Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái
Chương 12: Lần Đầu Tới Cửa 2
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
08/01/2022
"Nghe bà ngoại nó nói." Đầu tiên, Chung Kiến Quốc là bị lời nói của đứa con nhỏ làm cho gây người, anh suy nghĩ cẩn thận một hồi, " Trước kia, mẹ vợ em ở Thân Thành, có làm bảo mẫu mấy năm cho một nhà, em đoán là bà ấy nói đến chuyện để cho người ta làm bảo mẫu ngay trước mặt đứa trẻ, có phải hay không?" Anh cúi đầu hỏi con trai lớn.
Đứa nhỏ mân mân khoé miệng, gật đầu, lập tức nó lại hỏi: "Không được sao? Vậy chúng ta cho cô ta thêm nhiều tiền hơn là được."
"Bảo mẫu không thể tận tâm như mẹ kế được." Trong đầu chị dâu Chung nghĩ, cha của cháu cứ ba ngày năm ngày thì ra biển, mỗi lần đi không phải mười ngày nửa tháng thì đều không về được, cô gái Tống gia gả cho ba cháu chính là đi làm bảo mẫu cho ba người các cháu, còn không cần trả tiền lương, " Làm bảo mẫu thì ngày lễ ngày tết phải về nhà, không muốn làm có thể trực tiếp đi, còn mẹ kế có muốn đi cũng không được, nhất định phải trông nom cho ba đưá các cháu."
Đứa trẻ theo bản năng mà nhìn về phía nam một cái: " Bà nội cũng là mẹ kế, chị nói bà nội rất xấu!"
Chị dâu Chung chuyển hướng về phía con gái cả, liền bừng tỉnh đại ngộ: " Mẹ nói đứa nhỏ này làm sao mà đột nhiên không cần mẹ kế, mấy ngày trước còn hỏi mẹ kế có dáng dấp ra sao, thì ra là như vậy, là do nha đầu con ở bên cạnh nói bậy nói bạ với nó."
"Con không nói bậy. Lời của ba và mẹ con đều nghe thấy rồi, người phụ nữ đó là thân thích của bà nội, nhất định sẽ xấu xa như bà nội vậy. Chú hai, chú không thể cưới người phụ nữ xấu xa đó."
Chung Kiến Quốc từ trên đường về cũng một mực lo lắng Tống Chiêu Đệ không an phận giống như dì họ Triệu Ngân của cô, chứ anh cũng không nghĩ tới mình còn chưa có đi tới Tống gia, trong nhà mình đã bị loạn trước : "Nếu thật sự cô ấy và bà nội của cháu giống nhau, chú sẽ không cưới cô ấy."
"Chú có thể nhìn ra được sao? Ba cháu nói lúc bà nội vừa gả cho ông nội thì đối xử với chú và ba rất là tốt, nhưng đó là do bà nội giả vờ mà thôi ."
Chung Kiến Quốc muốn cười: " Năm nay chú đã 30 tuổi, không phải mười hai tuổi, có thể nhận biết được người tốt kẻ xấu. Nếu như đến điểm này chú cũng không nhìn ra được, làm sao chú có thể mang binh đi đánh trận?" Sau đó anh nhìn về phía con trai lớn, "Con có tim ba hay không?"
Đứa nhỏ muốn nói là không tin, lời mới đến khóe miệng lại nghĩ đến ba mình rất lợi hại, có thể đem quân lính của lão Tưởng đánh trở về Đài Loan, chú sư trưởng còn khen qua ba của nó, nhịn không được mà liếm môi, gắng sức gật đầu: "Con tin ạ!"
"Chiêu Đệ, mau ra đi, Chung Kiến Quốc tới rồi." Buổi trưa, ngày 5, tháng 10, Tống Chiêu Đệ đang ngồi rửa nồi, chị cả Tống đi vào đoạt đi xơ mướp trong tay cô, bắt lại cánh tay cô túm ra bên ngoài, "Mau đi đổi quần áo mới."
Tống Chiêu Đệ bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo một chút, bất đắc dĩ nói: " Chị cả, là em gả cho người ta, chứ không phải là em cưới vợ. Là anh ta đến cầu hôn nhà chúng ta, không phải nhà chúng ta cần phải gấp gáp nịnh bợ anh ta."
"Đúng!" Chị cả Tống dừng lại, "Chúng ta không gấp, chúng ta về phòng chờ."
Tống Chiêu Đệ không quên mặc dù chị cả bị cô thuyết phục, kỳ thực tâm lý vẫn là không vui mừng khi cô phải gả cho Chung Kiến Quốc. Hôm nay thái độ của chị cả lại chuyển biến lớn như vậy, tò mò hỏi, "Chị đã nhìn thấy Chung Kiến Quốc rồi sao? Chỉ là lớn lên có tướng tá đĩnh đạc tốt mà thôi."
"Sao em biết?" Chị Tống hỏi ra miệng, khoát tay ra hiệu Tống Chiêu Đệ không cần giải thích, " Em luôn luôn thông minh như vậy, không biết lại từ nơi nào nhìn ra được.
"Yêm cùng em nói, yêm và anh rể em đi tới cửa thôn, có một người đàn ông lại vẫy tay với anh rể em, hỏi anh rể em là Tống Chiêu Đệ có ở nhà không. Yêm nghe anh ta nói chuyện không có một chút khẩu âm nào, lại rất giống cách nói chuyện của mấy sinh viên từ thủ đô về trong thôn, hơn nữa yêm cũng thấy anh ta chỉ khoảng ba mươi tuổi, liền đoán được anh ta là Chung Kiến Quốc. Anh rể em cũng ra đoán được, liền nháy mắt với yêm, kêu yêm trở về nói với em một tiếng."
