Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 36:
Như Quỳnh
29/03/2024
Mẫn thị ánh mắt dịu dàng nhìn Lưu Mẫn Hoan mỉm cười tự hào nói:
- Mẫu thân, người cứ ăn thử đi, đây là do con bé trồng đó, nhờ con bé mà con kiếm được một khoảng đủ xây nhà rồi đó.
- Hả? – Nghe vậy, Thẩm thị kinh ngạc hỏi – Chuyện là sao?
Mẫn thị chậm rãi thuật lại chuyện Lưu Mẫn Hoan mua hạt giống, thu hoạch và bán dưa hấu, không nói kĩ với Thẩm thị chuyện thu được bao nhiêu tiền nhưng nhìn nét cười trên gương mặt của Mẫn thị, Thẩm thị đoán được chắc không ít, cũng cảm thấy thật lòng vui mừng cho nữ nhi, xem ra ngày tháng của nữ nhi sắp hết khổ rồi.
Mẫn Tiến ở bên cạnh nghe vậy cũng hào hứng:
- Vậy thì tốt quá, đệ cũng muốn trồng, đại tỉ, tỉ phu, cho đệ một ít hạt giống, dạy đệ cách trồng với.
- Ta không biết, đệ hỏi Hoan nhi đi, mọi việc đều do con bé làm – Lưu Hán Văn đáp lại.
Mẫn Tiến vui mừng ôm lấy Lưu Mẫn Hoan cọ nhẹ mũi vào mũi của nàng, hết lời khen ngợi:
- Cháu gái của ta thật là tài giỏi mà, con dạy cho cữu cữu đi.
- Dạ được, nhưng mà con muốn ăn điểm tâm – Lưu Mẫn Hoan nũng nịu đòi hỏi.
Mẫn Tiến không chút suy nghĩ gật đầu đồng ý:
- Được, đợi cữu cữu bán con mồi lấy tiền sẽ mua điểm tâm cho Hoan nhi của chúng ta có được không?
- Hoan nhi, không được nghịch ngợm, Mẫn Tiến, đệ đừng tốn tiền để cho ta mua cho con bé – Mẫn thị trừng mắt nhìn Lưu Mẫn Hoan khẽ mắng con bé.
Mẫn Tiến lại không để ý xua xua tay nói:
- Không sao, đệ làm cữu cữu mua cho cháu mình ít điểm tâm thì có sao chứ.
- Dạo này đệ săn được không ít con mồi sao? – Lưu Hán Văn chuyển chủ đề hỏi.
Ánh mắt của Mẫn Tiến sáng rỡ, vui mừng đáp lại:
- Đúng vậy, dạo này nông nhàn, đệ đi săn, may mắn thu không ít con mồi, định đưa đến nhà tỉ tỉ, không ngờ mọi người lại đến đây, chúng ta hôm nay ăn thịt gà rừng đi.
- Hoan hô – Lưu Mẫn Hoan như đứa trẻ vỗ tay vui mừng.
Từ lúc từ nhà ngoại về, tâm tình Mẫn thị luôn rất tốt, nhiều năm như vậy mới hiếu kính được một chút, không liên lụy đến tỉ đệ, rốt cuộc có thể để bọn họ yên tâm về mình.
Thời gian nhoáng một cái liền tới mùng năm tháng sáu, Chu chưởng quầy dẫn người đến thu mua dưa hấu lần ba, lần trước đến thì 18 văn 1 cân, lần này là 12 cân, lấy hơn ba ngàn cân, Lưu Mẫn Hoan đánh giá bán xong dưa hấu đợt nữa thì cũng còn không bao nhiêu.
Mẫn thị không cho bọn họ tiền thừa, nhưng tặng mỗi người mỗi quả, bốn người kia càng vừa lòng. Chu chưởng quầy còn bắt hơn mười hoạn kê, bảo là Đông gia nói gà bên ngoài bán mười lăm văn 1 cân, Đông gia ra giá mười tám văn, trứng gà thì cùng giá với bên ngoài, vì thế, Mẫn thị đem mấy trăm cái trứng gà bán hết.
