Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 38:
Như Quỳnh
15/08/2024
Mẫn thị vẫn không kìm được bất mãn nói tiếp:
- Chàng nói lần này nên cho cái gì, lần trước mẫu thân chàng bảo cho ít, ta nói không thể cho hơn đại tẩu được, chàng thấy hợp lí không? Vả lại, mười năm này nhà hắn có cho chúng ta thứ gì chứ.
- Đúng là không thể qua mặt đại ca, đại ca là người sĩ diện, nàng vẫn là đến gặp đại tẩu thương lượng đi, hai ngày nữa là phải đưa lễ rồi, còn phải phiền nàng vất vả đi một chuyến – Lưu Hán Văn cũng đồng ý với Mẫn thị.
Buổi chiều, Mẫn thị đến lão phòng tìm Từ thị, Từ thị tức giận hơn Mẫn thị nhiều, mắng mỏ chưa thấy ai vòi tiền một cách trắng trợn như vậy, sinh một đứa trẻ ít ngày muốn người ta tặng bốn lần lễ mà cơm cũng chưa ăn. Hai người thương lượng, kết quả là một lễ thì cho mười cái trứng gà, một cân thịt, cho nên ba cái lễ hết ba mươi trứng gà và ba cân thịt, Từ thị đau lòng hơn 80 văn tiền. Từ thị nói:
- Đệ muội, nếu không thì các ngươi dẫn cả nhà đi ăn sạch nhà hắn, làm hắn đau lòng, đại ca ngươi có ở nhà mà, ta cũng bảo hắn đi luôn.
Mẫn thị lại từ chối:
- Nhà của ta nhiều đứa nhỏ, đi lại phiền toái, không dẫn theo, nếu không ta dẫn Hoan nhi đi để Mẫn Hồng có người làm bạn. Đại tẩu, ngươi nói xem lần này mẫu thân có nói gì? – Nàng vẫn lo Triệu thị chê ít.
- Không đâu, ngày mai có phụ thân ở nhà, đại ca ngươi cũng ở, phụ thân cũng chướng mắt con rể bày trò, không có tiền đừng sĩ diện mời rượu, đừng thu quà lễ – Từ thị cực kì tin tưởng lần này Triệu thị sẽ không sinh sự.
Mẫn thị rời khỏi nhà tổ, lại ghé qua đông phòng, nói một tiếng với Hà thị:
- Đệ muội, ta với đại tẩu đã thương lượng chuyện ngày mai, kết quả là một lễ thì cho mười cái trứng gà, một cân thịt, cho nên ba cái lễ hết ba mươi trứng gà và ba cân thịt.
- Dạ muội biết rồi, đa tạ nhị tẩu – Vẻ mặt của Hà thị hơi sững lại đôi chút, ánh mắt lóe qua chút lo lắng.
Mẫn thị tâm tư tinh tế lập tức phát hiện Hà thị đang lo lắng, quan tâm hỏi:
- Sao thế? Không đủ tiền?
Hà thị thở dài thườn thượt không giấu diếm nói:
- Lần trước đưa lễ đã vơ vét hết trứng và tiền trong nhà, cách mấy ngày lại phải đưa lễ, còn là ba phần lễ, muội sợ rằng…
Hà thị không nói hết câu nhưng Mẫn thị vẫn hiểu được, từ trong tay áo lấy ra 80 văn tiền đưa cho Hà thị nói:
- Dạo này ta và nhị ca muội kiếm được ít tiền, muội cầm trước, khi nào có thì trả lại.
Hà thị kinh hãi vội vàng đưa lại tiền cho Mẫn thị xua tay từ chối:
- Không, không được đâu, tiền nhị ca và nhị tẩu kiếm không dễ, trong nhà lại nhiều người, tiền này muội không nhận được. Còn tiền lễ muội tìm người mượn một ít, trong nhà chỉ có hai miệng ăn, muội và Hán Ân chăm chỉ chút rất nhanh có thể trả lại.
Mẫn thị vẫn nhét tiền vào tay của Hà thị kiên quyết nói:
- Mượn của người ngoài chẳng bằng mượn của chúng ta, dạo này nhà ta bán không ít rau dưa kiếm được tiền, muội đừng lo lắng. Đúng rồi, ngày mai muội lại đến nhà ta một chuyến, ta đưa cho muội một ít hạt giống dưa hấu, thứ này kiếm tiền nhưng mà…
- Nhưng mà gì nhị tẩu? – Hà thị khó hiểu.