Đứa nhỏ mân mân khoé miệng, gật đầu, lập tức nó lại hỏi: "Không được sao? Vậy chúng ta cho cô ta thêm nhiều tiền hơn là được."
"Bảo mẫu không thể tận tâm như mẹ kế được." Trong đầu chị dâu Chung nghĩ, cha của cháu cứ ba ngày năm ngày thì ra biển, mỗi lần đi không phải mười ngày nửa tháng thì đều không về được, cô gái Tống gia gả cho ba cháu chính là đi làm bảo mẫu cho ba người các cháu, còn không cần trả tiền lương, " Làm bảo mẫu thì ngày lễ ngày tết phải về nhà, không muốn làm có thể trực tiếp đi, còn mẹ kế có muốn đi cũng không được, nhất định phải trông nom cho ba đưá các cháu."
Đứa trẻ theo bản năng mà nhìn về phía nam một cái: " Bà nội cũng là mẹ kế, chị nói bà nội rất xấu!"
Chị dâu Chung chuyển hướng về phía con gái cả, liền bừng tỉnh đại ngộ: " Mẹ nói đứa nhỏ này làm sao mà đột nhiên không cần mẹ kế, mấy ngày trước còn hỏi mẹ kế có dáng dấp ra sao, thì ra là như vậy, là do nha đầu con ở bên cạnh nói bậy nói bạ với nó."
"Con không nói bậy. Lời của ba và mẹ con đều nghe thấy rồi, người phụ nữ đó là thân thích của bà nội, nhất định sẽ xấu xa như bà nội vậy. Chú hai, chú không thể cưới người phụ nữ xấu xa đó."
Chung Kiến Quốc từ trên đường về cũng một mực lo lắng Tống Chiêu Đệ không an phận giống như dì họ Triệu Ngân của cô, chứ anh cũng không nghĩ tới mình còn chưa có đi tới Tống gia, trong nhà mình đã bị loạn trước : "Nếu thật sự cô ấy và bà nội của cháu giống nhau, chú sẽ không cưới cô ấy."
"Chú có thể nhìn ra được sao? Ba cháu nói lúc bà nội vừa gả cho ông nội thì đối xử với chú và ba rất là tốt, nhưng đó là do bà nội giả vờ mà thôi ."
Chung Kiến Quốc muốn cười: " Năm nay chú đã 30 tuổi, không phải mười hai tuổi, có thể nhận biết được người tốt kẻ xấu. Nếu như đến điểm này chú cũng không nhìn ra được, làm sao chú có thể mang binh đi đánh trận?" Sau đó anh nhìn về phía con trai lớn, "Con có tim ba hay không?"
Đứa nhỏ muốn nói là không tin, lời mới đến khóe miệng lại nghĩ đến ba mình rất lợi hại, có thể đem quân lính của lão Tưởng đánh trở về Đài Loan, chú sư trưởng còn khen qua ba của nó, nhịn không được mà liếm môi, gắng sức gật đầu: "Con tin ạ!"
"Chiêu Đệ, mau ra đi, Chung Kiến Quốc tới rồi." Buổi trưa, ngày 5, tháng 10, Tống Chiêu Đệ đang ngồi rửa nồi, chị cả Tống đi vào đoạt đi xơ mướp trong tay cô, bắt lại cánh tay cô túm ra bên ngoài, "Mau đi đổi quần áo mới."
Tống Chiêu Đệ bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo một chút, bất đắc dĩ nói: " Chị cả, là em gả cho người ta, chứ không phải là em cưới vợ. Là anh ta đến cầu hôn nhà chúng ta, không phải nhà chúng ta cần phải gấp gáp nịnh bợ anh ta."
"Đúng!" Chị cả Tống dừng lại, "Chúng ta không gấp, chúng ta về phòng chờ."
Tống Chiêu Đệ không quên mặc dù chị cả bị cô thuyết phục, kỳ thực tâm lý vẫn là không vui mừng khi cô phải gả cho Chung Kiến Quốc. Hôm nay thái độ của chị cả lại chuyển biến lớn như vậy, tò mò hỏi, "Chị đã nhìn thấy Chung Kiến Quốc rồi sao? Chỉ là lớn lên có tướng tá đĩnh đạc tốt mà thôi."
"Sao em biết?" Chị Tống hỏi ra miệng, khoát tay ra hiệu Tống Chiêu Đệ không cần giải thích, " Em luôn luôn thông minh như vậy, không biết lại từ nơi nào nhìn ra được.
"Yêm cùng em nói, yêm và anh rể em đi tới cửa thôn, có một người đàn ông lại vẫy tay với anh rể em, hỏi anh rể em là Tống Chiêu Đệ có ở nhà không. Yêm nghe anh ta nói chuyện không có một chút khẩu âm nào, lại rất giống cách nói chuyện của mấy sinh viên từ thủ đô về trong thôn, hơn nữa yêm cũng thấy anh ta chỉ khoảng ba mươi tuổi, liền đoán được anh ta là Chung Kiến Quốc. Anh rể em cũng ra đoán được, liền nháy mắt với yêm, kêu yêm trở về nói với em một tiếng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.