Tiễn bước bọn họ, Mẫn thị cười tủm tỉm nói với Lưu Hàn Văn:
- Ta thật không ngờ nhờ sự tùy tâm của đứa nhỏ mà nửa năm chúng ta đã thoát khỏi nghèo khó, lúc này, ta rất yên lòng. Mùa thu sẽ xây căn nhà lớn, chàng cân nhắc xem nên làm nhà kiểu gì đi, chúng ta không thiếu tiền. Dưa hấu bán được hơn 100 lượng, lúc trước bán rau được 15 lượng – Mẫn thị cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Sau bữa cơm chiều, cả nhà cùng ngắm sao, nói về chuyện xây nhà, ngươi một lời ta một lời, Lưu Hán Văn và Mẫn thị cũng không giận, hỏi ai có ý kiến gì thì nói, bảo Lưu Hoài Cẩn lấy bút ghi lại.
Lưu Mẫn Hoan lên tiếng đầu tiên:
- Ta nói trước, ta muốn mình có một căn phòng riêng, muốn một cái giường lớn thật đẹp, còn muốn nệm thật dày, ta không muốn ngủ trên lớp rơm.
Lưu Hoài Cẩn lại yêu thích đọc sách ao ước:
- Ta muốn một cái thư phòng, ta muốn có 3 cái giá sách lớn, còn muốn mua những quyển sách ta thích.
Lưu Hoài An cũng nghĩ như Lưu Hoài Cẩn nói:
- Ta cũng muốn đọc sách, tan học trở về ta cũng muốn ở thư phòng học với đại ca. Ta cũng không muốn ngủ trên rơm.
Lưu Mẫn Hoan nghĩ nghĩ rồi lại nói:
- Ta còn muốn có phòng tắm, chúng ta làm một cái phòng tắm đi, ta muốn tắm trong thùng gỗ bự ơi là bự. Bây giờ chúng ta tắm rửa rất bất tiện, nhà mình mà xây thì tốt quá.
- Yêu cầu của Hoan nhi được lắm, ta cũng muốn việc này, tắm rửa phải thuận tiện, thoải mái, nhất là những nữ nhân như chúng ta – Mẫn thị đồng ý với Lưu Mẫn Hoan chuyện này.
Lưu Hán Văn lại nghĩ đến chuyện khác hỏi:
- Các ngươi không ai cảm thấy đi ngoài rất bất tiện sao?
- Thật ra ta đã sớm cảm thấy bất tiện, nhưng ngại không dám nói – Lưu Hoài Cẩn trả lời.
- Ta không muốn hầm cầu như bên lão phòng, sợ ngã xuống lắm – Lưu Mẫn Hoan rất sợ cái loại hầm cầu chỉ có hai tấm ván bắt ngang.
Mẫn thị cười nhìn nữ nhi hỏi:
- Vậy con có ý tưởng gì, ta biết con cổ quái nhất.
- Thật ra con suy nghĩ dã lâu, chúng ta làm một cái hố bên ngoài phòng tắm, làm bằng gỗ đi, người ngồi trong phòng tắm, giải quyết xong thì dùng nước tạt trôi ra ngoài hố, đúng, chỗ bồn cầu thì làm đáy dốc để dễ tạt ra, thấy sao? – Vẻ mặt của Lưu Mẫn Hoan đắc ý, viết “các người mau khen ta đi” làm cả nhà cười to.
Lưu Hoài Cẩn một phen ôm chầm lấy Lưu Mẫn Hoan, sờ sờ đầu nàng, nghiêm trang nói:
- Nhìn xem đây là muội muội của ai mà thông minh lanh lợi, giống hợp ca ca của nó.
- Ca ca, huynh đang khen muội hay khen chính huynh vậy, ta đã thấy da mặt mình dày, không ngờ huynh còn dày hơn – Lưu Mẫn Hoan ra vẻ bất mãn nói.
Lưu Hán Văn mở miệng đề nghị:
- Hoan nhi nói có lý, Cẩn nhi, con suy nghĩ kĩ rồi vẽ ra.
- Phụ thân, còn phải làm cái cửa sổ lớn hơn một chút, ánh sáng mới nhiều, nếu không thì phòng tốt om, các ca ca đọc sách rất bất tiện – Lưu Mẫn Hoan lại bỏ thêm một câu, nàng thật sự không thích căn phòng trước kia ở lão phòng, ngay cả cửa sổ cũng không có, tuy rằng phòng dùng tấm ván gỗ ngăn ra, tốt xấu cũng phải sáng sủa chút chứ, không hiểu sao Mẫn thị lại sinh hoạt hẳn mười năm ở đó.
