Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 33:
Như Quỳnh
02/12/2023
Hà thị cảm thấy trong lòng ấm áp, đứa bé này thật sự đáng yêu, khá hiểu lòng người, đưa tay xoa đầu Lưu Mẫn Hoan mỉm cười dịu dàng nói:
- Được, tam thẩm nhận trứng gà của con, nhưng mà ta lại cho con hai trứng gà nè, mau đem ra ngoài chơi chọi trứng đi – Lại lấy hai trứng gà khác đặt vào tay của Lưu Mẫn Hoan.
Miệng của Lưu Mẫn Hoan hơi méo xệch, nàng đến đồ ăn lại nhận lại y nguyên rồi.
- Hoan nhi, con nhận trứng đi, nhưng mà đệ muội, muội phải nhận mấy thứ này, dương khoai là nhà trồng, đưa cho muội và tam đệ cải thiện bữa ăn – Một thanh âm truyền từ bên ngoài vào, Hà thị và Lưu Mẫn Hoan đồng loạt nhìn ra ngoài, phát hiện Mẫn thị đang đứng bên ngoài, vừa rồi là Mẫn thị đang nói chuyện.
Nói thật Lưu Mẫn Hoan có chút giật mình đồng thời thở phào nhẹ nhõm, may là người đứng bên ngoài là mẫu thân, để người khác nghe được sợ rằng bị phiền thôi.
Hà thị do dự không dám nhận, Mẫn thị nhét cái rổ trong tay vào tay của Hà thị nói:
- Muội đừng chần chừ nữa, ta biết bây giờ hoàn cảnh của muội và tam đệ không tốt lắm, dương khoai này là nhà trồng, muội cầm lấy cải thiện bữa ăn đi.
Hà thị không cần nghĩ đã muốn mở miệng từ chối, dù sao hai người bọn họ chỉ có hai người ăn bao nhiêu chứ nhưng nhị ca nhị tẩu lại khác, mới dọn ra bên ngoài lại có đông con, chút thức ăn này để chỗ bọn họ càng có ích hơn.
Mẫn thị hiểu suy nghĩ của Hà thị vẫn cố díu cái rổ vào tay của Hà thị nói:
- Muội đừng từ chối này nọ nữa, kẻo người khác nhìn thấy lại phiền, dương khoai này ở nhà tẩu trồng rất nhiều, đợi muội và tam đệ dọn ra ngoài, ta đưa cho muội ít hạt giống để trồng.
Hà thị không thể từ chối nữa đành nhận lấy rổ cất vào một bên. Nói thêm vài câu, Mẫn thị và Lưu Mẫn Hoan trở lại phòng trước, Lưu lão gia tử, Triệu thị, Lưu Hán Võ và Từ thị đều đang ở đây, Lưu Hán Văn đang ngồi, hai người Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An thì đứng, mân miệng, thật mất hứng, hình như có chuyện gì không thoải mái xảy ra.
Ánh mắt Từ thị nhìn chằm chằm bộ đồ mới trên người Lưu Mẫn Hoan giọng nói ghen ghét nói:
- Hừ, còn nói nhà lão nhị không có tiền, nhìn xem, ở riêng mới bao lâu mà tất cả đứa nhỏ đều mặc đồ mới, còn nói nghèo khổ, ai tin? – Thì ra Từ thị lại gây chuyện, vừa vào cửa đã đá xéo nằm cũng trúng đạn mà.
