Xuyên Về Năm 80 Làm Tiểu Kiều Thê
Chương 51: Hình Như Gầy Xuống Rồi
Mộc Miên
09/06/2022
Từ trong bếp nhà Giang Vệ Dân bay ra một mùi thơm. Sau khi cắt xong cỏ lợn về, Giang Vệ Dân ngửi thấy mùi thơm thì nụ cười trên mặt ngày càng sâu. Đợi khi anh đi tới trong viện, anh liền thu lại nụ cười trên mặt. Nhẹ nhàng ho một tiếng
“ Tôi có thể vào không?”
Anh đang xin ý kiến của Triệu Hương Vân. Trong bếp, Triệu Hương Vân nghe thấy âm thanh, liền bận rộn bắt đầu sắp xếp lại dầu ăn. Thời gian nấu một bữa ăn, dầu trong hũ đã tăng thêm không ít. Cô đem phần dầu tăng thêm đấy lấy ra, cho vào hũ mà bản thân đã chuẩn bị, Sau đó đem cả dầu và hũ bỏ vào trong không gian. Sau khi làm xong, cô liền cẩn thận kiểm tra lại một lượt, nói vọng ra ngoài
“ Được rồi, anh nhanh vào đi!”
Giang Vệ Dân bước vào trong bếp, mùi thơm ngày càng đậm hơn.
“ Cô...”
“ Thời gian vừa đúng, có thể ăn cơm rồi!” Triệu Hương Vân nói.
Cô làm một nồi ốc lớn, cơm không nấu, cháo cũng không. Ai bảo trong tay cô vẫn còn bánh bột ngô. Một cái bánh bột ngô đặt vào trong chậu bát bảo, sau một ngày số lương bánh tăng thêm sắp đủ cho Triệu Hương Vân ăn một tháng rồi. Cô dán bốn cái bánh ở xung quanh thành nồi, trước tiên đem bánh bột ngô để ra đĩa, sau đó mới múc ốc đồng ra.
ốc đồng không giống với thịt rắn, Trần Ngũ Nguyệt nhìn thấy tuyệt đối sẽ khóc than trời trách đất, vì vậy Triệu Hương Vân để phần cho người nhà họ một bát.
Cô nói với Giang Vệ Dân:
“ Tôi để cho bố mẹ mình một bát, anh sẽ không để bụng chứ?”
Không đợi Giang Vệ Dân trả lời, cô đã nói
“ Để bụng cũng không sao, tôi làm cho anh ba cái bánh bột ngô rồi, liền xem như đồ trao đổi đi!”
Thực ra Giang Vệ Dân không hề chịu thiệt, ốc đồng là do Triệu Hương Vân bắt được. Anh chỉ phụ trách thay nước mỗi ngày, mặc dù anh bỏ ra một chút dầu ăn, còn có một chút ớt khô, ớt đỏ và ớt xanh. Nhưng nếu tính một cách nghiêm khắc thì rất có thể chỗ dầu này là từ trong chậu bát bảo của Triệu Hương Vân tăng lên. Bởi vì Triệu Hương Vân không thể tính chuẩn xác lượng dầu, ít nhiều cũng để cho Giang Vệ Dân chiếm chút tiện nghi. Giống như lần trước, cô mượn dùng lương thực của mẹ cô, cuối cùng phần còn lại trong túi chỉ có nhiều hơn, chứ không có ít hơn trước đó.
“ Cái ốc đồng này, cần phải dùng tăm trúc lấy thịt nó ra!” Triệu Hương Vân vừa nói, vừa đưa cho Giang Vệ Dân một que xiên trúc.
Cái này là cô lấy từ trong tủ bếp nhà Giang Vệ Dân. Người dưới quê dùng nó để cọ nồi, chính là một mảnh trúc, chẻ nhỏ ra vô số cây xiên nhỏ, hình thành hình dạng giống như một đóa hoa. Triệu Hương Vân từ trong đấy lấy ra hai cây xiên nhỏ, là có thể thay thế cho cây tăm xỉa răng.
“ Anh đừng nhìn nó nhỏ, nhưng mùi vị không hề tệ!” Triệu Hương Vân vừa nói vừa ăn thử. Là một người sành ăn, nếu gặp được đồ ăn ngon là cô sẽ chảy nước miếng. Cầm lấy một nắm ốc, vừa ăn vừa thúc dục Giang Vệ Dân
“ Anh đừng có đứng ở đấy nữa, nhanh ăn đi!”