Người một nhà, trong lòng khát khao cuộc sống tốt đẹp, tiếng nói tiếng cười bay xa thật xa.
Ngày hôm sau, Lưu Hán Văn đến lão phòng tặng dưa hấu, Mẫn thị bảo hắn nhân thể đi đặt làm một cái thùng đựng thóc, ai ngờ lúc hắn trở về thì sắc mặt có chút khó coi, nguyên lai Triệu thị nói Xuân Mai sắp sinh đứa nhỏ, muốn Lưu Hán Văn đi đưa bụng lễ, thuận tiện giúp nhà muội muội gặp lúa. Từ thị thì lại luôn hỏi Lưu Hán Văn là lấy dưa hấu ở đâu ra, khi nghe hắn nói tự trồng thì hỏi trồng bao nhiêu, bán bao nhiêu bạc, Lưu Hán Văn giấu giếm nói cũng không được nhiều.
Mẫn thị nghe vậy vô cùng bất mãn:
- Thì ra là việc này, đợi chúng ta gặt xong lúa thì ta sẽ đi một chuyến, việc này để nữ nhân đi, nào có nam nhân nào đi đưa loại lễ này. Lúc nào rảnh ta sẽ thương lượng với đại tẩu, mình không thể cho nhiều hơn nàng, bằng không nàng lại gây sự. Ta sẽ nói ngươi đang bận chuyện đồng áng ở nhà.
Ngày kế, Lưu Hán Văn, Mẫn thị dẫn theo hai nhi tử đi gặt lúa nước, lúc giữa trưa trở về nói với Lưu Mẫn Hoan rằng gặt lúa không mệt lắm, nhưng đập lúa mới mệt, Lưu Mẫn Hoan khó hiểu hỏi:
- Đập lúa thế nào?
Lưu Hoài Cẩn giải thích với Lưu Mẫn Hoan, thì ra là lấy một cái thùng gỗ đáy dốc từ trên miệng thùng, người ta cầm một bó rơm, dùng sức đập vào thùng, đập cho lúa rơi xuống hết, đây là một công việc bằng sức lực.
- Mẫu thân, người cứ ăn thử đi, đây là do con bé trồng đó, nhờ con bé mà con kiếm được một khoảng đủ xây nhà rồi đó.
- Hả? – Nghe vậy, Thẩm thị kinh ngạc hỏi – Chuyện là sao?
Mẫn thị chậm rãi thuật lại chuyện Lưu Mẫn Hoan mua hạt giống, thu hoạch và bán dưa hấu, không nói kĩ với Thẩm thị chuyện thu được bao nhiêu tiền nhưng nhìn nét cười trên gương mặt của Mẫn thị, Thẩm thị đoán được chắc không ít, cũng cảm thấy thật lòng vui mừng cho nữ nhi, xem ra ngày tháng của nữ nhi sắp hết khổ rồi.
Mẫn Tiến ở bên cạnh nghe vậy cũng hào hứng:
- Vậy thì tốt quá, đệ cũng muốn trồng, đại tỉ, tỉ phu, cho đệ một ít hạt giống, dạy đệ cách trồng với.
- Ta không biết, đệ hỏi Hoan nhi đi, mọi việc đều do con bé làm – Lưu Hán Văn đáp lại.
Mẫn Tiến vui mừng ôm lấy Lưu Mẫn Hoan cọ nhẹ mũi vào mũi của nàng, hết lời khen ngợi:
- Cháu gái của ta thật là tài giỏi mà, con dạy cho cữu cữu đi.
- Dạ được, nhưng mà con muốn ăn điểm tâm – Lưu Mẫn Hoan nũng nịu đòi hỏi.
Mẫn Tiến không chút suy nghĩ gật đầu đồng ý:
- Được, đợi cữu cữu bán con mồi lấy tiền sẽ mua điểm tâm cho Hoan nhi của chúng ta có được không?
- Hoan nhi, không được nghịch ngợm, Mẫn Tiến, đệ đừng tốn tiền để cho ta mua cho con bé – Mẫn thị trừng mắt nhìn Lưu Mẫn Hoan khẽ mắng con bé.
