Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 13:
Như Quỳnh
30/09/2023
Bắt đầu có người mua, mà thứ Lưu Mẫn Hoan bán là độc nhất, người nông dân nghèo khổ, trong dịp tết cũng nguyện ý mua bộ câu đối, gửi gắm niềm tin và chờ đợi của bọn họ với tương lai. Cho nên chỉ tầm nửa canh giờ, Lưu Mẫn Hoan đã bán hết hai mươi tám câu đối của mình và mười bốn câu đối của Dương Vũ Hoài, trận chiến mở màn thắng lợi, làm cho ai cũg rất hưng phấn, nhà cũng không về, trực tiếp đi đến tạp hoá, lúc này bọn họ mua hai mươi lăm tờ giấy đỏ tốt, đem tiền thừa mua thêm mười lăm giấy đỏ bị hỏng, lúc này không cần mở miệng thì lão bản đã vui tươi hớn hở tặng hẳn hai cây bút hơi cong, cộng thêm một ít mực và một cái nghiên mực bị sứt rồi lại tiếp tục phân ra hai nhà như hôm qua.
Ba người cười hì hì vào phòng Mẫn thị, Lưu Hoài An cướp công báo cáo với Mẫn thị, Mẫn thị vui vẻ, sờ sờ ba cái đầu bọn họ, cổ vũ vài câu.
- An nhi, con mau xuống bếp giúp nhóm lửa đi – Mẫn thị dặn dò.
Họ đành tạm thời cất hết giấy bút vào phòng của Lưu Hoài Cẩn, đợi tới tối mới viết tiếp. Đến chợ phiên ngày mười tám ngày bán xong câu đối, huynh muội bọn họ đã kiếm được hơn một ngàn văn tiền, bên Dương Vũ Hoài cũng kiếm được không ít, đương nhiên bọn họ sẽ không cầm tiền về nhà, mà tiếp tục mua giấy đỏ.
Chờ bọn hắn về nhà, còn chưa kịp báo tin này cho Lưu Hán Văn và Mẫn thị, phát hiện trong nhà có khách, nguyên lai ngày mười tám tiểu đệ và tiểu muội đầy tháng, di mẫu Hàn thị cũng đến, đem tới khá nhiều lễ vật có thịt, có trứng gà còn thêm một miếng vải nói là cho riêng Mẫn Hoan, dường như muốn chống đỡ thể diện cho mẫu thân. Hôm nay là lần đầu tiên nàng gặp cả một nhà đại cô Xuân Hoa, lúc này Xuân Hoa đã có bốn đứa nhỏ, hai nam một nữ, tiểu nhi nhi bé nhất chỉ khoảng 1 tuổi, đi còn chưa vững. Ăn cơm, con nít ngồi một bàn, Lưu Mẫn Hoan lần đầu tiên thấy đồ ăn có chút thịt, chiếc đũa vừa vươn đi, Đại Cẩu Tử và đại nữ nhi Đại Hoa của đại cô đã gió cuốn mây tan chia nhau đồ thịt, Lưu Mẫn Hoan nhìn Lưu Hoài Cẩn và Hoài An, phát hiện Lưu Hoài Cẩn rất lạnh nhạt, Hoài An tức giận, phỏng chừng lúc trước cũng là loại này, thấy nhưng không thể trách. Lưu Mẫn Hoan còn phát hiện, ăn xong cơm trưa, Lưu Hoài Cẩn chạy nhanh về phía sau, khóa phòng mình lại.
Di mẫu Hàn thị ăn xong cơm trưa thì rời đi, vốn còn định mang Mẫn Hoan về nhà chơi nhưng nàng không chịu, nàng muốn cùng các ca ca đi bán câu đối, đành hứa sau này nếu rảnh rỗi nhất định sẽ đi. Một nhà Lưu Xuân Hoa còn ở lại, lúc ăn cơm chiều nghe Xuân Hoa nói với Triệu thị rằng mình khổ quá, trong nhà có nhiều đứa nhỏ, ruộng đất lại ít, đứa nhỏ cả cơm cũng ăn không đủ no, đừng nói đến chuyện có quần áo mới mừng tết. Lưu Mẫn Hoan nghe xong âm thầm kinh bỉ, nhà mình cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ai lo chứ. Nhưng Triệu thị nghe xong, bỗng kêu Lưu Hoài Cẩn lại. Lưu Mẫn Hoan nghe bà hỏi:
- Hoài Cẩn, nghe nói các ngươi bán câu đối, kiếm được bao nhiêu tiền?