Giang Vệ Dân học theo bộ dạng của cô, bắt đầu nhể thịt ốc, mới bắt đầu động tác có chút ngốc nghếch. Triệu Hương Vân nhìn thấy có chút buồn cười. Nhưng dần dần động tác của anh trở nên thành thạo. Tốc độ cũng càng ngày càng nhanh, vị của ốc ngon không tưởng được. Giang Vệ Dân lúc đầu còn lo lắng bên trong có đĩa, nhưng tới hôm nay một chút lo lắng ấy, bị anh vứt bỏ một cách sạch sẽ!
“ Thế nào? Mùi vị không tệ đúng không?” bộ dạng Triệu Hương Vân đắc ý nhướng mày với Giang Vệ Dân.
Giang Vệ Dân gật đầu, không hề keo kiệt nói
“ Rất ngon!”
“ Vậy thì anh ăn nhiều một chút, tôi giảm cân, ăn đủ rồi!” một cái bánh bột ngô Triệu Hương Vân chỉ ăn có nửa cái. Giang Vệ Dân ở bên cạnh nhìn thấy, tận đáy lòng có vài phần bội phục. Có thể khống chế được miệng của mình, đối với Giang Vệ Dân thì nó là khó nhất.
Nhưng Triệu Hương Vân lại có thể khống chế được, không chỉ là không ăn nữa, mà ánh mắt cũng không hề nhìn vào những con ốc đồng.
Một nồi ốc, trừ đi phần để lại cho nhà Triệu gia, còn lại đều vào bụng của Giang Vệ Dân, thêm vào đó nữa là ba cái bánh bột ngô.
Từ đáy lòng của Triệu Hương Vân cảm khái: người đàn ông này thật sự là giỏi ăn! Nếu như cùng với nguyên chủ trước đây, ăn như vậy có khả năng sẽ ăn cho sạt nghiệp.
Có điều, cô nhớ tới bố cô có nói qua, Giang Vệ Dân là trong thành duy nhất trong đội sản xuất có thế lấy được công điểm tối đa. Cho dù là người sinh ra và lớn lên ở đội sản xuất cũng có khả năng không lợi hại bằng anh. Vừa nghĩ như vậy, Triệu Hương Vân liền cảm thấy đây là điều bình thường. Làm việc không phải vì để ăn sao? Nếu như đến ăn cũng không ăn được, thì còn làm được việc gì?
Sau khi ăn xong, Giang Vệ Dân chủ động dọn phòng bếp, Triệu Hương Vân đứng bên cạnh nhìn. Sau khi thu dọn xong, Triệu Hương Vân phải quay về.
“ Giang Vệ Dân, bát nhà anh, tôi cầm về nhà, buổi chiều tôi mang ra ruộng lúa mạch cho anh!” Triệu Hương Vân nói.
“Uhm!” Giang Vệ Dân nói.
Gần như là đưa mắt tiễn Triệu Hương Vân về, Giang Vệ Dân đợi cô đi khỏi, nhìn ngôi nhà trống vắng, luôn cảm thấy thiếu gì đấy, đáy lòng có chút sầu muộn.
Triệu Hương Vân về tới nhà. Thì những người khác trong nhà đã ăn xong bữa trưa, người nghỉ ngơi thì đang nghỉ ngơi, người gấp gáp làm việc thì đã đi làm việc rồi.
Trần Ngũ Nguyệt để cơm lại cho cô, một bát cơm gạo đậu đỏ, cùng với hai cái trứng rán. Đãi ngộ này, chính là đãi ngộ tốt nhất trong nhà!
Lúc Trần Ngũ Nguyệt bưng thức ăn lên, còn một dạng đắc ý nói
“ Lúc này hai chị dâu con, nhung nhớ đến bát cơm đậu đỏ này, bị mẹ mắng cho một trận! Hai đứa người ngoài kía, suốt ngày chỉ nhớ tới đồ ăn ngon, không biết xấu hổ!”
Trần Ngũ Nguyệt vừa nói tới liền tức giận. Nếu như không phải con gái bà cưỡng ép, thì bà đã bắt lão đại với Trương Tú Lệ ly hôn rồi. Kẻ phá hoại gia đình, kẻ tham ăn!