Mẫn Tiến lại không để ý xua xua tay nói:
- Không sao, đệ làm cữu cữu mua cho cháu mình ít điểm tâm thì có sao chứ.
- Dạo này đệ săn được không ít con mồi sao? – Lưu Hán Văn chuyển chủ đề hỏi.
Ánh mắt của Mẫn Tiến sáng rỡ, vui mừng đáp lại:
- Đúng vậy, dạo này nông nhàn, đệ đi săn, may mắn thu không ít con mồi, định đưa đến nhà tỉ tỉ, không ngờ mọi người lại đến đây, chúng ta hôm nay ăn thịt gà rừng đi.
- Hoan hô – Lưu Mẫn Hoan như đứa trẻ vỗ tay vui mừng.
Từ lúc từ nhà ngoại về, tâm tình Mẫn thị luôn rất tốt, nhiều năm như vậy mới hiếu kính được một chút, không liên lụy đến tỉ đệ, rốt cuộc có thể để bọn họ yên tâm về mình.
Thời gian nhoáng một cái liền tới mùng năm tháng sáu, Chu chưởng quầy dẫn người đến thu mua dưa hấu lần ba, lần trước đến thì 18 văn 1 cân, lần này là 12 cân, lấy hơn ba ngàn cân, Lưu Mẫn Hoan đánh giá bán xong dưa hấu đợt nữa thì cũng còn không bao nhiêu.
Mẫn thị không cho bọn họ tiền thừa, nhưng tặng mỗi người mỗi quả, bốn người kia càng vừa lòng. Chu chưởng quầy còn bắt hơn mười hoạn kê, bảo là Đông gia nói gà bên ngoài bán mười lăm văn 1 cân, Đông gia ra giá mười tám văn, trứng gà thì cùng giá với bên ngoài, vì thế, Mẫn thị đem mấy trăm cái trứng gà bán hết.
Tiễn bước bọn họ, Mẫn thị cười tủm tỉm nói với Lưu Hàn Văn:
- Ta thật không ngờ nhờ sự tùy tâm của đứa nhỏ mà nửa năm chúng ta đã thoát khỏi nghèo khó, lúc này, ta rất yên lòng. Mùa thu sẽ xây căn nhà lớn, chàng cân nhắc xem nên làm nhà kiểu gì đi, chúng ta không thiếu tiền. Dưa hấu bán được hơn 100 lượng, lúc trước bán rau được 15 lượng – Mẫn thị cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Sau bữa cơm chiều, cả nhà cùng ngắm sao, nói về chuyện xây nhà, ngươi một lời ta một lời, Lưu Hán Văn và Mẫn thị cũng không giận, hỏi ai có ý kiến gì thì nói, bảo Lưu Hoài Cẩn lấy bút ghi lại.
Lưu Mẫn Hoan lên tiếng đầu tiên:
- Ta nói trước, ta muốn mình có một căn phòng riêng, muốn một cái giường lớn thật đẹp, còn muốn nệm thật dày, ta không muốn ngủ trên lớp rơm.
Lưu Hoài Cẩn lại yêu thích đọc sách ao ước:
- Ta muốn một cái thư phòng, ta muốn có 3 cái giá sách lớn, còn muốn mua những quyển sách ta thích.
Lưu Hoài An cũng nghĩ như Lưu Hoài Cẩn nói:
- Ta cũng muốn đọc sách, tan học trở về ta cũng muốn ở thư phòng học với đại ca. Ta cũng không muốn ngủ trên rơm.
Lưu Mẫn Hoan nghĩ nghĩ rồi lại nói:
- Ta còn muốn có phòng tắm, chúng ta làm một cái phòng tắm đi, ta muốn tắm trong thùng gỗ bự ơi là bự. Bây giờ chúng ta tắm rửa rất bất tiện, nhà mình mà xây thì tốt quá.
- Yêu cầu của Hoan nhi được lắm, ta cũng muốn việc này, tắm rửa phải thuận tiện, thoải mái, nhất là những nữ nhân như chúng ta – Mẫn thị đồng ý với Lưu Mẫn Hoan chuyện này.
Lưu Hán Văn lại nghĩ đến chuyện khác hỏi:
- Các ngươi không ai cảm thấy đi ngoài rất bất tiện sao?