Mẫn thị nhìn quanh một vòng thở dài nói:
- Chỗ này của muội không có chỗ trồng.
- Không sao, bên nhà mẹ đẻ muội có chỗ, muội có thể trồng ở đó – Nghe đến có cách kiếm tiền, Hà thị hai mắt sáng rỡ.
- Được, ngày mai muội đến chỗ ta một chuyến – Mẫn thị cũng thấy cách này khá tốt, nói thêm vài câu thì đứng dậy rời khỏi.
Hà thị nhìn bóng lưng của Mẫn thị lại nhìn tiền cầm trong tay bỗng trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp mang theo hi vọng.
Mẫn thị về nhà báo cho Lưu Mẫn Hoan biết sẽ mang nàng đi Yến thôn, Lưu Mẫn Hoan vạn phần không muốn, chối đến chối đi, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An phải đến trường, vẫn là để Lưu Mẫn Hoan đi làm bạn với Lưu Mẫn Hồng hợp lí nhất. Nhưng Lưu Mẫn Hồng có thân thiết gì với Lưu Mẫn Hoan đâu, bạn gì cơ?
Trưa hôm đó, Lưu Hán Ân đi làm ruộng về, Hà thị liền nói với hắn chuyện Mẫn thị cho mượn tiền và chuyện lấy hạt giống dưa hấu trồng ở nhà mẹ đẻ, Lưu Hán Ân trong lòng cảm kích thở dài nói:
- Nhị tẩu đã đưa cho mượn thì chúng ta cứ lấy đi, đợi có tiền chúng ta lại trả cho bọn họ, trước giờ nhị ca và nhị tẩu đều trọng tình – Nghĩ đến phụ mẫu thiên vị, hắn chỉ bất đắc dĩ thở dài – Chiều mai ta cùng nàng về nhà mẹ đẻ, nhanh chóng trồng dưa hấu, ta nghĩ nhị tẩu sẽ không hại chúng ta.
Hà thị mỉm cười gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lưu Mẫn Hoan và mẫu thân đến lão phòng, Triệu thị nhìn mấy thứ trong rổ Mẫn thị liền nói với lão gia tử:
- Lão nhân à, ngươi đi bắt hai con gà mái, ta thương cho nữ nhi ruột thịt của ta, trông chờ gì ở người khác, e là Xuân Hoa ngay cả trứng gà cũng không có mà ăn.
- Mẫu thân, lời này ta không thích nghe. Mấy ngày hôm trước, ta cùng hai đệ muội mới tặng 60 quả trứng gà đi qua, sao mà không có để ăn? Mới vài ngày, chúng ta lại đem 90 trứng gà. Hai lần ba nhà đã cho 150 cái, hai nhà bỏ thêm 9 cân thịt. Từng này còn chưa đủ à? Năm ngoái ta và đệ muội ở cữ, có ăn được gì tươi ngon, trứng gà thì chỉ ăn vỏn vẹn 20 quả – Từ thị bác bỏ.
Lưu Mẫn Hoan thật sự muốn nhìn trời xem thử hôm nay mặt trời có mọc đằng tây không, Từ thị lại nói chuyện thay Mẫn thị. Mấy năm nay, Mẫn thị chịu mệt nhọc, Triệu thị cũng không thèm để ý, cũng phải có người làm bà tỉnh táo ra.
- Ngại ít, ngại ít thì bán nhà cho hắn luôn đi, một bữa cơm mà phải bỏ ra 89 văn, lễ này không nhẹ. Để xem hôm nay ta đi nhìn cái bàn tiệc nhận ba lễ của hắn thế nào. Nói ra ngoài chỉ sợ làm người ta giật mình, ta là đại ca nàng, có lúc nào nàng cho ta cái gì đáng giá một đồng không? – Lưu Hán Võ lên tiếng, hắn nói chuyện mạnh mẽ hơn Lưu Hán Văn rất rất nhiều.
Lưu lão gia tử nghe con cả nói xong, không phản bác, xem ra cũng tán thành, quả thật lần này Bàng Hồng rất quá đáng, đắc tội không ít người trong nhà.
Đến nhà Lưu Xuân Hoa, Triệu thị vội vàng vào phòng nhìn tiểu ngoại tôn, Lưu Mẫn Hoan cực kì tức giận, không phải nói nữ tử cổ đại đều coi trọng chuyện nối dõi tông đường sao? Sao Triệu thị lại đối xử với tôn tử của minh lạnh nhạt, đương nhiên là trừ Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài Công mới sinh ra.
