Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Quân Tẩu
Chương 13:
La Tam Vương
05/05/2024
Hai anh em Tân Kiến Quốc và Tân Kiến Nghiệp liếc nhìn nhau, cũng không hỏi nhiều mà đi theo ông nội Tân vào trong thư phòng.
Ước chừng một giờ sau, Tân Kiến Quốc và Tân Kiến Nghiệp cũng khó nén nổi kích động từ trong thư phòng đi ra, hai người nhìn thấy vợ mình đang nồi chờ ở kia, đều không nhịn được chột dạ.
Tân Kiến Nghiệp lôi kéo Triệu Phân Phương qua một bên, nói nhỏ: " Ba thu được tin tức, nhà ta hẳn là hữu kinh vô hiểm , em cứ đi ngủ trước đi, anh cùng với đại ca đi ra ngoài một chút."
Triệu Phân Phương vừa nghe như vậy, trên mặt cũng rất vui vẻ, tuy rằng lo lắng nhưng vẫn nói: "Được, anh đi sớm một chút rồi về sớm, em nằm cũng không ngủ được."
"Ngủ không được thì nằm một chút cũng tốt." Tân Kiến Nghiệp đau lòng cho vợ mình, nhịn không được nói.
Triệu Phân Phương cười: " Anh mau đi đi, đại ca đang chờ anh đấy."
Tân Kiến Nghiệp vừa thấy đúng là như vậy cũng không chần chừ lâu, cùng Triệu Phân Phương liếc nhìn nhau rồi mới đi qua hội họp cùng Tân Kiến Quốc. Hai người đi suốt đêm hành động theo chỉ thị của Tân lão gia tử.
Tân Ngưng ngủ một giác dậy, Tân gia quả nhiên hoàn toàn thay đổi.
Cô có thể yên tâm rồi.
Một giấc này Tân Ngưng ngủ rất sâu, cô trực tiếp ngủ tới 10 giờ mới tỉnh dậy.
Tân gia ở tại đại viện quân khu, được phân nhà có diện tích rất lớn, Tân Ngưng ở phòng phía sau nhưng mặc dù là như vậy thì cô vẫn có thể nghe rõ tiếng náo nhiệt ở phía bên ngoài.
Nghiên nghiêng đầu, Tân Ngưng mở mắt đờ đẫn một chút rồi mới đứng dậy mặc quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.
Tân Chính Võ vốn là muốn lại đây nhìn xem em gái đã tỉnh dậy chưa, rốt cuộc ngủ lâu như vậy, khẳng định là đã đói rồi.
Liền đụng đúng lúc Tân Ngưng đẩy cửa đi ra.
"Tiểu Ngưng!" Tân Chính Võ đi bước thành ba bước đi nhanh đến trước mặt Tân Ngưng.
Tân Ngưng: "Nhị ca? Làm sao vậy?"
Nhéo nhéo khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của em gái mình, Tân Chính Võ rất cao hứng nói: " Trong nhà không có việc gì rồi!"
Tân Ngưng gật đầu: "Vâng."
Ước chừng một giờ sau, Tân Kiến Quốc và Tân Kiến Nghiệp cũng khó nén nổi kích động từ trong thư phòng đi ra, hai người nhìn thấy vợ mình đang nồi chờ ở kia, đều không nhịn được chột dạ.
Tân Kiến Nghiệp lôi kéo Triệu Phân Phương qua một bên, nói nhỏ: " Ba thu được tin tức, nhà ta hẳn là hữu kinh vô hiểm , em cứ đi ngủ trước đi, anh cùng với đại ca đi ra ngoài một chút."
Triệu Phân Phương vừa nghe như vậy, trên mặt cũng rất vui vẻ, tuy rằng lo lắng nhưng vẫn nói: "Được, anh đi sớm một chút rồi về sớm, em nằm cũng không ngủ được."
"Ngủ không được thì nằm một chút cũng tốt." Tân Kiến Nghiệp đau lòng cho vợ mình, nhịn không được nói.
Triệu Phân Phương cười: " Anh mau đi đi, đại ca đang chờ anh đấy."
Tân Kiến Nghiệp vừa thấy đúng là như vậy cũng không chần chừ lâu, cùng Triệu Phân Phương liếc nhìn nhau rồi mới đi qua hội họp cùng Tân Kiến Quốc. Hai người đi suốt đêm hành động theo chỉ thị của Tân lão gia tử.
Tân Ngưng ngủ một giác dậy, Tân gia quả nhiên hoàn toàn thay đổi.
Cô có thể yên tâm rồi.
Một giấc này Tân Ngưng ngủ rất sâu, cô trực tiếp ngủ tới 10 giờ mới tỉnh dậy.
Tân gia ở tại đại viện quân khu, được phân nhà có diện tích rất lớn, Tân Ngưng ở phòng phía sau nhưng mặc dù là như vậy thì cô vẫn có thể nghe rõ tiếng náo nhiệt ở phía bên ngoài.
Nghiên nghiêng đầu, Tân Ngưng mở mắt đờ đẫn một chút rồi mới đứng dậy mặc quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.
Tân Chính Võ vốn là muốn lại đây nhìn xem em gái đã tỉnh dậy chưa, rốt cuộc ngủ lâu như vậy, khẳng định là đã đói rồi.
Liền đụng đúng lúc Tân Ngưng đẩy cửa đi ra.
"Tiểu Ngưng!" Tân Chính Võ đi bước thành ba bước đi nhanh đến trước mặt Tân Ngưng.
Tân Ngưng: "Nhị ca? Làm sao vậy?"
Nhéo nhéo khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của em gái mình, Tân Chính Võ rất cao hứng nói: " Trong nhà không có việc gì rồi!"
Tân Ngưng gật đầu: "Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.