- Nhà lão nhị có bản lĩnh thì đó là năng lực của người ta, ngươi có năng lực thì ngươi cũng làm được nhiều tiền, đừng đỏ mắt người khác, sẽ năng lực thì đừng ngồi đó mà lưỡi dài lười ngắn, nhìn không thấy sân nhà người ta đầy gà, đầy rau à. Ta vẫn nói một câu, ta không lén trợ cấp tiền gì cả. Hán Võ, ngươi đừng nói cái kiểu không biết đủ là gì, lúc ở riêng, ngươi là trưởng tử, cái gì ngươi cũng chọn trước, lão nhị và lão tam có nói năng gì đâu, ruộng nước ngươi lấy hai mẫu, mười lăm lượng bạc một mẫu, Hán Văn và Hán Ân chỉ có hai mẫu ruộng cạn chỉ có mười lượng bạc, nhà ngươi còn có hai mẫu cải dầu, tuy rằng ngươi cho ta mười cân dầu nhưng một mẫu cũng làm được sáu mươi cân dầu. Hôm nay Hán Văn và Hán Ân đưa cho ta một thạch lúa mạch, đó là mẫu sản lượng của một mẫu, ngươi suy nghĩ cho tốt đi, cha không hi vọng về sau còn nghe được những lời này. Cha chỉ có ba nhi tử mà cha cũng già rồi – Lưu lão gia tử càng nói càng thương cảm.
Lưu Hán Võ nghe xong nửa ngày không lên tiếng, mọi người đành phải giải tán, ai về nhà nấy, Lưu Hán Văn cùng Mẫn thị đi ra ngoài, Lưu Hoài Cẩn một tay dẫn Lưu Hoài An, một tay dắt Lưu Mẫn Hoan cùng ra ngoài.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng phải một đại thẩm hàng xóm, cười nói với Lưu Hán Văn:
- Lưu lão nhị đến đây đón lễ à? Phụ thân ngươi vừa giết heo, dẫn đứa nhỏ lại đây náo nhiệt hả?
Lưu Hán Văn nghe xong sửng sốt, căn bản không có nghe nói trong nhà giết heo chỉ đành hàm hồ lên tiếng. Lưu Mẫn Hoan nhớ đến lúc nãy tam thẩm Hà thị dường như do dự muốn nói gì đó, rốt cuộc lại không lên tiếng, xem ra là chuyện này, nàng cũng không nguyện ngậm bồ hòn, ỷ vào bản thân còn nhỏ hỏi:
- Phụ thân, tổ phụ giết heo sao? Sao lại không cho chúng ta chút thịt nào, không phải chúng ta tặng tổ phụ một thạch lúa mạch sao? Cũng không cho ít thịt ăn – Đến phiên đại thẩm sửng sốt lung tung nói vài câu rồi đi.
Trên đường về nhà, mọi người đều trầm mặc không nói gì, về nhà Mẫn thị liền giết một con gà, nhổ lông gà, con gà được hơn ba cân, trong nhà để lại một gà trống đạp mái, đều đã nhờ người thiến cả, thì ra chỗ này không thích ăn gà trống, nhất là nữ, nói ăn khô nóng đều thiến gà trống hết, cho giống thái giám, cái này gọi là hoạn kê.
Lưu Mẫn Hoan nhớ trước kia lão gia cũng làm như vậy, xem ra này tập tục này rất lâu đời. Trong nhà còn có hai mươi hoạn kê năm mươi con gà mái, Mẫn thị nói để nuôi thêm chút hoạn kê, vừa vặn đến tết thì bán, phải làm thêm cái chuồng gà. Lưu Hán Văn đồng ý hết đi qua nắm lấy tay của Mẫn thị.
- Trời ạ, trên tay ta còn dính lông gà mà. Sao thế? Có chuyện gì à? – Mẫn thị khó hiểu hỏi, đồng thời nhúng tay vào nước để rửa, cầm gà vào nhà, nói thật bà có thể đoán được phu quân đang cảm thấy có lỗi vì chuyện giết heo ở tổ gia, bà cũng không hơi sức đâu so đo, tự mình sống tốt cuộc sống của mình thì hơn.
Lưu Mẫn Hoan đem nước rửa gà, có máu loãng và lông gà đổ vào dưa hấu, bởi vì phân không đủ, nàng đem nước rửa rau, vo gạo tưới cho rau, mà mỗi lần rửa thịt rửa xương thì tưới cho dưa hấu, cảm giác vẫn hữu dụng. Dưa hấu đã lớn như trúng bồ câu, hơn tháng nửa là chín. Mà bí đỏ bí đao lớn bằng nắm tay rồi.