“ Mẹ, con ăn bữa trưa rồi!” Triệu Hương Vân nói.
“ A? Con ăn trưa rồi? Con ăn trưa ở đâu vậy?” mặt Trần Ngũ Nguyệt ngơ ngác.
“ Ở nhà đồng chí Giang Vệ Dân!” Triệu Hương Vân nói.
“ Sao con lại đi ăn ở nhà cậu ta? Cậu ta là một người đàn ông, nếu như để cho người khác nhìn thấy... thanh danh của không không phải là mất hay sao?” Trần Ngũ Nguyệt gấp đến sắp chết luôn rồi.
“ Mẹ, làm gì mà khoa trương đến vậy, quan hệ giữa con và đồng chí Giang là trong sạch, nói tới còn phải cảm ơn anh ấy nữa! Hôm nay con đi gặt lúa mạch, sau khi con lĩnh được dụng cụ, cái tên Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng, cứ đòi công cụ là của bọn họ, thậm chí còn muốn cướp. Cuối cùng là Giang Vệ Dân dựa vào sức lực của bản thân, bảo vệ được dụng cụ. Mẹ, đòng chí Giang là người không hề tệ, giúp con một việc lớn như vậy, còn để cho con ăn không uống không, anh ấy là một đồng chí tốt!”
Nghe Triệu Hương Vân khen đặc sắc như vậy, Trần Ngũ Nguyệt lập tức liền nói
“ Mẹ cũng cảm thấy Giang Vệ Dân là một đồng chí tốt, Hương Vân, con muốn đi lại gần gũi với cậu ấy, thì cứ làm đi! Nếu ai dám nói linh tinh, mẹ sẽ xé rách miệng của kẻ đó!”
Triệu Hương Vân: “...”
“ Đúng rồi, Hương Vân, sao mẹ thấy hình như con gầy xuống khá nhiều rồi? Bộ quần áo này đều rộng ra rồi?”
Ánh mắt của Trần Ngũ Nguyệt đột nhiên rơi trên eo của Triệu Hương Vân, càng nhìn càng cảm thấy eo thon đi không ít.
“ Có sao? Có sao?” vẻ mặt Triệu Hương Vân đầy kích động. Gần đây cô cũng cảm thấy như vậy. Cơ thể không còn nặng nề như trước nữa, lúc đi đường cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít
“ Tôi có thể vào không?”
Anh đang xin ý kiến của Triệu Hương Vân. Trong bếp, Triệu Hương Vân nghe thấy âm thanh, liền bận rộn bắt đầu sắp xếp lại dầu ăn. Thời gian nấu một bữa ăn, dầu trong hũ đã tăng thêm không ít. Cô đem phần dầu tăng thêm đấy lấy ra, cho vào hũ mà bản thân đã chuẩn bị, Sau đó đem cả dầu và hũ bỏ vào trong không gian. Sau khi làm xong, cô liền cẩn thận kiểm tra lại một lượt, nói vọng ra ngoài
“ Được rồi, anh nhanh vào đi!”
Giang Vệ Dân bước vào trong bếp, mùi thơm ngày càng đậm hơn.
“ Cô...”
“ Thời gian vừa đúng, có thể ăn cơm rồi!” Triệu Hương Vân nói.
Cô làm một nồi ốc lớn, cơm không nấu, cháo cũng không. Ai bảo trong tay cô vẫn còn bánh bột ngô. Một cái bánh bột ngô đặt vào trong chậu bát bảo, sau một ngày số lương bánh tăng thêm sắp đủ cho Triệu Hương Vân ăn một tháng rồi. Cô dán bốn cái bánh ở xung quanh thành nồi, trước tiên đem bánh bột ngô để ra đĩa, sau đó mới múc ốc đồng ra.
ốc đồng không giống với thịt rắn, Trần Ngũ Nguyệt nhìn thấy tuyệt đối sẽ khóc than trời trách đất, vì vậy Triệu Hương Vân để phần cho người nhà họ một bát.
Cô nói với Giang Vệ Dân:
“ Tôi để cho bố mẹ mình một bát, anh sẽ không để bụng chứ?”
