố mẹ của bác sĩ Trương ở trạm y tế. Anh đã tính toán thời gian hợp lý để kịp quay về.
Là doanh trưởng của doanh trại, anh luôn quan tâm đến cuộc sống của các chiến sĩ.
Anh xem gia đình của họ như người thân của mình. Hễ có thân nhân của chiến sĩ đến thăm, anh thường đích thân lái chiếc xe Jeep của mình ra đón họ.
Lục Trầm thường về nhà trước bảy giờ tối. Cô bắt đầu gói bánh vào lúc sáu giờ, đến sáu giờ bốn mươi thì đã gói xong đúng một trăm cái.
Cô cũng bắt đầu thấy đói, nhưng nghĩ rằng đợi Lục Trầm về rồi nấu cũng không muộn.
….
Lục Trầm xuống đơn vị đến tận 5 giờ chiều mới trở về doanh trại.
Trương Vi Vi đã tan ca sớm, về nhà thay bộ váy xếp ly trắng có cổ tròn viền ren, được thắt eo gọn gàng. Mái tóc dài đen mượt của cô được cột nửa đầu, điểm thêm một chiếc nơ màu hồng phấn.
Cô ta còn thoa chút phấn nhẹ và trang điểm đơn giản. Cả người trông trẻ trung, tràn đầy sức sống và thu hút.
Trương Vi Vi luôn tự tin vào nhan sắc của mình. Bác sĩ Trần Khang ở trạm y tế cũng thích cô. Khi biết Lục Trầm đã kết hôn, cô ta đã rất đau lòng, đến mức không còn tinh thần đi làm.
Khi đó, chính Trần Khang đã chăm sóc cô ta từng chút một. Ở trạm y tế, hắn thường phải làm cả phần việc của hai người, chỉ để cô có thời gian nghỉ ngơi.
Nếu cuộc hôn nhân của Lục Trầm diễn ra tốt đẹp, có lẽ cô sẽ không nghĩ đến việc chen chân vào cuộc sống của anh một lần nữa.
Mặc dù Trần Khang trông cũng khá ổn, nhưng hắn chỉ là một bác sĩ nhỏ, xuất thân từ một huyện nhỏ mà cô chưa từng nghe tên. Với những điều kiện như vậy, cô không bao giờ để mắt đến.
Cô thích Lục Trầm, người có gia thế tốt, ngoại hình xuất sắc, và hơn nữa, anh còn là một doanh trưởng. Con người luôn hướng về những điều tốt đẹp hơn, như nước chảy về chỗ trũng, ai cũng sẽ có lựa chọn giống cô mà thôi.
Trước gương xoay qua xoay lại vài vòng, cô ta càng cảm thấy mình đẹp như tiên nữ.
Bố mẹ cô sẽ đến vào lúc 6 giờ, từ đây đến ga tàu trong thành phố khá xa, nhưng nếu đi ô tô thì khoảng 40 phút là tới nơi.
Cô ta liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, còn 10 phút nữa là đến 5 giờ, thời gian vẫn còn dư dả. Không biết Lục Trầm đã về chưa?
Cô đóng cửa phòng rồi đi về phía văn phòng của Lục Trầm.
Lúc này, Lục Trầm vừa từ đơn vị trở về. Thời tiết hôm nay khá nóng, anh đã đạp xe đến tận năm đơn vị liền. Anh rất hài lòng với tình hình huấn luyện của họ, tân binh năm nay đều có chất lượng rất tốt.
Các đơn vị không tập trung ở cùng một nơi mà phân tán trong phạm vi khu vực do anh phụ trách. Sau một vòng kiểm tra, anh nhớ ra đã hứa sẽ đón bố mẹ của bác sĩ Trương ở trạm y tế. Anh đã tính toán thời gian hợp lý để kịp quay về.
Là doanh trưởng của doanh trại, anh luôn quan tâm đến cuộc sống của các chiến sĩ.
Anh xem gia đình của họ như người thân của mình. Hễ có thân nhân của chiến sĩ đến thăm, anh thường đích thân lái chiếc xe Jeep của mình ra đón họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.