Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Quân Tẩu
Chương 8:
La Tam Vương
01/05/2024
Ông lại quét mắt nhìn con trai và mấy đứa cháu trai đằng sau lưng, trung khí mười phần nói: "Đều vực dậy hết tinh thần nên cho ta!! Đi ăn cơm!"
Sau đó, ông lại đứng Tân Ngưng đang đứng đằng sau vợ mình, thấy khí sắc của cô tốt hơn nhiều, sắc mặt mới nhu hòa hơn.
"Tiểu Ngưng, tới ông nội nhìn xem"
Tân lão gia tử từ trước đến nay đều cho rằng cháu trai nuôi thả, cháu gái nuông chiều.
Trong nhà có hai đứa cháu gái đề được ông cưng chiều, đứa lớn Tân Văn đã gả ra ngoài, còn đứa nhỏ Tân Ngưng lại được Tân lão gia tử nâng ở trong lòng bàn tay mà yêu thương.
Tân Ngưng chỉ nhìn vào mắt Tân lão gia tử, trong lòng liền không khỏi sinh lòng yêu thích, cô mới thông suốt phát hiện đây là cảm xúc của nguyên chủ.
Cô bước về phía trước: "Gia gia."
Tân lão gia tử vỗ nhẹ đầu Tân Ngưng, trên mặt lộ ra nụ cười: "Bồi ông ăn cơm đi."
"Vâng, ông nội"
Tân Ngưng chỉ cảm thấy đôi mắt nóng lên, chỉ một chử chỉ bình thường như thế nào làm cô muốn khóc, EQ của Tân Ngưng không cao, nhưng cô lại có thể rõ ràng cảm nhận được sự yêu thích của Tân lão gia tử cùng yêu thương.
Cô ngẩng đầu, nghiêm túc quan sát sắc mặt của Tân lão gia tử, khuôn mặt tràn ngập vẻ mệt mỏi nhưng tinh thần trên mặt vẫn như cũ.
Một khắc kia trong lòng Tân Ngưng nảy sinh cỗ cảm động, nhưng cô nghĩ, đại khái là cô may mắn đi.
Mặc dù xuyên không đến dây, biết được tất cả bọn họ đều không phải thân nhân của cô, nhưng bọn họ vẫn như cũ yêu thương cô.
Cho dù sự tình Tân gia bị hãm hại như vậy. vậy mà Tân gia vẫn nguyện ý tốt với cô không thay đổi.
Mặc dù cô không phải là nguyên chủ, thế nhưng lại bị tình cảm của mọi người làm cho xúc động.
Trả qua hơn một trăm năm, tại thời khắc này, Tân Ngưng rốt cuộc cũng buông xuống nỗi lòng lo lắng.
Tân gia vẫn còn, Tân Ngưng vẫn còn, vậy không còn gì phải sợ hãi nữa.
Cha Tân - Tân Kiến Nghiệp ngược lại nghĩ đến việc đi qua dỗ dành con gái mình, nhưng lão gia tử đang ở phía trước, ông cũng không dám tiến lên cướp người.
Đành phải đánh mắt hỏi thăm vợ mình Triệu Phân Phương, đồng thời cũng ném cho bà một ánh mắt trấn an.
Chỉ là trong lòng vẫn không nhịn được thở dài, lần nhà, nhà bọn họ chỉ sợ sẽ không thể trốn thoát được.
Sau đó, ông lại đứng Tân Ngưng đang đứng đằng sau vợ mình, thấy khí sắc của cô tốt hơn nhiều, sắc mặt mới nhu hòa hơn.
"Tiểu Ngưng, tới ông nội nhìn xem"
Tân lão gia tử từ trước đến nay đều cho rằng cháu trai nuôi thả, cháu gái nuông chiều.
Trong nhà có hai đứa cháu gái đề được ông cưng chiều, đứa lớn Tân Văn đã gả ra ngoài, còn đứa nhỏ Tân Ngưng lại được Tân lão gia tử nâng ở trong lòng bàn tay mà yêu thương.
Tân Ngưng chỉ nhìn vào mắt Tân lão gia tử, trong lòng liền không khỏi sinh lòng yêu thích, cô mới thông suốt phát hiện đây là cảm xúc của nguyên chủ.
Cô bước về phía trước: "Gia gia."
Tân lão gia tử vỗ nhẹ đầu Tân Ngưng, trên mặt lộ ra nụ cười: "Bồi ông ăn cơm đi."
"Vâng, ông nội"
Tân Ngưng chỉ cảm thấy đôi mắt nóng lên, chỉ một chử chỉ bình thường như thế nào làm cô muốn khóc, EQ của Tân Ngưng không cao, nhưng cô lại có thể rõ ràng cảm nhận được sự yêu thích của Tân lão gia tử cùng yêu thương.
Cô ngẩng đầu, nghiêm túc quan sát sắc mặt của Tân lão gia tử, khuôn mặt tràn ngập vẻ mệt mỏi nhưng tinh thần trên mặt vẫn như cũ.
Một khắc kia trong lòng Tân Ngưng nảy sinh cỗ cảm động, nhưng cô nghĩ, đại khái là cô may mắn đi.
Mặc dù xuyên không đến dây, biết được tất cả bọn họ đều không phải thân nhân của cô, nhưng bọn họ vẫn như cũ yêu thương cô.
Cho dù sự tình Tân gia bị hãm hại như vậy. vậy mà Tân gia vẫn nguyện ý tốt với cô không thay đổi.
Mặc dù cô không phải là nguyên chủ, thế nhưng lại bị tình cảm của mọi người làm cho xúc động.
Trả qua hơn một trăm năm, tại thời khắc này, Tân Ngưng rốt cuộc cũng buông xuống nỗi lòng lo lắng.
Tân gia vẫn còn, Tân Ngưng vẫn còn, vậy không còn gì phải sợ hãi nữa.
Cha Tân - Tân Kiến Nghiệp ngược lại nghĩ đến việc đi qua dỗ dành con gái mình, nhưng lão gia tử đang ở phía trước, ông cũng không dám tiến lên cướp người.
Đành phải đánh mắt hỏi thăm vợ mình Triệu Phân Phương, đồng thời cũng ném cho bà một ánh mắt trấn an.
Chỉ là trong lòng vẫn không nhịn được thở dài, lần nhà, nhà bọn họ chỉ sợ sẽ không thể trốn thoát được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.