Vài nữ quyến cũng đi theo vào, Lưu Mẫn Hoan sợ mùi trong phòng liền ra ngoài, thấy Đại Cẩu Tử vẫy tay, nàng đi đến nghe hắn nói:
- Sao ngươi lại tới nữa, ngươi là đồ tham ăn, lại đây để ăn cơm nhà ta.
Lưu Mẫn Hoan khó thở, không muốn tranh chấp, ai ngờ Đại Cẩu Tử còn nói:
- Đồ tham ăn, lát nữa ngươi cấm được cướp thịt, nghe rõ chưa?
Lưu Mẫn Hoan không thể nhịn được nữa nói:
- Con mắt nào của ngươi thấy ta cướp thịt chưa, chúng ta là đến đưa lễ, không phải loại ăn cơm không trả tiền, mà cơm nhà ngươi làm, ta chẳng muốn ăn.
- Hừ, nói thật dễ nghe, nhà ngươi nghèo như vậy, ngươi ở nhà còn không được ngồi vào bàn ăn, phụ thân mẫu thân ta nói lương thực nhà ngoại tổ mẫu đều đưa đến nhà chúng ta, cho nên các ngươi phải chịu đói. Lần trước ngươi tới nhà ta, ăn cơm trắng thôi mà đã ăn ngon lành đến vậy – Đại Cẩu Tử mỉa mai.
- Cơm trắng ngon lắm á, ta thấy các ngươi tranh giành đồ ăn, sợ làm bẩn đồ của ta nên mới né tránh – Lưu Mẫn Hoan đáp trả, nói xong cũng lười quan tâm hắn, tỉ đây là người lớn, không chấp con nít.
Bàng Hồng làm tiệc rượu cũng không có mấy bàn, thật ra thì phải nói là gia yến, thân thích nhà hắn hai bàn, bên Lưu Mẫn Hoan ba bàn, mấy đứa nhỏ Bàng gia không có ngồi vào bàn, Triệu thị bảo là đều là người trong nhà, cứ ngồi đi, vốn Lưu Mẫn Hoan còn tưởng rằng có thể ăn cơm yên ổn, thế mà không được.
- Chàng nói lần này nên cho cái gì, lần trước mẫu thân chàng bảo cho ít, ta nói không thể cho hơn đại tẩu được, chàng thấy hợp lí không? Vả lại, mười năm này nhà hắn có cho chúng ta thứ gì chứ.
- Đúng là không thể qua mặt đại ca, đại ca là người sĩ diện, nàng vẫn là đến gặp đại tẩu thương lượng đi, hai ngày nữa là phải đưa lễ rồi, còn phải phiền nàng vất vả đi một chuyến – Lưu Hán Văn cũng đồng ý với Mẫn thị.
Buổi chiều, Mẫn thị đến lão phòng tìm Từ thị, Từ thị tức giận hơn Mẫn thị nhiều, mắng mỏ chưa thấy ai vòi tiền một cách trắng trợn như vậy, sinh một đứa trẻ ít ngày muốn người ta tặng bốn lần lễ mà cơm cũng chưa ăn. Hai người thương lượng, kết quả là một lễ thì cho mười cái trứng gà, một cân thịt, cho nên ba cái lễ hết ba mươi trứng gà và ba cân thịt, Từ thị đau lòng hơn 80 văn tiền. Từ thị nói:
- Đệ muội, nếu không thì các ngươi dẫn cả nhà đi ăn sạch nhà hắn, làm hắn đau lòng, đại ca ngươi có ở nhà mà, ta cũng bảo hắn đi luôn.
Mẫn thị lại từ chối:
- Nhà của ta nhiều đứa nhỏ, đi lại phiền toái, không dẫn theo, nếu không ta dẫn Hoan nhi đi để Mẫn Hồng có người làm bạn. Đại tẩu, ngươi nói xem lần này mẫu thân có nói gì? – Nàng vẫn lo Triệu thị chê ít.
- Không đâu, ngày mai có phụ thân ở nhà, đại ca ngươi cũng ở, phụ thân cũng chướng mắt con rể bày trò, không có tiền đừng sĩ diện mời rượu, đừng thu quà lễ – Từ thị cực kì tin tưởng lần này Triệu thị sẽ không sinh sự.
