Xuyên Về Những Năm 80: Thiên Kim Giả Và Quan Quân Thô Lỗ
Chương 23:
Thanh Ti Loạn
02/09/2024
Cô gái có mái tóc đen dài ướt sũng đang rũ xuống sau lưng, khuôn mặt trắng nõn, làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo đầy sương mù, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào chín.
Dáng người cô gái mảnh khảnh, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải bông màu trắng, hai nút trên cùng của áo không cài cúc, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng làn da trắng nõn trước ngực, thậm chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khe rãnh bên dưới. Áo sơ mi dài đến đầu gối, phía dưới là đôi chân trắng nõn để trần.
Khang Chí Tân thầm nghĩ: “Không ngờ chị gái này dáng dấp đẹp mắt như vậy, không biết chị ấy cùng anh trai mình đến cùng là có quan hệ gì?’
Cậu len lén quan sát anh mình, thấy anh ấy đang ngây ngốc nhìn chằm chằm chị gái kia, trong như đồ đần vậy.
Cậu lắc đầu, anh trai coi như xong rồi, trông thấy mỹ nữ liền trở nên ngớ ngẩn.
Vì để cho anh mình cùng chị gái xinh đẹp có không gian riêng với nhau, cậu bé giả vờ buồn ngủ rồi trở về phòng.
Nguyễn Tinh Hà chú ý tới ánh mắt của Khang Chí Viễn, trong lòng âm thầm vui mừng.
Thấy Khang Chí Tân về phòng rồi, cô mới làm bộ nói: “Khang đại ca, quần của anh dài với rộng quá, em không mặc vào được. Anh cho em mượn quần đùi được không?”
Khang Chí Viễn giờ mới bừng tỉnh lại, nói: “Ừ.” rồi bước vào phòng lấy quần.
Lát sau, anh cầm một chiếc váy màu đen đi ra.
“Cái này là của mẹ tôi, nhưng chưa từng được mặc qua, cô mặc tạm đi.”
Nguyễn Tinh Hà ngoan ngoãn cầm váy đi vào phòng tắm.
Không biết chiếc váy làm từ chất liệu gì, mặc vào rất thoải mái, kết hợp với sơ mi trắng trông cũng rất hợp.
Xong xuôi, Nguyễn Tinh Hà lại trở lại phòng khách, muốn xem một chút phản ứng của Khang Chí Viễn.
Không ngờ, Khang Chí Viễn không thèm nhìn cô mà chỉ đưa cho cô một cái túi vải, cô mở ra nhìn một chút, bên trong là một xấp tiền, phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu vải,...
“Ngày mai tôi có việc phải ra ngoài, có thể phải hai ngày nữa mới trở về, cô giúp tôi chăm sóc tiểu Tân mấy ngày. Trong đây có tiền và phiếu để mua thức ăn cùng quần áo mới."
Dáng người cô gái mảnh khảnh, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải bông màu trắng, hai nút trên cùng của áo không cài cúc, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng làn da trắng nõn trước ngực, thậm chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khe rãnh bên dưới. Áo sơ mi dài đến đầu gối, phía dưới là đôi chân trắng nõn để trần.
Khang Chí Tân thầm nghĩ: “Không ngờ chị gái này dáng dấp đẹp mắt như vậy, không biết chị ấy cùng anh trai mình đến cùng là có quan hệ gì?’
Cậu len lén quan sát anh mình, thấy anh ấy đang ngây ngốc nhìn chằm chằm chị gái kia, trong như đồ đần vậy.
Cậu lắc đầu, anh trai coi như xong rồi, trông thấy mỹ nữ liền trở nên ngớ ngẩn.
Vì để cho anh mình cùng chị gái xinh đẹp có không gian riêng với nhau, cậu bé giả vờ buồn ngủ rồi trở về phòng.
Nguyễn Tinh Hà chú ý tới ánh mắt của Khang Chí Viễn, trong lòng âm thầm vui mừng.
Thấy Khang Chí Tân về phòng rồi, cô mới làm bộ nói: “Khang đại ca, quần của anh dài với rộng quá, em không mặc vào được. Anh cho em mượn quần đùi được không?”
Khang Chí Viễn giờ mới bừng tỉnh lại, nói: “Ừ.” rồi bước vào phòng lấy quần.
Lát sau, anh cầm một chiếc váy màu đen đi ra.
“Cái này là của mẹ tôi, nhưng chưa từng được mặc qua, cô mặc tạm đi.”
Nguyễn Tinh Hà ngoan ngoãn cầm váy đi vào phòng tắm.
Không biết chiếc váy làm từ chất liệu gì, mặc vào rất thoải mái, kết hợp với sơ mi trắng trông cũng rất hợp.
Xong xuôi, Nguyễn Tinh Hà lại trở lại phòng khách, muốn xem một chút phản ứng của Khang Chí Viễn.
Không ngờ, Khang Chí Viễn không thèm nhìn cô mà chỉ đưa cho cô một cái túi vải, cô mở ra nhìn một chút, bên trong là một xấp tiền, phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu vải,...
“Ngày mai tôi có việc phải ra ngoài, có thể phải hai ngày nữa mới trở về, cô giúp tôi chăm sóc tiểu Tân mấy ngày. Trong đây có tiền và phiếu để mua thức ăn cùng quần áo mới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.