Không đợi Giang Vệ Dân trả lời, cô đã nói
“ Để bụng cũng không sao, tôi làm cho anh ba cái bánh bột ngô rồi, liền xem như đồ trao đổi đi!”
Thực ra Giang Vệ Dân không hề chịu thiệt, ốc đồng là do Triệu Hương Vân bắt được. Anh chỉ phụ trách thay nước mỗi ngày, mặc dù anh bỏ ra một chút dầu ăn, còn có một chút ớt khô, ớt đỏ và ớt xanh. Nhưng nếu tính một cách nghiêm khắc thì rất có thể chỗ dầu này là từ trong chậu bát bảo của Triệu Hương Vân tăng lên. Bởi vì Triệu Hương Vân không thể tính chuẩn xác lượng dầu, ít nhiều cũng để cho Giang Vệ Dân chiếm chút tiện nghi. Giống như lần trước, cô mượn dùng lương thực của mẹ cô, cuối cùng phần còn lại trong túi chỉ có nhiều hơn, chứ không có ít hơn trước đó.
“ Cái ốc đồng này, cần phải dùng tăm trúc lấy thịt nó ra!” Triệu Hương Vân vừa nói, vừa đưa cho Giang Vệ Dân một que xiên trúc.
Cái này là cô lấy từ trong tủ bếp nhà Giang Vệ Dân. Người dưới quê dùng nó để cọ nồi, chính là một mảnh trúc, chẻ nhỏ ra vô số cây xiên nhỏ, hình thành hình dạng giống như một đóa hoa. Triệu Hương Vân từ trong đấy lấy ra hai cây xiên nhỏ, là có thể thay thế cho cây tăm xỉa răng.
“ Anh đừng nhìn nó nhỏ, nhưng mùi vị không hề tệ!” Triệu Hương Vân vừa nói vừa ăn thử. Là một người sành ăn, nếu gặp được đồ ăn ngon là cô sẽ chảy nước miếng. Cầm lấy một nắm ốc, vừa ăn vừa thúc dục Giang Vệ Dân
“ Anh đừng có đứng ở đấy nữa, nhanh ăn đi!”
Giang Vệ Dân học theo bộ dạng của cô, bắt đầu nhể thịt ốc, mới bắt đầu động tác có chút ngốc nghếch. Triệu Hương Vân nhìn thấy có chút buồn cười. Nhưng dần dần động tác của anh trở nên thành thạo. Tốc độ cũng càng ngày càng nhanh, vị của ốc ngon không tưởng được. Giang Vệ Dân lúc đầu còn lo lắng bên trong có đĩa, nhưng tới hôm nay một chút lo lắng ấy, bị anh vứt bỏ một cách sạch sẽ!
“ Thế nào? Mùi vị không tệ đúng không?” bộ dạng Triệu Hương Vân đắc ý nhướng mày với Giang Vệ Dân.
Giang Vệ Dân gật đầu, không hề keo kiệt nói
“ Rất ngon!”
“ Vậy thì anh ăn nhiều một chút, tôi giảm cân, ăn đủ rồi!” một cái bánh bột ngô Triệu Hương Vân chỉ ăn có nửa cái. Giang Vệ Dân ở bên cạnh nhìn thấy, tận đáy lòng có vài phần bội phục. Có thể khống chế được miệng của mình, đối với Giang Vệ Dân thì nó là khó nhất.
Nhưng Triệu Hương Vân lại có thể khống chế được, không chỉ là không ăn nữa, mà ánh mắt cũng không hề nhìn vào những con ốc đồng.
Một nồi ốc, trừ đi phần để lại cho nhà Triệu gia, còn lại đều vào bụng của Giang Vệ Dân, thêm vào đó nữa là ba cái bánh bột ngô.
Từ đáy lòng của Triệu Hương Vân cảm khái: người đàn ông này thật sự là giỏi ăn! Nếu như cùng với nguyên chủ trước đây, ăn như vậy có khả năng sẽ ăn cho sạt nghiệp.
Có điều, cô nhớ tới bố cô có nói qua, Giang Vệ Dân là trong thành duy nhất trong đội sản xuất có thế lấy được công điểm tối đa. Cho dù là người sinh ra và lớn lên ở đội sản xuất cũng có khả năng không lợi hại bằng anh. Vừa nghĩ như vậy, Triệu Hương Vân liền cảm thấy đây là điều bình thường. Làm việc không phải vì để ăn sao? Nếu như đến ăn cũng không ăn được, thì còn làm được việc gì?