Cơm chiều ăn vào lúc ba bốn giờ, không ăn cơm trưa, bữa cơm này là bữa cơm phong phú nhất mà Lưu Mẫn Hoan ăn từ lúc xuyên không, đương nhiên cơm tất nhiên cũng phong phú, nhưng khi đó nhiều người, đến lúc Lưu Mẫn Hoan gắp thì không còn gì ngon nữa rồi, không giống mấy người nhà mình, có gà kho tàu, bún thịt, cà tím nướng, rau muống, dưa chuột xào trứng, hạt tiêu xào thịt, đậu đũa xào, khoai tây chiên, đương nhiên còn có nồi canh xương thơm ngon, Lưu Mẫn Hoan cao hứng nhất là trước khi cơm cũng ăn không đủ no, bây giờ nhà mình có thể ăn ngon.
Sau khi ăn xong, trời còn sớm, Lưu Hán Văn nói muốn vận động để tiêu cơm, dẫn cả nhà đi đào dương khoai, Mẫn thị đem một cái làn trúc nhỏ đặt trên đất, lấy quần áo cũ lót vào, ôm con út nằm vô đó chơi, mình thì cầm châm tuyến làm bộ đồ cho trượng phu. Ánh chiều tà dừng trên người Mẫn thị, phảng phất như quanh thân có một vầng sáng nhàn nhạt màu vàng, hình ảnh này rất quen thuộc làm tim Lưu Mẫn Hoan nhói đau.
Ngày kế, Lưu Mẫn Hoan ở nhà trông tiểu Mẫn Tú và tiểu Cẩn Du, Lưu Hán Văn và Mẫn thị đi nhổ đậu, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An lại đi học, đi học về lại xuống ruộng phụ giúp. Nhổ xong đậu thì xới đất, lại bắt đầu công việc, cỏ trong vườn đã mọc, nhổ xong thì đến nhổ cỏ cho lúa, Lưu Mẫn Hoan nghe nói lúa nước phải nhổ nhiều lần, mẫu đất trồng hoa màu phải cày, rồi lại gieo đậu, tóm lại, một phen bận rộn xuống dưới, ngày cũng nhanh chóng trôi qua.
Đảo mắt liền đến tháng năm, thời tiết càng ngày càng nóng, muỗi càng ngày càng nhiều, đây là điều Lưu Mẫn Hoan khó chịu, mỗi đêm Mẫn thị đều phải đốt một đống ngải thảo hần cửa, tiểu Cẩn Du và tiểu Mẫn Tú cũng biết đi, mỗi ngày chúng đều chơi trong thúng hoặc tấm trúc.
Trong nhà càng ngày càng tốt, Mẫn thị nói một tháng qua bán rau, dương khoai, gà và trứng là thu được ba mươi lượng, Mẫn thị đem đổi thành bạc hết, dương khoai thu hoạch hơn một ngàn cân, làm cả nhà cực kì vui vẻ, Mẫn thị đưa cho nhà mẹ đẻ một trăm cân, để lại cho nhà mình khoảng ba bốn trăm cân, còn lại bán hết. Lưu Mẫn Hoan đem dương khoai và dưa chuột đậu đũa trồng mới, bởi vì nhóm dưa chuột đậu đũa đầu tiên đã già, lần này chắc tầm tết Trung thu là bán được. Gà mái trong nhà đều có thể đẻ trứng, sau này Mẫn thị mua thêm năm mươi gà trống con, qua một tháng cũng lớn không ít.
Dưa hấu có quả cũng tầm mười cân, đầy đất, Lưu Mẫn Hoan không biết chin hay chưa, luôn thích lấy tay vỗ vỗ, nghe thanh âm một chút, muốn hái nhưng sợ chưa chin, rốt cuộc đợi đến ngày hai mươi lăm tháng năm, Lưu Mẫn Hoan vỗ vỗ dưa hấu, hái hai quả có tiếng kêu thanh nhất, bê đến bên cạnh giếng dùng nước giếng rửa.