- Thưa bà, cũng không kiếm được nhiều, là mẫu thân thấy sắp tết mà quần áo đệ đệ muội muội đều cũ nát cả, muốn kiếm mấy văn tiền mua bộ áo bông mới cho bọn nó – Lưu Hoài Cẩn đáp.
Triệu thị nghe xong, vẻ mặt không vui than phiền:
- Kiếm tiền không được còn muốn gì, đã vài năm bà cũng không mặc quần áo mới.
Lưu Hoài Cẩn đã nghĩ tới chuyện này nên đối đáp rất trôi chảy:
- Dạ, nếu con kiếm tiền được sẽ mua vải cho ông bà.
Triệu thị nghe vậy, vẻ mặt mới hơi vui. Trong lòng Lưu Mẫn Hoan oán thầm nhà nàng còn chưa có tiền xây mà tổ mẫu ruột thịt đã đòi này đòi nọ, vẫn là ở riêng đi, nàng muốn làm gì cũng không có ai xoi mói.
Cơm nước xong, Lưu Hoài Cẩn đặt tiểu đệ và tiểu muội lên giường coi chừng, Mẫn thị thì rửa chén, Lưu Mẫn Hoan kêu Hoài An cùng nhau giúp mẫu thân thu dọn, Triệu thị và Lưu lão nhân thương lượng để gia đình Xuân Hoa ở lại thế nào. Lưu Mẫn Hoan không có hứng thú nghe mấy thứ này, nàng đang nghĩ lần này mua giấy đỏ tương đối nhiều, hôm sau đã gần giao thừa, chắc là phải thức đêm để viết.
Ai ngờ, bắt đầu từ hôm nay, nhiệm vụ của Lưu Mẫn Hoan là trông coi đệ đệ muội muội, bởi vì Mẫn thị hết cữ, không thể ở miết trong phòng, Mẫn thị có rất nhiều chuyện phải làm: nấu cơm, cho heo gà ăn, rửa chén, có khi còn nấu nước, Từ thị, Mẫn thị cùng Hà thị chia nhau làm, vì Mẫn thị nghỉ ngơi một tháng nên hiện tại chủ động làm nhiều hơn, không có thời gian rảnh. Cũng may gia đình Xuân Hoa rời đi vào ngày thứ hai. Lưu Mẫn Hoan chỉ đành ở nhà trốn trong phòng vừa chăm sóc đệ đệ muội muội, vừa bện thêm túi lưới, để cho ba nam hài đem câu đối đi bán.
Xế trưa, Lưu Hoài Cẩn mua giấy đỏ trở về, nói chợ phiên đã có người bán câu đối, nhưng vì hôm nay là chợ phiên nên vẫn bán hết, chắc về sau sẽ bán không dễ dàng.
Chuyện này Lưu Mẫn Hoan đã đoán trước đã nghĩ ra cách ứng đối:
- Không có việc gì, đại ca, về sau chúng ta không bán thứ này nữa, dù sao nơi này gần Văn Châu phủ, hiện tại là thời điểm cuối năm, có rất nhiều người muốn vào Châu phủ mua đồ tết, chúng ta có thể đi nhờ xe đem đến đó bán, thị trường bán đồ ở đó chắc chắn sẽ rộng lớn hơn ở đây.
Lưu Hoài Cẩn nghe xong, thấy muội muội nói cũng đúng, với lại gần tết mọi người cũng thường xuyên đi Châu phủ, họ đi nhờ cũng tiện lợi, khen Mẫn Hoan một câu rồi muốn đi tìm Mẫn thị thương lượng, vừa khéo Mẫn thị đang định vào thành mua mấy khối vải, làm quần áo tết cho bọn nhỏ. Bọn họ thương lượng ngày hai mươi ba sẽ đi, thứ nhất là Lưu Hoài Cẩn viết xong câu đối cũng phải mấy ngày, thứ hai là ngày 24 giỗ, trong nhà rất bận đi không được. Ngày 22 có chợ phiên, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An vẫn đến đó, Lưu Hoài Cẩn nghĩ có thể bán được bao nhiêu thì bán, không nghĩ tới bán được một trăm bộ, Lưu Hoài Cẩn vui mừng lại mua giấy đỏ về.
Ngày 23, Mẫn thị mang theo Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An đi vào thành, Dương Vũ Hoài cũng cùng đi, Lưu Mẫn Hoan thì ở nhà trông tiểu đệ và tiểu muội, Mẫn thị còn nhờ Hà thị cẩn thận xem chừng. Vì vậy, nàng còn nhờ Mẫn thị đem túi lưới nàng bện đem gấp.
Khi bọn họ vừa trở về tới cửa, Lưu Mẫn Hoan đã không nhịn được muốn hỏi:
- Đại ca, sao rồi? Có bán được không? - Nàng sốt ruột muốn biết chủ ý của mình ra sao?