Sau khi ăn xong, Giang Vệ Dân chủ động dọn phòng bếp, Triệu Hương Vân đứng bên cạnh nhìn. Sau khi thu dọn xong, Triệu Hương Vân phải quay về.
“ Giang Vệ Dân, bát nhà anh, tôi cầm về nhà, buổi chiều tôi mang ra ruộng lúa mạch cho anh!” Triệu Hương Vân nói.
“Uhm!” Giang Vệ Dân nói.
Gần như là đưa mắt tiễn Triệu Hương Vân về, Giang Vệ Dân đợi cô đi khỏi, nhìn ngôi nhà trống vắng, luôn cảm thấy thiếu gì đấy, đáy lòng có chút sầu muộn.
Triệu Hương Vân về tới nhà. Thì những người khác trong nhà đã ăn xong bữa trưa, người nghỉ ngơi thì đang nghỉ ngơi, người gấp gáp làm việc thì đã đi làm việc rồi.
Trần Ngũ Nguyệt để cơm lại cho cô, một bát cơm gạo đậu đỏ, cùng với hai cái trứng rán. Đãi ngộ này, chính là đãi ngộ tốt nhất trong nhà!
Lúc Trần Ngũ Nguyệt bưng thức ăn lên, còn một dạng đắc ý nói
“ Lúc này hai chị dâu con, nhung nhớ đến bát cơm đậu đỏ này, bị mẹ mắng cho một trận! Hai đứa người ngoài kía, suốt ngày chỉ nhớ tới đồ ăn ngon, không biết xấu hổ!”
Trần Ngũ Nguyệt vừa nói tới liền tức giận. Nếu như không phải con gái bà cưỡng ép, thì bà đã bắt lão đại với Trương Tú Lệ ly hôn rồi. Kẻ phá hoại gia đình, kẻ tham ăn!
“ Mẹ, con ăn bữa trưa rồi!” Triệu Hương Vân nói.
“ A? Con ăn trưa rồi? Con ăn trưa ở đâu vậy?” mặt Trần Ngũ Nguyệt ngơ ngác.
“ Ở nhà đồng chí Giang Vệ Dân!” Triệu Hương Vân nói.
“ Sao con lại đi ăn ở nhà cậu ta? Cậu ta là một người đàn ông, nếu như để cho người khác nhìn thấy... thanh danh của không không phải là mất hay sao?” Trần Ngũ Nguyệt gấp đến sắp chết luôn rồi.
“ Mẹ, làm gì mà khoa trương đến vậy, quan hệ giữa con và đồng chí Giang là trong sạch, nói tới còn phải cảm ơn anh ấy nữa! Hôm nay con đi gặt lúa mạch, sau khi con lĩnh được dụng cụ, cái tên Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng, cứ đòi công cụ là của bọn họ, thậm chí còn muốn cướp. Cuối cùng là Giang Vệ Dân dựa vào sức lực của bản thân, bảo vệ được dụng cụ. Mẹ, đòng chí Giang là người không hề tệ, giúp con một việc lớn như vậy, còn để cho con ăn không uống không, anh ấy là một đồng chí tốt!”
Nghe Triệu Hương Vân khen đặc sắc như vậy, Trần Ngũ Nguyệt lập tức liền nói
“ Mẹ cũng cảm thấy Giang Vệ Dân là một đồng chí tốt, Hương Vân, con muốn đi lại gần gũi với cậu ấy, thì cứ làm đi! Nếu ai dám nói linh tinh, mẹ sẽ xé rách miệng của kẻ đó!”
Triệu Hương Vân: “...”
“ Đúng rồi, Hương Vân, sao mẹ thấy hình như con gầy xuống khá nhiều rồi? Bộ quần áo này đều rộng ra rồi?”
Ánh mắt của Trần Ngũ Nguyệt đột nhiên rơi trên eo của Triệu Hương Vân, càng nhìn càng cảm thấy eo thon đi không ít.
“ Có sao? Có sao?” vẻ mặt Triệu Hương Vân đầy kích động. Gần đây cô cũng cảm thấy như vậy. Cơ thể không còn nặng nề như trước nữa, lúc đi đường cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.