- Được, tam thẩm nhận trứng gà của con, nhưng mà ta lại cho con hai trứng gà nè, mau đem ra ngoài chơi chọi trứng đi – Lại lấy hai trứng gà khác đặt vào tay của Lưu Mẫn Hoan.
Miệng của Lưu Mẫn Hoan hơi méo xệch, nàng đến đồ ăn lại nhận lại y nguyên rồi.
- Hoan nhi, con nhận trứng đi, nhưng mà đệ muội, muội phải nhận mấy thứ này, dương khoai là nhà trồng, đưa cho muội và tam đệ cải thiện bữa ăn – Một thanh âm truyền từ bên ngoài vào, Hà thị và Lưu Mẫn Hoan đồng loạt nhìn ra ngoài, phát hiện Mẫn thị đang đứng bên ngoài, vừa rồi là Mẫn thị đang nói chuyện.
Nói thật Lưu Mẫn Hoan có chút giật mình đồng thời thở phào nhẹ nhõm, may là người đứng bên ngoài là mẫu thân, để người khác nghe được sợ rằng bị phiền thôi.
Hà thị do dự không dám nhận, Mẫn thị nhét cái rổ trong tay vào tay của Hà thị nói:
- Muội đừng chần chừ nữa, ta biết bây giờ hoàn cảnh của muội và tam đệ không tốt lắm, dương khoai này là nhà trồng, muội cầm lấy cải thiện bữa ăn đi.
Hà thị không cần nghĩ đã muốn mở miệng từ chối, dù sao hai người bọn họ chỉ có hai người ăn bao nhiêu chứ nhưng nhị ca nhị tẩu lại khác, mới dọn ra bên ngoài lại có đông con, chút thức ăn này để chỗ bọn họ càng có ích hơn.
Mẫn thị hiểu suy nghĩ của Hà thị vẫn cố díu cái rổ vào tay của Hà thị nói:
- Muội đừng từ chối này nọ nữa, kẻo người khác nhìn thấy lại phiền, dương khoai này ở nhà tẩu trồng rất nhiều, đợi muội và tam đệ dọn ra ngoài, ta đưa cho muội ít hạt giống để trồng.
Hà thị không thể từ chối nữa đành nhận lấy rổ cất vào một bên. Nói thêm vài câu, Mẫn thị và Lưu Mẫn Hoan trở lại phòng trước, Lưu lão gia tử, Triệu thị, Lưu Hán Võ và Từ thị đều đang ở đây, Lưu Hán Văn đang ngồi, hai người Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An thì đứng, mân miệng, thật mất hứng, hình như có chuyện gì không thoải mái xảy ra.
Ánh mắt Từ thị nhìn chằm chằm bộ đồ mới trên người Lưu Mẫn Hoan giọng nói ghen ghét nói:
- Hừ, còn nói nhà lão nhị không có tiền, nhìn xem, ở riêng mới bao lâu mà tất cả đứa nhỏ đều mặc đồ mới, còn nói nghèo khổ, ai tin? – Thì ra Từ thị lại gây chuyện, vừa vào cửa đã đá xéo nằm cũng trúng đạn mà.