- Thật ra ta đã sớm cảm thấy bất tiện, nhưng ngại không dám nói – Lưu Hoài Cẩn trả lời.
- Ta không muốn hầm cầu như bên lão phòng, sợ ngã xuống lắm – Lưu Mẫn Hoan rất sợ cái loại hầm cầu chỉ có hai tấm ván bắt ngang.
Mẫn thị cười nhìn nữ nhi hỏi:
- Vậy con có ý tưởng gì, ta biết con cổ quái nhất.
- Thật ra con suy nghĩ dã lâu, chúng ta làm một cái hố bên ngoài phòng tắm, làm bằng gỗ đi, người ngồi trong phòng tắm, giải quyết xong thì dùng nước tạt trôi ra ngoài hố, đúng, chỗ bồn cầu thì làm đáy dốc để dễ tạt ra, thấy sao? – Vẻ mặt của Lưu Mẫn Hoan đắc ý, viết “các người mau khen ta đi” làm cả nhà cười to.
Lưu Hoài Cẩn một phen ôm chầm lấy Lưu Mẫn Hoan, sờ sờ đầu nàng, nghiêm trang nói:
- Nhìn xem đây là muội muội của ai mà thông minh lanh lợi, giống hợp ca ca của nó.
- Ca ca, huynh đang khen muội hay khen chính huynh vậy, ta đã thấy da mặt mình dày, không ngờ huynh còn dày hơn – Lưu Mẫn Hoan ra vẻ bất mãn nói.
Lưu Hán Văn mở miệng đề nghị:
- Hoan nhi nói có lý, Cẩn nhi, con suy nghĩ kĩ rồi vẽ ra.
- Phụ thân, còn phải làm cái cửa sổ lớn hơn một chút, ánh sáng mới nhiều, nếu không thì phòng tốt om, các ca ca đọc sách rất bất tiện – Lưu Mẫn Hoan lại bỏ thêm một câu, nàng thật sự không thích căn phòng trước kia ở lão phòng, ngay cả cửa sổ cũng không có, tuy rằng phòng dùng tấm ván gỗ ngăn ra, tốt xấu cũng phải sáng sủa chút chứ, không hiểu sao Mẫn thị lại sinh hoạt hẳn mười năm ở đó.
Người một nhà, trong lòng khát khao cuộc sống tốt đẹp, tiếng nói tiếng cười bay xa thật xa.
Ngày hôm sau, Lưu Hán Văn đến lão phòng tặng dưa hấu, Mẫn thị bảo hắn nhân thể đi đặt làm một cái thùng đựng thóc, ai ngờ lúc hắn trở về thì sắc mặt có chút khó coi, nguyên lai Triệu thị nói Xuân Mai sắp sinh đứa nhỏ, muốn Lưu Hán Văn đi đưa bụng lễ, thuận tiện giúp nhà muội muội gặp lúa. Từ thị thì lại luôn hỏi Lưu Hán Văn là lấy dưa hấu ở đâu ra, khi nghe hắn nói tự trồng thì hỏi trồng bao nhiêu, bán bao nhiêu bạc, Lưu Hán Văn giấu giếm nói cũng không được nhiều.
Mẫn thị nghe vậy vô cùng bất mãn:
- Thì ra là việc này, đợi chúng ta gặt xong lúa thì ta sẽ đi một chuyến, việc này để nữ nhân đi, nào có nam nhân nào đi đưa loại lễ này. Lúc nào rảnh ta sẽ thương lượng với đại tẩu, mình không thể cho nhiều hơn nàng, bằng không nàng lại gây sự. Ta sẽ nói ngươi đang bận chuyện đồng áng ở nhà.
Ngày kế, Lưu Hán Văn, Mẫn thị dẫn theo hai nhi tử đi gặt lúa nước, lúc giữa trưa trở về nói với Lưu Mẫn Hoan rằng gặt lúa không mệt lắm, nhưng đập lúa mới mệt, Lưu Mẫn Hoan khó hiểu hỏi:
- Đập lúa thế nào?
Lưu Hoài Cẩn giải thích với Lưu Mẫn Hoan, thì ra là lấy một cái thùng gỗ đáy dốc từ trên miệng thùng, người ta cầm một bó rơm, dùng sức đập vào thùng, đập cho lúa rơi xuống hết, đây là một công việc bằng sức lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.