- Mẫu thân, người xem đi, con nói đúng mà, về nhà muội muội nhất định sẽ hỏi chuyện này đầu tiên. Hoan nhi á, là một con nhóc tham tiền – Lưu Hoài Cẩn trêu ghẹo nói.
Lưu Mẫn Hoan lắc lắc thân mình, tựa vào người của Mẫn thị nhăn mặt làm nũng:
- Chán ghét, ghét đại ca nhất. Mẫu thân, người xem, đại ca chỉ biết khi dễ con.
Mẫn thị nở nụ cười cưng chiều, giả vờ tức giận, trách cứ Lưu Hoài Cẩn:
- Cẩn nhi, không cho ngươi ăn hiếp muội muội, Hoan nhi của ta là ngoan nhất – Nàng thật sự tự hào về những đứa con này, hôm nay nghe mẫu thân của Dương Vũ Hoài kể nàng mới biết các con của nàng tuy cần tiền nhưng vẫn rất trọng tình trọng nghĩa, còn kéo theo Dương Vũ Hoài cùng kiếm tiền, vì thế Vân tỉ còn đặc biệt tặng cho nữ nhi một khối vải bông.
Lưu Hoài Cẩn cũng không tiếp tục làm khó nói với Lưu Mẫn Hoan:
- Được rồi, không giỡn muội nữa, hôm nay đại ca và nhị ca của ngươi bán hết câu đối, của Vũ Hoài cũng bán hết sạch, trong thành nhiều người lắm, làm hàng tết, bán hàng tết, bán đồ ăn, mua đồ ăn, cực kì náo nhiệt. Lần sau đại ca sẽ mang ngươi đi, lần này đại ca mua giấy ở trong thành, rẻ hơn ở trấn ta một văn tiền, ta dùng ba ngàn tiền đồng kiếm được đổi hết thành giấy mực, sau lần này sẽ không bán nữa.
Vào nhà, Mẫn thị lấy vải dệt mới mua ra, Lưu Mẫn Hoan đã có tấm vải hôm trước di mẫu Hàn thị đưa lại có thêm một khối vải bông đỏ thẫm in hoa Vân thị mới đưa cho nên lần này không mua cho nàng, mua cho các nhi tử màu xanh, Triệu thị một khối vải màu đỏ sậm, Lưu lão gia tử là màu xanh thẫm, còn Lưu Hán Văn cùng Mẫn thị thì không có, Lưu Mẫn Hoan thấy trong lòng đau xót, càng thêm quyết ý kiếm tiền.
Mẫn thị bảo Lưu Hoài Cẩn đưa vải dệt cho lão gia tử và Triệu thị còn căn dặn:
- Cứ bảo đây là tiền các ngươi bán câu đối, hiếu kính ông bà.
Ba người cười hì hì vào phòng Mẫn thị, Lưu Hoài An cướp công báo cáo với Mẫn thị, Mẫn thị vui vẻ, sờ sờ ba cái đầu bọn họ, cổ vũ vài câu.
- An nhi, con mau xuống bếp giúp nhóm lửa đi – Mẫn thị dặn dò.
Họ đành tạm thời cất hết giấy bút vào phòng của Lưu Hoài Cẩn, đợi tới tối mới viết tiếp. Đến chợ phiên ngày mười tám ngày bán xong câu đối, huynh muội bọn họ đã kiếm được hơn một ngàn văn tiền, bên Dương Vũ Hoài cũng kiếm được không ít, đương nhiên bọn họ sẽ không cầm tiền về nhà, mà tiếp tục mua giấy đỏ.
Chờ bọn hắn về nhà, còn chưa kịp báo tin này cho Lưu Hán Văn và Mẫn thị, phát hiện trong nhà có khách, nguyên lai ngày mười tám tiểu đệ và tiểu muội đầy tháng, di mẫu Hàn thị cũng đến, đem tới khá nhiều lễ vật có thịt, có trứng gà còn thêm một miếng vải nói là cho riêng Mẫn Hoan, dường như muốn chống đỡ thể diện cho mẫu thân. Hôm nay là lần đầu tiên nàng gặp cả một nhà đại cô Xuân Hoa, lúc này Xuân Hoa đã có bốn đứa nhỏ, hai nam một nữ, tiểu nhi nhi bé nhất chỉ khoảng 1 tuổi, đi còn chưa vững. Ăn cơm, con nít ngồi một bàn, Lưu Mẫn Hoan lần đầu tiên thấy đồ ăn có chút thịt, chiếc đũa vừa vươn đi, Đại Cẩu Tử và đại nữ nhi Đại Hoa của đại cô đã gió cuốn mây tan chia nhau đồ thịt, Lưu Mẫn Hoan nhìn Lưu Hoài Cẩn và Hoài An, phát hiện Lưu Hoài Cẩn rất lạnh nhạt, Hoài An tức giận, phỏng chừng lúc trước cũng là loại này, thấy nhưng không thể trách. Lưu Mẫn Hoan còn phát hiện, ăn xong cơm trưa, Lưu Hoài Cẩn chạy nhanh về phía sau, khóa phòng mình lại.