Mẫn thị rời khỏi nhà tổ, lại ghé qua đông phòng, nói một tiếng với Hà thị:
- Đệ muội, ta với đại tẩu đã thương lượng chuyện ngày mai, kết quả là một lễ thì cho mười cái trứng gà, một cân thịt, cho nên ba cái lễ hết ba mươi trứng gà và ba cân thịt.
- Dạ muội biết rồi, đa tạ nhị tẩu – Vẻ mặt của Hà thị hơi sững lại đôi chút, ánh mắt lóe qua chút lo lắng.
Mẫn thị tâm tư tinh tế lập tức phát hiện Hà thị đang lo lắng, quan tâm hỏi:
- Sao thế? Không đủ tiền?
Hà thị thở dài thườn thượt không giấu diếm nói:
- Lần trước đưa lễ đã vơ vét hết trứng và tiền trong nhà, cách mấy ngày lại phải đưa lễ, còn là ba phần lễ, muội sợ rằng…
Hà thị không nói hết câu nhưng Mẫn thị vẫn hiểu được, từ trong tay áo lấy ra 80 văn tiền đưa cho Hà thị nói:
- Dạo này ta và nhị ca muội kiếm được ít tiền, muội cầm trước, khi nào có thì trả lại.
Hà thị kinh hãi vội vàng đưa lại tiền cho Mẫn thị xua tay từ chối:
- Không, không được đâu, tiền nhị ca và nhị tẩu kiếm không dễ, trong nhà lại nhiều người, tiền này muội không nhận được. Còn tiền lễ muội tìm người mượn một ít, trong nhà chỉ có hai miệng ăn, muội và Hán Ân chăm chỉ chút rất nhanh có thể trả lại.
Mẫn thị vẫn nhét tiền vào tay của Hà thị kiên quyết nói:
- Mượn của người ngoài chẳng bằng mượn của chúng ta, dạo này nhà ta bán không ít rau dưa kiếm được tiền, muội đừng lo lắng. Đúng rồi, ngày mai muội lại đến nhà ta một chuyến, ta đưa cho muội một ít hạt giống dưa hấu, thứ này kiếm tiền nhưng mà…
- Nhưng mà gì nhị tẩu? – Hà thị khó hiểu.
Mẫn thị nhìn quanh một vòng thở dài nói:
- Chỗ này của muội không có chỗ trồng.
- Không sao, bên nhà mẹ đẻ muội có chỗ, muội có thể trồng ở đó – Nghe đến có cách kiếm tiền, Hà thị hai mắt sáng rỡ.
- Được, ngày mai muội đến chỗ ta một chuyến – Mẫn thị cũng thấy cách này khá tốt, nói thêm vài câu thì đứng dậy rời khỏi.
Hà thị nhìn bóng lưng của Mẫn thị lại nhìn tiền cầm trong tay bỗng trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp mang theo hi vọng.
Mẫn thị về nhà báo cho Lưu Mẫn Hoan biết sẽ mang nàng đi Yến thôn, Lưu Mẫn Hoan vạn phần không muốn, chối đến chối đi, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An phải đến trường, vẫn là để Lưu Mẫn Hoan đi làm bạn với Lưu Mẫn Hồng hợp lí nhất. Nhưng Lưu Mẫn Hồng có thân thiết gì với Lưu Mẫn Hoan đâu, bạn gì cơ?
Trưa hôm đó, Lưu Hán Ân đi làm ruộng về, Hà thị liền nói với hắn chuyện Mẫn thị cho mượn tiền và chuyện lấy hạt giống dưa hấu trồng ở nhà mẹ đẻ, Lưu Hán Ân trong lòng cảm kích thở dài nói:
- Nhị tẩu đã đưa cho mượn thì chúng ta cứ lấy đi, đợi có tiền chúng ta lại trả cho bọn họ, trước giờ nhị ca và nhị tẩu đều trọng tình – Nghĩ đến phụ mẫu thiên vị, hắn chỉ bất đắc dĩ thở dài – Chiều mai ta cùng nàng về nhà mẹ đẻ, nhanh chóng trồng dưa hấu, ta nghĩ nhị tẩu sẽ không hại chúng ta.
Hà thị mỉm cười gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lưu Mẫn Hoan và mẫu thân đến lão phòng, Triệu thị nhìn mấy thứ trong rổ Mẫn thị liền nói với lão gia tử:
- Lão nhân à, ngươi đi bắt hai con gà mái, ta thương cho nữ nhi ruột thịt của ta, trông chờ gì ở người khác, e là Xuân Hoa ngay cả trứng gà cũng không có mà ăn.