- Nhà lão nhị có bản lĩnh thì đó là năng lực của người ta, ngươi có năng lực thì ngươi cũng làm được nhiều tiền, đừng đỏ mắt người khác, sẽ năng lực thì đừng ngồi đó mà lưỡi dài lười ngắn, nhìn không thấy sân nhà người ta đầy gà, đầy rau à. Ta vẫn nói một câu, ta không lén trợ cấp tiền gì cả. Hán Võ, ngươi đừng nói cái kiểu không biết đủ là gì, lúc ở riêng, ngươi là trưởng tử, cái gì ngươi cũng chọn trước, lão nhị và lão tam có nói năng gì đâu, ruộng nước ngươi lấy hai mẫu, mười lăm lượng bạc một mẫu, Hán Văn và Hán Ân chỉ có hai mẫu ruộng cạn chỉ có mười lượng bạc, nhà ngươi còn có hai mẫu cải dầu, tuy rằng ngươi cho ta mười cân dầu nhưng một mẫu cũng làm được sáu mươi cân dầu. Hôm nay Hán Văn và Hán Ân đưa cho ta một thạch lúa mạch, đó là mẫu sản lượng của một mẫu, ngươi suy nghĩ cho tốt đi, cha không hi vọng về sau còn nghe được những lời này. Cha chỉ có ba nhi tử mà cha cũng già rồi – Lưu lão gia tử càng nói càng thương cảm.
Lưu Hán Võ nghe xong nửa ngày không lên tiếng, mọi người đành phải giải tán, ai về nhà nấy, Lưu Hán Văn cùng Mẫn thị đi ra ngoài, Lưu Hoài Cẩn một tay dẫn Lưu Hoài An, một tay dắt Lưu Mẫn Hoan cùng ra ngoài.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng phải một đại thẩm hàng xóm, cười nói với Lưu Hán Văn:
- Lưu lão nhị đến đây đón lễ à? Phụ thân ngươi vừa giết heo, dẫn đứa nhỏ lại đây náo nhiệt hả?
Lưu Hán Văn nghe xong sửng sốt, căn bản không có nghe nói trong nhà giết heo chỉ đành hàm hồ lên tiếng. Lưu Mẫn Hoan nhớ đến lúc nãy tam thẩm Hà thị dường như do dự muốn nói gì đó, rốt cuộc lại không lên tiếng, xem ra là chuyện này, nàng cũng không nguyện ngậm bồ hòn, ỷ vào bản thân còn nhỏ hỏi:
- Phụ thân, tổ phụ giết heo sao? Sao lại không cho chúng ta chút thịt nào, không phải chúng ta tặng tổ phụ một thạch lúa mạch sao? Cũng không cho ít thịt ăn – Đến phiên đại thẩm sửng sốt lung tung nói vài câu rồi đi.
Trên đường về nhà, mọi người đều trầm mặc không nói gì, về nhà Mẫn thị liền giết một con gà, nhổ lông gà, con gà được hơn ba cân, trong nhà để lại một gà trống đạp mái, đều đã nhờ người thiến cả, thì ra chỗ này không thích ăn gà trống, nhất là nữ, nói ăn khô nóng đều thiến gà trống hết, cho giống thái giám, cái này gọi là hoạn kê.
Lưu Mẫn Hoan nhớ trước kia lão gia cũng làm như vậy, xem ra này tập tục này rất lâu đời. Trong nhà còn có hai mươi hoạn kê năm mươi con gà mái, Mẫn thị nói để nuôi thêm chút hoạn kê, vừa vặn đến tết thì bán, phải làm thêm cái chuồng gà. Lưu Hán Văn đồng ý hết đi qua nắm lấy tay của Mẫn thị.
- Trời ạ, trên tay ta còn dính lông gà mà. Sao thế? Có chuyện gì à? – Mẫn thị khó hiểu hỏi, đồng thời nhúng tay vào nước để rửa, cầm gà vào nhà, nói thật bà có thể đoán được phu quân đang cảm thấy có lỗi vì chuyện giết heo ở tổ gia, bà cũng không hơi sức đâu so đo, tự mình sống tốt cuộc sống của mình thì hơn.
Lưu Mẫn Hoan đem nước rửa gà, có máu loãng và lông gà đổ vào dưa hấu, bởi vì phân không đủ, nàng đem nước rửa rau, vo gạo tưới cho rau, mà mỗi lần rửa thịt rửa xương thì tưới cho dưa hấu, cảm giác vẫn hữu dụng. Dưa hấu đã lớn như trúng bồ câu, hơn tháng nửa là chín. Mà bí đỏ bí đao lớn bằng nắm tay rồi.