Di mẫu Hàn thị ăn xong cơm trưa thì rời đi, vốn còn định mang Mẫn Hoan về nhà chơi nhưng nàng không chịu, nàng muốn cùng các ca ca đi bán câu đối, đành hứa sau này nếu rảnh rỗi nhất định sẽ đi. Một nhà Lưu Xuân Hoa còn ở lại, lúc ăn cơm chiều nghe Xuân Hoa nói với Triệu thị rằng mình khổ quá, trong nhà có nhiều đứa nhỏ, ruộng đất lại ít, đứa nhỏ cả cơm cũng ăn không đủ no, đừng nói đến chuyện có quần áo mới mừng tết. Lưu Mẫn Hoan nghe xong âm thầm kinh bỉ, nhà mình cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ai lo chứ. Nhưng Triệu thị nghe xong, bỗng kêu Lưu Hoài Cẩn lại. Lưu Mẫn Hoan nghe bà hỏi:
- Hoài Cẩn, nghe nói các ngươi bán câu đối, kiếm được bao nhiêu tiền?
- Thưa bà, cũng không kiếm được nhiều, là mẫu thân thấy sắp tết mà quần áo đệ đệ muội muội đều cũ nát cả, muốn kiếm mấy văn tiền mua bộ áo bông mới cho bọn nó – Lưu Hoài Cẩn đáp.
Triệu thị nghe xong, vẻ mặt không vui than phiền:
- Kiếm tiền không được còn muốn gì, đã vài năm bà cũng không mặc quần áo mới.
Lưu Hoài Cẩn đã nghĩ tới chuyện này nên đối đáp rất trôi chảy:
- Dạ, nếu con kiếm tiền được sẽ mua vải cho ông bà.
Triệu thị nghe vậy, vẻ mặt mới hơi vui. Trong lòng Lưu Mẫn Hoan oán thầm nhà nàng còn chưa có tiền xây mà tổ mẫu ruột thịt đã đòi này đòi nọ, vẫn là ở riêng đi, nàng muốn làm gì cũng không có ai xoi mói.
Cơm nước xong, Lưu Hoài Cẩn đặt tiểu đệ và tiểu muội lên giường coi chừng, Mẫn thị thì rửa chén, Lưu Mẫn Hoan kêu Hoài An cùng nhau giúp mẫu thân thu dọn, Triệu thị và Lưu lão nhân thương lượng để gia đình Xuân Hoa ở lại thế nào. Lưu Mẫn Hoan không có hứng thú nghe mấy thứ này, nàng đang nghĩ lần này mua giấy đỏ tương đối nhiều, hôm sau đã gần giao thừa, chắc là phải thức đêm để viết.
Ai ngờ, bắt đầu từ hôm nay, nhiệm vụ của Lưu Mẫn Hoan là trông coi đệ đệ muội muội, bởi vì Mẫn thị hết cữ, không thể ở miết trong phòng, Mẫn thị có rất nhiều chuyện phải làm: nấu cơm, cho heo gà ăn, rửa chén, có khi còn nấu nước, Từ thị, Mẫn thị cùng Hà thị chia nhau làm, vì Mẫn thị nghỉ ngơi một tháng nên hiện tại chủ động làm nhiều hơn, không có thời gian rảnh. Cũng may gia đình Xuân Hoa rời đi vào ngày thứ hai. Lưu Mẫn Hoan chỉ đành ở nhà trốn trong phòng vừa chăm sóc đệ đệ muội muội, vừa bện thêm túi lưới, để cho ba nam hài đem câu đối đi bán.
Xế trưa, Lưu Hoài Cẩn mua giấy đỏ trở về, nói chợ phiên đã có người bán câu đối, nhưng vì hôm nay là chợ phiên nên vẫn bán hết, chắc về sau sẽ bán không dễ dàng.
