Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Quân Tẩu
Chương 39:
La Tam Vương
09/05/2024
"Cảm ơn." Tân Ngưng liếc mắt nhìn Tần Hành, lôi khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt. Cô nhăn mày khó chịu, vừa mới lau người xong cô lại muốn lau sạch sẽ một lần nữa. Nhưng ngẫm lại hoàn cảnh nhà vệ sinh kia, đành thôi vậy.
Tần Hành ngắm nhìn Tân Ngưng, sau đó thoáng nhìn về phía trên cổ tím xanh của cô. Làn da Tân Ngưng trắng ngần, cho nên liếc mắt một cái đã thấy giật mình.
Tần Hành cau mày:" Đồng chí Tân, để bác sĩ trên xe lửa kiểm tra vết thương ở cổ cho cô."
Tân Ngưng nghe xong liền duỗi tay ra sờ, một trận đau nhói lập tức truyền đến, cô cau chặt lông mày cũng không có phản đối.
"Cảm ơn." Thanh âm trầm thấp, nói chuyện cũng cảm thấy cổ họng khó chịu khiến Tân Ngưng không muốn nói.
"Đội trưởng! Để tôi đưa đồng chí Tân qua đó!" Triệu Sơn xung phong nhận việc, hiện giờ mọi người trong đội đều đang trông chừng hai đặc vụ kia, Tần Hành là đội trưởng càng không thể rời đi được.
"Đi đi." Tần Hành gật đầu.
Tân Ngưng liền đi theo Triệu Sơn, nhưng trước khi đi, cô nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, mặt không chút biểu tình.
Rốt cuộc cô đã quên cái gì a?
Nghĩ mãi không ra Tân Ngưng không nghĩ nữa, cùng với vết thương trên cổ đang đau nhói đi theo sau Triệu Sơn.
"Đội trưởng, vết thương 07 đã được băng bó kỹ, chúng ta có thể rút lui" Nhiếm vụ hoàn thành, trên mặt Tôn Kiến Bình vui vẻ mừng rỡ, nhiệm vụ lần này hoàn thành mĩ mãn.
"Ừm, rút lui." Tần Hành nói xong, cúi đầu nhìn thoáng qua túi nhỏ nằm trong góc heo lánh kia. Đây là đồ vị đồng chí kia đánh rơi, không biết quỷ xui đất khiến thế nào mà anh lại đưa tay tưới.
Bàn tay to lớn mở ra, thân thể Tần Hành ngay lập tức trở nên cứng ngắc.
"Được rồi, cổ vị đồng chí này thời gian tới không được tùy tiện đụng đến nước, tránh để trở nặng thêm." Bác sĩ buông đồ trên tay xuống, dặn dò.
Cuống họng Tân Ngưng bị thương, mỗi khi cô nói chuyện đều đau nhức, liền nghiêm túc gật đầu: "Cảm ơn".
Bác sĩ cười nói: " Có thể hạn chế nói thì hạn chế đi, chăm sóc cuống họng cho thật tốt."
Tân Ngưng lại gật đầu, Triệu Sơn ở bên cạnh cảm ơn bác sĩ.
Tần Hành ngắm nhìn Tân Ngưng, sau đó thoáng nhìn về phía trên cổ tím xanh của cô. Làn da Tân Ngưng trắng ngần, cho nên liếc mắt một cái đã thấy giật mình.
Tần Hành cau mày:" Đồng chí Tân, để bác sĩ trên xe lửa kiểm tra vết thương ở cổ cho cô."
Tân Ngưng nghe xong liền duỗi tay ra sờ, một trận đau nhói lập tức truyền đến, cô cau chặt lông mày cũng không có phản đối.
"Cảm ơn." Thanh âm trầm thấp, nói chuyện cũng cảm thấy cổ họng khó chịu khiến Tân Ngưng không muốn nói.
"Đội trưởng! Để tôi đưa đồng chí Tân qua đó!" Triệu Sơn xung phong nhận việc, hiện giờ mọi người trong đội đều đang trông chừng hai đặc vụ kia, Tần Hành là đội trưởng càng không thể rời đi được.
"Đi đi." Tần Hành gật đầu.
Tân Ngưng liền đi theo Triệu Sơn, nhưng trước khi đi, cô nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, mặt không chút biểu tình.
Rốt cuộc cô đã quên cái gì a?
Nghĩ mãi không ra Tân Ngưng không nghĩ nữa, cùng với vết thương trên cổ đang đau nhói đi theo sau Triệu Sơn.
"Đội trưởng, vết thương 07 đã được băng bó kỹ, chúng ta có thể rút lui" Nhiếm vụ hoàn thành, trên mặt Tôn Kiến Bình vui vẻ mừng rỡ, nhiệm vụ lần này hoàn thành mĩ mãn.
"Ừm, rút lui." Tần Hành nói xong, cúi đầu nhìn thoáng qua túi nhỏ nằm trong góc heo lánh kia. Đây là đồ vị đồng chí kia đánh rơi, không biết quỷ xui đất khiến thế nào mà anh lại đưa tay tưới.
Bàn tay to lớn mở ra, thân thể Tần Hành ngay lập tức trở nên cứng ngắc.
"Được rồi, cổ vị đồng chí này thời gian tới không được tùy tiện đụng đến nước, tránh để trở nặng thêm." Bác sĩ buông đồ trên tay xuống, dặn dò.
Cuống họng Tân Ngưng bị thương, mỗi khi cô nói chuyện đều đau nhức, liền nghiêm túc gật đầu: "Cảm ơn".
Bác sĩ cười nói: " Có thể hạn chế nói thì hạn chế đi, chăm sóc cuống họng cho thật tốt."
Tân Ngưng lại gật đầu, Triệu Sơn ở bên cạnh cảm ơn bác sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.