- Mẫu thân, lời này ta không thích nghe. Mấy ngày hôm trước, ta cùng hai đệ muội mới tặng 60 quả trứng gà đi qua, sao mà không có để ăn? Mới vài ngày, chúng ta lại đem 90 trứng gà. Hai lần ba nhà đã cho 150 cái, hai nhà bỏ thêm 9 cân thịt. Từng này còn chưa đủ à? Năm ngoái ta và đệ muội ở cữ, có ăn được gì tươi ngon, trứng gà thì chỉ ăn vỏn vẹn 20 quả – Từ thị bác bỏ.
Lưu Mẫn Hoan thật sự muốn nhìn trời xem thử hôm nay mặt trời có mọc đằng tây không, Từ thị lại nói chuyện thay Mẫn thị. Mấy năm nay, Mẫn thị chịu mệt nhọc, Triệu thị cũng không thèm để ý, cũng phải có người làm bà tỉnh táo ra.
- Ngại ít, ngại ít thì bán nhà cho hắn luôn đi, một bữa cơm mà phải bỏ ra 89 văn, lễ này không nhẹ. Để xem hôm nay ta đi nhìn cái bàn tiệc nhận ba lễ của hắn thế nào. Nói ra ngoài chỉ sợ làm người ta giật mình, ta là đại ca nàng, có lúc nào nàng cho ta cái gì đáng giá một đồng không? – Lưu Hán Võ lên tiếng, hắn nói chuyện mạnh mẽ hơn Lưu Hán Văn rất rất nhiều.
Lưu lão gia tử nghe con cả nói xong, không phản bác, xem ra cũng tán thành, quả thật lần này Bàng Hồng rất quá đáng, đắc tội không ít người trong nhà.
Đến nhà Lưu Xuân Hoa, Triệu thị vội vàng vào phòng nhìn tiểu ngoại tôn, Lưu Mẫn Hoan cực kì tức giận, không phải nói nữ tử cổ đại đều coi trọng chuyện nối dõi tông đường sao? Sao Triệu thị lại đối xử với tôn tử của minh lạnh nhạt, đương nhiên là trừ Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài Công mới sinh ra.
Vài nữ quyến cũng đi theo vào, Lưu Mẫn Hoan sợ mùi trong phòng liền ra ngoài, thấy Đại Cẩu Tử vẫy tay, nàng đi đến nghe hắn nói:
- Sao ngươi lại tới nữa, ngươi là đồ tham ăn, lại đây để ăn cơm nhà ta.
Lưu Mẫn Hoan khó thở, không muốn tranh chấp, ai ngờ Đại Cẩu Tử còn nói:
- Đồ tham ăn, lát nữa ngươi cấm được cướp thịt, nghe rõ chưa?
Lưu Mẫn Hoan không thể nhịn được nữa nói:
- Con mắt nào của ngươi thấy ta cướp thịt chưa, chúng ta là đến đưa lễ, không phải loại ăn cơm không trả tiền, mà cơm nhà ngươi làm, ta chẳng muốn ăn.
- Hừ, nói thật dễ nghe, nhà ngươi nghèo như vậy, ngươi ở nhà còn không được ngồi vào bàn ăn, phụ thân mẫu thân ta nói lương thực nhà ngoại tổ mẫu đều đưa đến nhà chúng ta, cho nên các ngươi phải chịu đói. Lần trước ngươi tới nhà ta, ăn cơm trắng thôi mà đã ăn ngon lành đến vậy – Đại Cẩu Tử mỉa mai.
- Cơm trắng ngon lắm á, ta thấy các ngươi tranh giành đồ ăn, sợ làm bẩn đồ của ta nên mới né tránh – Lưu Mẫn Hoan đáp trả, nói xong cũng lười quan tâm hắn, tỉ đây là người lớn, không chấp con nít.
Bàng Hồng làm tiệc rượu cũng không có mấy bàn, thật ra thì phải nói là gia yến, thân thích nhà hắn hai bàn, bên Lưu Mẫn Hoan ba bàn, mấy đứa nhỏ Bàng gia không có ngồi vào bàn, Triệu thị bảo là đều là người trong nhà, cứ ngồi đi, vốn Lưu Mẫn Hoan còn tưởng rằng có thể ăn cơm yên ổn, thế mà không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.