Chuyện này Lưu Mẫn Hoan đã đoán trước đã nghĩ ra cách ứng đối:
- Không có việc gì, đại ca, về sau chúng ta không bán thứ này nữa, dù sao nơi này gần Văn Châu phủ, hiện tại là thời điểm cuối năm, có rất nhiều người muốn vào Châu phủ mua đồ tết, chúng ta có thể đi nhờ xe đem đến đó bán, thị trường bán đồ ở đó chắc chắn sẽ rộng lớn hơn ở đây.
Lưu Hoài Cẩn nghe xong, thấy muội muội nói cũng đúng, với lại gần tết mọi người cũng thường xuyên đi Châu phủ, họ đi nhờ cũng tiện lợi, khen Mẫn Hoan một câu rồi muốn đi tìm Mẫn thị thương lượng, vừa khéo Mẫn thị đang định vào thành mua mấy khối vải, làm quần áo tết cho bọn nhỏ. Bọn họ thương lượng ngày hai mươi ba sẽ đi, thứ nhất là Lưu Hoài Cẩn viết xong câu đối cũng phải mấy ngày, thứ hai là ngày 24 giỗ, trong nhà rất bận đi không được. Ngày 22 có chợ phiên, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An vẫn đến đó, Lưu Hoài Cẩn nghĩ có thể bán được bao nhiêu thì bán, không nghĩ tới bán được một trăm bộ, Lưu Hoài Cẩn vui mừng lại mua giấy đỏ về.
Ngày 23, Mẫn thị mang theo Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An đi vào thành, Dương Vũ Hoài cũng cùng đi, Lưu Mẫn Hoan thì ở nhà trông tiểu đệ và tiểu muội, Mẫn thị còn nhờ Hà thị cẩn thận xem chừng. Vì vậy, nàng còn nhờ Mẫn thị đem túi lưới nàng bện đem gấp.
Khi bọn họ vừa trở về tới cửa, Lưu Mẫn Hoan đã không nhịn được muốn hỏi:
- Đại ca, sao rồi? Có bán được không? - Nàng sốt ruột muốn biết chủ ý của mình ra sao?
- Mẫu thân, người xem đi, con nói đúng mà, về nhà muội muội nhất định sẽ hỏi chuyện này đầu tiên. Hoan nhi á, là một con nhóc tham tiền – Lưu Hoài Cẩn trêu ghẹo nói.
Lưu Mẫn Hoan lắc lắc thân mình, tựa vào người của Mẫn thị nhăn mặt làm nũng:
- Chán ghét, ghét đại ca nhất. Mẫu thân, người xem, đại ca chỉ biết khi dễ con.
Mẫn thị nở nụ cười cưng chiều, giả vờ tức giận, trách cứ Lưu Hoài Cẩn:
- Cẩn nhi, không cho ngươi ăn hiếp muội muội, Hoan nhi của ta là ngoan nhất – Nàng thật sự tự hào về những đứa con này, hôm nay nghe mẫu thân của Dương Vũ Hoài kể nàng mới biết các con của nàng tuy cần tiền nhưng vẫn rất trọng tình trọng nghĩa, còn kéo theo Dương Vũ Hoài cùng kiếm tiền, vì thế Vân tỉ còn đặc biệt tặng cho nữ nhi một khối vải bông.
Lưu Hoài Cẩn cũng không tiếp tục làm khó nói với Lưu Mẫn Hoan:
- Được rồi, không giỡn muội nữa, hôm nay đại ca và nhị ca của ngươi bán hết câu đối, của Vũ Hoài cũng bán hết sạch, trong thành nhiều người lắm, làm hàng tết, bán hàng tết, bán đồ ăn, mua đồ ăn, cực kì náo nhiệt. Lần sau đại ca sẽ mang ngươi đi, lần này đại ca mua giấy ở trong thành, rẻ hơn ở trấn ta một văn tiền, ta dùng ba ngàn tiền đồng kiếm được đổi hết thành giấy mực, sau lần này sẽ không bán nữa.
Vào nhà, Mẫn thị lấy vải dệt mới mua ra, Lưu Mẫn Hoan đã có tấm vải hôm trước di mẫu Hàn thị đưa lại có thêm một khối vải bông đỏ thẫm in hoa Vân thị mới đưa cho nên lần này không mua cho nàng, mua cho các nhi tử màu xanh, Triệu thị một khối vải màu đỏ sậm, Lưu lão gia tử là màu xanh thẫm, còn Lưu Hán Văn cùng Mẫn thị thì không có, Lưu Mẫn Hoan thấy trong lòng đau xót, càng thêm quyết ý kiếm tiền.
Mẫn thị bảo Lưu Hoài Cẩn đưa vải dệt cho lão gia tử và Triệu thị còn căn dặn:
- Cứ bảo đây là tiền các ngươi bán câu đối, hiếu kính ông bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.