Cơm chiều ăn vào lúc ba bốn giờ, không ăn cơm trưa, bữa cơm này là bữa cơm phong phú nhất mà Lưu Mẫn Hoan ăn từ lúc xuyên không, đương nhiên cơm tất nhiên cũng phong phú, nhưng khi đó nhiều người, đến lúc Lưu Mẫn Hoan gắp thì không còn gì ngon nữa rồi, không giống mấy người nhà mình, có gà kho tàu, bún thịt, cà tím nướng, rau muống, dưa chuột xào trứng, hạt tiêu xào thịt, đậu đũa xào, khoai tây chiên, đương nhiên còn có nồi canh xương thơm ngon, Lưu Mẫn Hoan cao hứng nhất là trước khi cơm cũng ăn không đủ no, bây giờ nhà mình có thể ăn ngon.
Sau khi ăn xong, trời còn sớm, Lưu Hán Văn nói muốn vận động để tiêu cơm, dẫn cả nhà đi đào dương khoai, Mẫn thị đem một cái làn trúc nhỏ đặt trên đất, lấy quần áo cũ lót vào, ôm con út nằm vô đó chơi, mình thì cầm châm tuyến làm bộ đồ cho trượng phu. Ánh chiều tà dừng trên người Mẫn thị, phảng phất như quanh thân có một vầng sáng nhàn nhạt màu vàng, hình ảnh này rất quen thuộc làm tim Lưu Mẫn Hoan nhói đau.
Ngày kế, Lưu Mẫn Hoan ở nhà trông tiểu Mẫn Tú và tiểu Cẩn Du, Lưu Hán Văn và Mẫn thị đi nhổ đậu, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An lại đi học, đi học về lại xuống ruộng phụ giúp. Nhổ xong đậu thì xới đất, lại bắt đầu công việc, cỏ trong vườn đã mọc, nhổ xong thì đến nhổ cỏ cho lúa, Lưu Mẫn Hoan nghe nói lúa nước phải nhổ nhiều lần, mẫu đất trồng hoa màu phải cày, rồi lại gieo đậu, tóm lại, một phen bận rộn xuống dưới, ngày cũng nhanh chóng trôi qua.
Đảo mắt liền đến tháng năm, thời tiết càng ngày càng nóng, muỗi càng ngày càng nhiều, đây là điều Lưu Mẫn Hoan khó chịu, mỗi đêm Mẫn thị đều phải đốt một đống ngải thảo hần cửa, tiểu Cẩn Du và tiểu Mẫn Tú cũng biết đi, mỗi ngày chúng đều chơi trong thúng hoặc tấm trúc.
Trong nhà càng ngày càng tốt, Mẫn thị nói một tháng qua bán rau, dương khoai, gà và trứng là thu được ba mươi lượng, Mẫn thị đem đổi thành bạc hết, dương khoai thu hoạch hơn một ngàn cân, làm cả nhà cực kì vui vẻ, Mẫn thị đưa cho nhà mẹ đẻ một trăm cân, để lại cho nhà mình khoảng ba bốn trăm cân, còn lại bán hết. Lưu Mẫn Hoan đem dương khoai và dưa chuột đậu đũa trồng mới, bởi vì nhóm dưa chuột đậu đũa đầu tiên đã già, lần này chắc tầm tết Trung thu là bán được. Gà mái trong nhà đều có thể đẻ trứng, sau này Mẫn thị mua thêm năm mươi gà trống con, qua một tháng cũng lớn không ít.
Dưa hấu có quả cũng tầm mười cân, đầy đất, Lưu Mẫn Hoan không biết chin hay chưa, luôn thích lấy tay vỗ vỗ, nghe thanh âm một chút, muốn hái nhưng sợ chưa chin, rốt cuộc đợi đến ngày hai mươi lăm tháng năm, Lưu Mẫn Hoan vỗ vỗ dưa hấu, hái hai quả có tiếng kêu thanh nhất, bê đến bên cạnh giếng dùng nước giếng rửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.